Đọc truyện Tôi Là Đạo Sĩ – Chương 101: Bi kịch
Tất cả chúng tôi đều bất ngờ trước câu trả lời của thầy Toàn, à mà không, chỉ có thấy thầy Hoạt, thầy Vi và nàng thôi. Thầy Hoạt quay sang ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
– Anh cả à! Quy tắc tổ tiên đặt ra không thể làm trái…! Cô gái kia không mang họ Trần sao có thể nhận làm đệ tử được?
Thầy Vi cũng quay sang thắc mắc:
– Em cũng không hiểu ý của anh cả? Người có thực tài thì anh không nhận! Cô gái kia rốt cuộc là có gì lạ thường mà anh lại để ý như vậy?
Thầy Toàn nhẹ nhàng nhấm nháp tách trà rồi điềm đạm lên tiếng:
– Hai chú nhìn kĩ khuôn mặt cô gái trẻ kia xem giống ai?
Thầy Hoạt và Thầy Vi vội quay người nhìn thẳng về phía nàng, đôi mắt họ đang từ chăm chú bỗng nhiên kinh ngạc đến sững sờ. Thầy Vi giọng nói run run lắp bắp:
– Sao… giống quá vậy? Lẽ nào…?
– Chắc chắn rồi…! Không thể sai… được!
Thầy Hoạt gằn giọng nói lớn rồi bỗng im lặng lạ thường, lúc này có lẽ chỉ còn mỗi nàng là đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng nhìn về phía thầy Toàn rồi ngơ ngác hỏi:
– Giống… giống ai? Các người đang nói gì? Tôi nghe không hiểu? Tại sao tôi được nhận mà anh ấy lại bị loại?
– Vì em mang dòng máu nhà họ Trần…!
Tôi nhẹ nhàng trả lời nàng, lúc này có lẽ không cần phải dấu diếm gì nữa, vì bí mật cũng đã đến lúc cần phải nói ra. Nàng sững sờ nhìn về phía tôi, giọng nói khẽ bối rối:
– Anh nói gì…? Em họ Bùi… không phải họ Trần…! Sao em có thể mang dòng máu nhà họ Trần được chứ?
– Chàng trai trẻ đó nói đúng đấy…! Cháu đích thị là con cháu nhà họ Trần…! Đó là sự thật hiển nhiên không thể chối bỏ được!
Thầy Toàn lạnh lùng cất giọng lên tiếng, rồi ổng bắt đầu kể lại câu chuyện 20 năm về trước… một bi kịch mà những người chứng kiến không ai có thể quên được! Chuyện tình của một cô gái nhà họ Trần năm đó mới 18 tuổi và một thanh niên ngoại tộc tuổi ngoài 30, vì thanh niên đó là đạo sĩ Mao Sơn nên không được gia tộc họ Trần chấp thuận làm rể vì thế cuộc tình này bị ngăn cấm. Nhưng cô gái đó đã trót trao thân gửi phận cho chàng trai nên hai người đã trốn chạy đi tìm hạnh phúc chỉ tiếc…
Nói đến đây thầy Toàn thở dài rồi nhìn về phía bầu trời, không khí nặng nề và mệt mỏi như bao quanh khắp gian nhà chính. Đôi mắt nàng lấm tấm lệ:
– Rốt cuộc mẹ cháu giờ ở đâu?
– Ông ngoại cháu lúc đấy cho người đi tìm mẹ cháu về…! Cuối cùng cũng tìm được cha mẹ cháu, ta nhớ lúc đó cháu mới khoảng 2 tuổi…! Một đạo sĩ đơn độc như cha cháu sao có thể đấu lại cả một gia tộc? Nên y đã đưa cháu theo rồi trốn đi biền biệt! Mẹ cháu một thời gian sau vì nhớ cha con cháu lâm bệnh nặng nên đã qua đời! Ông bà ngoại cháu vì thương tiếc nên cũng đã….
Thầy Toàn lại im lặng tiếp, ông ấy không biết phải nói thêm gì nữa. Thầy Hoạt và thầy Vi tiến lại gần nàng rồi khẽ nhẹ nhàng mỉm cười:
– Cháu về đây là tốt rồi… Ông bà ngoại trên trời mà biết được chắc cũng yên lòng…!
– Nhưng còn anh ấy…? Anh ấy không thể ở lại sao…?
Đôi mắt nàng nhìn về phía tôi với ánh mắt chứa đựng sự lo lắng, thầy Vi khẽ mỉm cười rồi liếc mắt về phía thầy Hoạt. Ổng cũng thay đổi thái độ từ khinh khỉnh sang vẻ mặt xuôi xuôi, rồi hai thầy đi về phía thầy Toàn như có ý xin hộ:
– Em thấy cậu thanh niên trẻ kia cũng có tài! Với cả người ta cũng đưa cháu mình về đây! Đặc cách một chút chắc tổ tiên trên trời cũng không trách phạt đâu!
– Chuyện này…! Thôi được nhưng tôi có một điều kiện!
Lúc này điều kiện gì tôi cũng chấp nhận tuốt, hay là… điều kiện là làm rể nhà họ Trần? Ka Ka Ka thế là nhất tiễn song điêu vừa được làm đệ tử, lại vừa cưới được nàng, đời còn gì sướng hơn nữa…
– Người trông đền cô Bốn vừa mất, hiện tại vẫn chưa có người thay thế! Nếu cậu muốn làm đệ tử họ Trần thì ban đêm phải đến đấy trông đền!
– Đền cô Bốn…?
Thầy Hoạt và Thầy Vi cùng đồng thanh lên tiếng, khuôn mặt họ tái đi khi thầy Toàn đưa ra điều kiện đó. Rốt cuộc nơi đó là nơi như thế nào mà khiến cho họ sợ hãi đến như vậy? chắc hồi sau mới rõ được.