Đọc truyện Tôi Là Đạo Sĩ – Chương 48: Đồng Hóa
Thụp… tôi có thể cảm nhận được nắm đấm của Hắc vô thường đang thúc vào bụng mình, một cơn đau âm ỉ thật khó mà diễn tả, tôi nghiến răng nén đau nhưng rít qua kẽ răng vẫn là từng hơi thở dốc. Y khẽ nói vào tai tôi:
– Mới chỉ là màn mở đầu,,, mà đã không chịu được rồi à?
Rốp… mặt tôi lật sang một phía, đầu tôi lệch hẳn đi và ngã quỵ xuống dưới đất, tôi cố gắng lê từng bước về phía cái cây rồi dựa vào từ từ đứng dậy. Từ khóe miệng lấm thấm vài giọt máu chảy ra, tôi lau miệng rồi đưa hai tay lên trên ngang miệng thủ thế, Hắc vô thường không lấy gì làm vội, khuôn mặt y lạnh tanh vừa nói vừa tiến chầm chậm về phía tôi:
– Ta cứ nghĩ rằng ngươi sẽ làm cho ta chút gì đó bất ngờ! Nhưng… có lẽ đoạt mạng ngươi cũng chẳng vui vẻ gì lắm! Vậy ta sẽ từ từ hành hạ ngươi…!
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi chỉ thấy bụng mình bị thúc liên tục một cách đau đớn. Máu miệng tôi thổ ra liên tục, theo phản xả tôi đưa tay xuống đỡ đòn thì…Rầm…..! Một đấm của y thẳng giữa mặt tôi… tâm trí tôi mơ hồ… không còn nhìn rõ nữa… đâu đây chỉ còn suy nghĩ trong đầu….:
– Mình phải chết ở đây sao…ở đây sao…?
– Sao không phản kháng? Cứ nín nhịn thế này… cũng không phải là điều tốt đâu…!
Giọng nói như văng vẳng trong trí não tôi… Tôi cố gắng dồn hết ý trí để trả lời lại nó:
– Có thể sao? Nếu phản kháng chỉ có con đường chết mà thôi? Địa giới sẽ không tha cho tôi đâu…!
-Nếu không phản kháng thì ngươi cũng chết thôi…! Đến nước này chỉ có thể liều một phen… nhận lấy sức mạnh của ta đi!
Hai bàn tay tôi nắm chặt lại, nghiến răng dồn hết sức đấm thẳng vào ngực Hắc vô thường:
– Tha thu Nộ Phá Quyền……!
Hắc Vô Thường ăn trọn một đấm bay thẳng về phía sau chục mét, đôi mắt tôi nhìn lại nắm đấm vừa tung ra mà lòng đầy phẫn uất:
– Tại sao….? Tại sao…. cứ phải ép người quá đáng như vậy?
Y vẫn đứng dậy như không hề hấn gì, đôi mắt có vẻ đầy bất ngờ trước điều vừa xảy ra, rồi y khẽ cười nhạt và lên tiếng:
– Cuối cùng ngươi cũng đánh nghiêm túc rồi à? Good… phải như thế thì trận chiến có thêm điểm nhấn chứ! Tiếp tục nào…!
Hắc Vô Thường lại thoáng như cơn gió lao thẳng về phía tôi, nhưng bây giờ thì tốc độ của y có vẻ chậm hơn rất nhiều… à mà không… phải nói là mắt tôi giờ có thể nhìn thấy từng chuyển động của y. Tôi lé người tránh cú đá quét của y rồi phi thẳng tới thúc cùi chỏ vào ngực y rồi thuận tay đưa tay lên trên đấm thẳng vào mặt y.
Hắc vô thường dính 2 đòn nặng bay người về phía sau nhưng tôi thấy vẫn chưa đủ nên tiện đà lao đến song phi cước vào ngực y kết thúc pha combat một cách hoàn hảo. Tôi đưa tay lên trán làm điệu buồn phiền cùng câu nói vô cùng não nề:
– Tiện dân đã bảo là tiện dân biết sai rồi! Sao cứ phải làm căng rồi ra nông nỗi này…!
Hắc vô thường nghiến răng nén đau đứng dậy, khuôn mặt y từ lạnh tanh dần dần chuyển màu đen tuyền… khẽ đưa tay lên miệng lau sạch vết máu rồi y đưa tay vào trong khoảng không bóng đêm lôi ra một thanh đoản kiếm sạm đen. Thân thể y từ từ biến đổi thành những gì mà tôi đã tưởng tượng trước đó: một chiếc sừng lớn trên đầu, cái lưỡi bắt đầu thè ra dài ngoằng cùng với khuôn mặt nộ rõ vẻ tức giận:
– Thằng nhãi ranh láo toét! Hôm nay tao quyết phải lôi được linh hồn mày về địa phủ!