Đọc truyện Tôi Là Đạo Sĩ – Chương 14: Trùng tang liên táng
Cuộc sống đôi khi không như ta mong muốn, kiểu như bạn làm ra một tác phẩm thì phải chấp nhận người thích kẻ chê, mấy đứa chê thì thôi cũng phải chấp nhận tặc lưỡi cho qua vì bọn nó ghen tị với mình, chứ nó mà hơn mình thì đã nổi tiếng hơn mình.
Triết lý thế thôi vì thực sự giờ tôi cũng đang rảnh, tôi đang nghỉ dưỡng tại vùng biển Quất Lâm tỉnh Nam Định, đừng hiểu nhầm là tôi đi chơi mà thực ra tôi đang đi kiếm người.
Trong cuốn sổ có nhắc đến một người từng là đồng môn của bà tôi, bà tôi ghi rõ muốn học đạo thì đến địa chỉ… tìm sư huynh của bà. Nhưng cái thời đại bà viết trong sổ và hiện tại đã cách nhau mấy chục năm giờ muốn tìm ông sư bá đó cũng thực sự như mò kim đáy bể vậy.
Cũng may sau vụ diệt con cương thi fake kia thì tôi cũng ghém đủ được kinh phí xài đươc vài tháng sống tại nơi đây, nhưng về lâu về dài thực sự không ổn.
Hiện tại tôi đang không có tâm trạng để suy nghĩ gì cả, giống như ông phục vụ phòng còn hỏi tôi là có muốn ăn ghẹ 45kg hay không, 1 kg còn chẳng muốn ăn nữa là 45kg, haiz.
Lại một ngày dài lần theo địa chỉ tìm ông sư bá, nhưng có vẻ như địa chỉ trên giấy và địa chỉ hiện tại đã khác nhau quá nhiều, mà người dân nơi này họ cũng không hứng thú trả lời tôi vì họ đang bận bàn tàn về những bí ẩn nào đó mà tôi cũng không rõ, nhưng thôi quan tâm chuyện xã hội làm gì khi chuyện mình còn đang bế tắc.
Cũng may là lũ ma quỷ không theo quấy phá tôi và âm dương nhãn cũng chưa thấy phát huy tác dụng nên tôi cũng không thấy gì bất thường khi lang thang ngoài đường.
Những tưởng là lần đi này công cốc, thì cơ duyên một lần nữa đưa tôi vào con đường trở thành đạo sĩ, đêm hôm đó tôi đang bước chân về nhà nghỉ sau khi đi dạo ngoài bãi biển thì đằng từ xa tôi bỗng thấy có bóng vài ba người đi tới.
Người đi trước mặc áo trắng đi chân đất, cả hai chân hai tay đều bị xích sắt trói lại, khuôn mặt nhợt nhạt khắc khổ nhìn cực kì tội nghiệp. Hai người đi sau mặt mũi tướng quạ mắt lập lòe lửa xanh hung dữ mặc áo giáp, đôi khi lại cầm roi quất vào người mặc áo trắng giục gã đi nhanh và xung quanh ba người này đều tỏa ra khí đen xám xịt.
Đương nhiên là tôi biết họ là ai và tôi cũng không muốn làm phiền họ, tôi bình tĩnh đi qua họ một cách vội vã. Tiếng người áo trắng rên rỉ van xin:
– Con xin mấy ông tha cho gia đình con, đừng bắt họ đi theo con mà… con xin mấy ông…!
Người mặc giáp quất thẳng roi vào người áo trắng, miệng dữ dằn nói:
– Im mồm, Mày chết vào giờ đại hung, thần trùng ra lệnh phải bắt cả dòng họ nhà mày theo.
Cả 3 người lại đi tiếp về cuối con đường, đương nhiên người chết cũng đã chết rồi nhưng sao có thể tùy tiện bắt cả người sống đi theo được. Là một đạo sĩ đương nhiên tôi phải ngăn cản chuyện này.
Tôi đi chầm chậm bám sát theo ba người họ, đến gần một ngôi nhà hai tầng. Bọn trùng ra hiệu cho hồn ma, người áo trắng buồn bã rên lên từng lời ai oán:
– bố ơi……bố ơi……!
Trùng tang…. đúng rồi là trùng tang liên táng. Khuôn mặt tôi tái mét lại vì lần đầu tiên chứng kiến cái mà dân gian người ta hay gọi là nỗi ám ảnh huyền bí, nhưng giờ không phải lúc nghĩ ngợi nhiều, cứu người mới là quan trọng.
Phải làm sao trong tình huống này đây nếu ra đối đầu với bọn trùng thì hiện giờ năng lực mình không đủ sức có khi còn mang vạ vào thân. Nhưng nếu để quỷ trùng bắt người thì lại có lỗi với bản thân và bà nội đã kì vọng.
Rồi tôi bỗng lóe lên một hi vọng, cách này có vẻ là khả quan. Tôi lấy hơi hét lên thật to:
– Trộm…. bà con ơi có Trộm….!
Nghe thấy tiếng động nên 2 con quỷ trùng và hồn ma kia vội vã biến mất, người dân chung quanh cũng bật hết đèn lên và đương nhiên là tôi cũng lủi thật nhanh ngay về nhà nghỉ ( Không người ta đánh cho ngu người thì sao? ngu gì ở lại -_-).
Giúp người phải giúp cho trót nên sáng hôm sau tôi quay lại căn nhà hai tầng đó, tuy chưa đủ trình giải trùng cho họ nhưng ít ra cũng khuyên họ nên đi giải trùng.
Và một lần nữa ý trời đưa đẩy tôi đến đúng nơi mà tôi cần đến…!