Đọc truyện Tôi Là Đạo Sĩ – Chương 109: Quyết định cuối cùng
Tôi không thể tin những gì mà mình vừa được nghe từ thầy Toàn, một câu chuyện mà tôi chưa bao giờ được xác thực từ bất cứ một tư liệu nào cả. Tôi ngạc nhiên nhìn ổng rồi cất lời hỏi:
– Nhưng lịch sử rõ ràng đã ghi lại là thủ cấp của Chế Bồng Nga đã bị Trần Nguyên Diệu chặt xuống rồi được tướng quân Trần Khát Chân đem dâng lên vua Trần Nghệ Tông còn xác thì được người Chiêm hỏa táng rồi mà?
Thầy Toàn khẽ cười nhạt rồi nhìn về phía quan tài, giọng nói ông lại vang lên điềm đạm:
– Trước giờ lịch sử luôn do kẻ thắng cuộc viết ra! Chân lý ấy mà ngươi vẫn không hiểu sao? Giống như việc xâm lược hay mở mang bờ cõi thực ra chỉ là một! Quan trọng là ngươi nhìn vào khía cạnh là kẻ đi xâm lược hay là kẻ bị xâm lược mà thôi!
Ra là vậy, điều thầy Toàn nói cũng có vẻ là đúng. Rõ ràng trước giờ chúng ta chỉ tìm hiểu được lịch sử ghi chép lại nhưng những điều đó có đúng hay không thì chưa một ai có thể kiểm chứng được. Lúc này tôi chỉ còn biết im lặng và nhìn về phía chiếc quan tài, phải làm sao đây? Bản thân tôi cũng không biết được, vận mệnh cả đất nước này tôi không có quyền quyết định, dòng họ nhà Trần cũng vậy, tất cả giờ phụ thuộc vào nàng…
Nhưng thực tâm lúc này, bản thân tôi không cam lòng. Tôi không thể để mất người con gái mà tôi yêu được, nếu số phận đã quyết không cho chúng tôi bên nhau thì tôi cũng kệ mợ nó, hạnh phúc của mình phải do bản thân mình nắm giữ. Tôi hạ quyết tâm rồi tiến thẳng về phía chiếc quan tài đá, thầy Toàn nhăn mặt nhìn về phía tôi với biểu cảm ngạc nhiên:
– Ngươi định làm gì?
– Tôi quyết định rồi…! Tôi đệch quan tâm kẻ nằm bên trong quan tài là thần thánh phương nào! Dòng họ nhà ông sợ là việc của nhà ông chứ dù hắn có hồi sinh thì tôi cũng khô máu với hắn!
Dứt lời tôi giựt mạnh tấm vải kết giới ra, thầy Toàn trợn tròn mắt như không thể tin những gì tôi vừa làm. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc ngang sống lưng của tôi, luồng tà khí xanh lam tỏa ra từ bên trong chiếc quan tài giờ bị hút ngược lại vào. Khuôn mặt thầy Toàn tím tái tức giận, hai bàn tay ổng run run cùng giọng nói lắp bắp không lên lời:
– Ngươi… Ngươi….!
– Rầm…!
Cả thân hình tôi bị đẩy mạnh về phía sau rồi ngã vật xuống dưới nền đất, lúc định hình lại thì chỉ thấy một bóng người đang lao đến phía tôi cùng tiếng hét đầy phẫn nộ:
– Hôm nay tao quyết phải thanh lý môn hộ….!