Đọc truyện Tôi Là Đạo Sĩ – Chương 151: Thâm thù đại hận
Mao Tiểu Phương? Đã rất lâu rồi mới có người gọi tôi bằng cái tên đấy, lúc trước tôi cũng đinh ninh tiền kiếp của mình chính là nhất đại tông sư Mao Sơn Tông nhưng sau chuyến đi xuống âm giới thì mới biết sự thật không phải vậy.
Nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp để giải thích cho cái thứ dị hợm kia, mà dẫu có giải thích thì chắc gì nó đã tin. Nên tôi chỉ khẽ mỉm cười rồi từ từ lùi lại đằng sau vài bước:
– Có vẻ như ngươi cũng có quen biết với cái người tên ” Mao Tiểu Phương ” phải không?
– Ngươi có thể không nhớ chuyện kiếp trước của mình…! Nhưng ta thì không bao giờ quên được… Mãi mãi cũng không bao giờ quên được….!
Cái thứ dị hợm đấy hét lớn lên, rồi tôi cảm nhận rõ luồng sát khí phía trước mặt bỗng nhiên lao đến. Theo phản xạ tôi dồn lực rồi phóng ra một quyền về phía trước:
– Baang…..!
Không có gì cả… Trước mặt tôi chỉ là khoảng không vô định, nhưng bỗng nhiên có tiếng nói khe khẽ rít lên bên tai tôi:
– Chừng nào bóng tối còn chiếm ngự nơi này…! Thì ngươi mãi mãi không thể thắng được ta…!
Tôi đưa tay thật nhanh vạt ngang sang hai bên, nhưng vẫn không thấy có điều gì bất thường. Tâm trạng tôi lúc này đang cực kì hoang mang, rốt cuộc con yêu quái này là thần thánh phương nào?
– Bốp….!
Một cú đấm thật mạnh ngay giữa mặt tôi, cơ thể tôi ngã sõng soài xuống nền nhà. Khuôn mặt vẫn còn ê ẩm vì đòn đánh bất ngờ của con yêu quái, tôi nhăn mặt cố nén đau đứng dậy nhưng chưa kịp thủ thế thì tôi bỗng nghe thấy tiếng kim loại vút qua:
– Xoẹt…!
Tôi cảm thấy lưng mình bỗng nhiên nhói đau, rồi hình nhau từ sau lưng có thứ gì nhờn nhợt đang chảy ra. Dù trong bóng đêm tĩnh mịch nhưng tôi vẫn cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra… Máu tôi đang chảy….
– Cứ từ từ tận hưởng đi nhãi con…! Đây mới chỉ là sự khởi đầu cho cơn ác mộng của ngươi thôi…!
Lời kết: Dạo này mọi người có vẻ không nhiệt tình như hồi xưa nữa nhỉ?
Cũng muốn đăng đều đều cho đỡ nghiền mà có vẻ như mọi người đều nhờn thuốc rồi…! Haiz…! Lại tạm thời nghỉ ngơi vậy…!
Cám ơn vì đã ủng hộ bộ truyện này…!