Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly

Chương 44: Ca sĩ "đạo tặc"


Đọc truyện Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly – Chương 44: Ca sĩ “đạo tặc”

Em nắm tay tôi kéo lại chỗ chúng bạn, rõ ràng tôi cảm nhận được tim cô nàng đập nhanh hơn, xem ra là muốn giới thiệu tôi cũng là một sự dũng cảm không hề nhẹ.

– Bên này lẹ lên trứng gà con, vô lẹ không tí không có chỗ tốt ngồi đâu.

– Hihi, tụi mày đợi lâu chưa. Nửa tiếng nữa anh Izi mới hát mà. Giới thiệu với tụi mày đây là.. – Mỹ Hương chào đám bạn.

– Khỏi giới thiệu, tao thấy nắm tay rồi. Người yêu chứ gì. Em chào anh, em là Hồng bạn của trứng gà con. – Một con nhỏ đớp liền vào họng Mỹ Hương, cái này thì bạn chơi thân với nhau làm vậy cũng vui.

– Em chào anh. Em là Đào..

– Chào anh,hihi! Em tên Lan..

– Hân hạnh làm quen với anh! Em tên Trang…

Đứa cuối cùng giới thiệu tự dưng làm tôi giật mình, nhìn thoáng qua cô gái này một chút. Rồi lại thở ra một hơi, tại cái tên Trang này đối với tôi vẫn là dễ gây chú ý. Tôi trở lại bình thường, mỉm cười chào đáp:

– Chào các em, anh là Vĩ. Hân hạnh làm quen.

– Thôi có gì sau này mình bồi dưỡng tình cảm sau, vào sân khấu đi, sắp hát rồi đó. – Mỹ Hương kéo tay tôi đi vào trước.

– Ừm, đi thôi. Tao chờ miết ảnh mới về chỗ mình hát mà…

……. Xem ra trong mắt mấy đứa này tôi còn không bằng một góc anh chàng ca sĩ kia. Mà giờ nghĩ lại vẫn thấy thằng kia quen quen, rõ ràng chưa gặp nhưng vẫn thấy quen. Hôm nay tôi có làm cho “gấu” một viên bi, truyền rất nhiều mộc khí vào trong đó, để cho mộc khí chăm sóc nào, tránh nhiều loại bệnh tật và làm cơ thể khỏe mạnh hơn, tất nhiên là không thể khỏe bằng tôi rồi.

Đi theo mấy cô gái này vào trong chỗ sân khấu, đúng là người thì đông như kiến luôn nha. Xem ra nam ca sĩ này rất được mọi người yêu mến, trai gái gì đều đông cả, nhất là phái nữ. Chắc là hắn rất sát gái, xem mức độ mê của mấy nàng này thì chắc anh chàng ca sĩ kia chỉ cần ho nhẹ một tiếng chắc là đổ luôn. Đây là sân khấu cỡ lớn và người thì đông nên chẳng có ghế, cứ đứng đó mà nghe thôi, Mỹ Hương ở cạnh tôi, biểu hiện cũng rất kích động, xem ra là cũng mê thằng ca sĩ này lắm đây, xin được phép xưng “thằng” luôn.

Thấy mấy đứa bạn của nàng cũng có vẻ chờ mong. Tôi nhéo má nàng:

– Này gấu, em thích anh ca sĩ này lắm sao? Xem em kìa, chữ hạnh phúc in lên mặt luôn, haha.

– Ahihi, đi chơi với anh yêu mà sao lại không hạnh phúc được. – Lè lưỡi ra liếm liếm môi, cười khúc khích.


– Haha, còn lý do gì nữa không? Anh không tin là không có anh chàng ca sĩ kia.

– Ừ thì cũng có, sao? Anh ghen hả, hihi.

– Haha, trêu anh hả? Anh của em cần ghen tị với người khác sao? – Lén hôn trộm trên trán một cái. Có bạn gái thì điều thích thú nhất là gì? Đương nhiên là bắt nạt cô nàng rồi, đó là điều làm ta vừa hạnh phúc, vừa thích thú.

– A, anh chơi xấu. Đây..đây là chỗ đông người mà. – Ngượng quá, đỏ mặt cúi xuống, thì thầm.

– Haha, ai cũng nhìn lên sân khấu. Ai mà chú ý những người vô danh chúng ta.

– Hihi, tí anh đi với em ra phía hậu trường nha. Em muốn xin chữ ký anh Izi, em đã hẹn được ảnh rồi.

– Ghê nhờ, sao em hẹn được hay vậy? – Tôi cũng ngạc nhiên đấy, nên biết là mấy ca sĩ, nhất là ca sĩ nổi tiếng mà fan muốn gặp riêng thì cực kỳ khó, bởi vì ai cho mà gặp, ca sĩ nó có rãnh cũng không muốn gặp riêng.

– Hihi, nhờ vào gia đình em cũng có một chút tiếng nói nho nhỏ, xin quản lý một tí là được ý mà. – Chu mỏ ra giải thích.

Tôi “À” một tiếng, cái này thì..cũng đúng, nhà cô bé giàu có. Cô bé muốn thì làm ca sĩ diễn viên người mẫu gì mà không được, chẳng qua bé con của mình nó hiền quá, chả ham muôn gì. Định đồng ý đi với em thì trên sân khấu, anh MC đã lên tiếng:

– Chào tất cả quý vị! Tôi là MC Phan Em của quý vị đây(fan Jv ngày xưa điểm danh), chào mừng các bạn đến với liveshow Nhớ Quê Hương của ca sĩ Nguyên Hóa Izi, liveshow này là liveshow đầu tiên có mức độ đầu tư…bla…bla. À..à quên, đã xong phần giới thiệu, mời ca sĩ Izi với ca khúc “Tình yêu ngàn năm”, xin mời….

*bíp**bíp**bốp**bốp* Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, kèm theo cả tiếng gào thét, chắc có lẽ fan cuồng cũng rất nhiều. Sau đó là một loạt người từ sân khấu nhảy ra, toàn mặt đồ giống nhau, chắc là bên vũ đạo. Rồi một anh chàng ăn mặc nổi bật nhất, đeo mic bước lên sân khấu, omg cả sân khấu như cái loa bắt đầu gào thét. Mấy đứa bạn của Mỹ Hương cũng nói chuyện rất xôn xao:

– Ảnh đẹp trai ghê mày. Phải chi tao được làm quen với ảnh.

– Ừm, tí nữa tụi mày nếu thích thì đi với tao vô hậu trường gặp ảnh nè. Tao có hẹn được rồi. – Mỹ Hương cũng muốn chia sẽ với bạn bè niềm vui chung.

– Được luôn hả? Ôi trời ơi, mày đúng là bạn thân nhất của tụi tao. – Tôi thầm nghĩ rằng mấy đứa này chắc là cũng không bình thường lắm đâu, hoặc là có thể tôi chưa từng thần tượng ai nên không thể hiểu được suy nghĩ của người khác.

Khi giọng hát vang lên, bọn này nó càng quẩy nhiệt hơn. Nhưng mà không khí có chút sôi động, nếu đã không hòa nhập được thì mình cứ im lặng mà ngồi chơi thôi, mấu chốt là gấu vui được rồi.

– Come on! Mọi người hát cũng mình nhé! Yooh. – Trên sân khấu vang lên giọng nói. Tiếp theo đó là cả kháng đài hưởng ứng.


Còn tôi thì giật mình, giờ thì đại khái có thể giải thích vì sao mình thấy hình thằng ca sĩ kia thì lại thấy quen quen rồi. Tôi nắm tay Mỹ Hương, hỏi em nó:

– Người vừa nói có phải ca sĩ mà em thích không?

– Dạ đúng ạ! Hihi, anh hát chung với em đi.

– Anh không thuộc lời đâu,hehe.

Thì ra thằng ca sĩ đang quẩy ở trên kia chính là tên trộm lưu manh, gian xảo đã trộm tiền của mình. Haha, đúng là số mệnh đã đến mà, lúc trước tên này gặp mình có nhắc tới võ công với nội lực, xem ra có tỷ lệ cao thằng này từ Võ Lâm Cảnh ra. Bắt hắn lại tra hỏi là có thể biết đường đi vào rồi, hehe đỡ mất công ta đi tìm kiếm, hahaha.

– Thì ra là thằng lưu manh này, vận may a,haha con mồi xuất hiện, bằng. – Lỡ mồm vui quá nói ra một câu tay tạo hình cây súng lục ngắm lên sân khấu. Bỗng dưng mấy đứa xung quanh nhìn chằm chằm mình.

– Anh nói ai đó? – Mỹ Hương hỏi.

– À, không có gì. Em cứ nghe nhạc tiếp đi, tí nữa anh đi với em. – Cười hề hề cho qua chuyện.

Mấy đứa bạn của gấu tự dưng cũng nhìn tôi với ánh mắt bất thiện, nhưng mà cũng không nói gì. Nhưng mà mấy đứa không quen xung quanh thì lại thì thầm:

– Tưởng mình có chút mã ngoài mà đi ghen ăn tức ở với người ta. Xem lại mình đi, không có tài được như người ta mà bày đặt phán.

– Đồ đáng ghét.

.v.v… Tụi này nói thầm nhưng tai tôi vẫn có thể nghe hết được, nhưng cũng chẳng dám so đo với miệng lưỡi bọn fan cuồng này, thắng thì cũng không có gì vinh quang mà thua thì càng nhục. Chuẩn bị tặng gấu một món quà, thêm cả biết đường đi tới Võ Lâm cảnh, đúng là một công đôi việc mà, may mắn là Mỹ Hương dẫn mình đi coi cái liveshow này chứ không thì một người từ lâu đã không quan tâm đến truyền thông như mình đến khi nào mới tìm thấy tên này. Cầm viên bi mình mới tạo ra ngắm một chút, haha tuy có chút rẻ mạt nhưng mà cũng là mình làm ra, đố tìm ra một viên nào khác trên đời lại còn lấp lánh thế này, chắc chắn là gái sẽ thích lắm, rồi cất viên bi vào túi.

– Sau đây là một số tiết mục của ca sĩ khách mời của ngày hôm nay. – Sau đó thì có mấy ca sĩ khác nữa lên hát lót, tự dưng khán đài cũng bớt nhiệt hẳn đi. Còn nghe hẳn hoi vài tiếng gào thét.

– Ôi, rõ ràng nghe nói anh Izi hát một lần 3 bài “Tình yêu ngàn năm” “Ngắm Trăng” và “Gió vô tình” rồi mới lượt ca sĩ khác mà sao giờ mới một bài ra rồi ta? Chẳng lẽ bên FC lấy thông tin sai? – Đủ thứ nghị luận nói lên, có lẽ là mấy người ca sĩ hát lót không có bao nhiêu trọng lượng thì phải, đến cả Mỹ Hương và mấy đứa bạn cũng không để ý ai đang hát trên sân khấu. Tôi mỉm cười nhìn em kéo em sang một bên, cô nàng ngại ngùng:

– Anh làm gì vậy? Chỗ này người ta đông lắm. – Mỹ Hương sợ tôi bỗng dưng hôn một cái hay đại loại giống thế, da mặt nàng mỏng lắm. Tất nhiên hành động của tôi gây sự chú ý của đám quỷ kia rồi, tụi nó bu xung quanh chờ xem có chuyện gì xảy ra không?


– Anh tặng muốn tặng em một món quà. Thích không? – Nhìn thẳng vào mắt Mỹ Hương.

– A, anh có quà tặng em? Thích chứ. – Vui vẻ lắm.

– Haha, chưa biết là cái gì sao thích?

– Hihi, anh tặng gì em cũng thích. – Cười duyên. Còn bọn quỷ kia thì tru lên:

– A, trứng gà con được người yêu tặng quà kìa bây ơi. Mau quay video lại.

….

Tụi kia đứng ngoài đổ thêm dầu vào lửa làm cho Mỹ Hương cảm thấy xấu hổ hết sức, muốn tránh đi nhưng lại không dám, vừa chờ mong món quà vừa không muốn tôi thể hiện trước đám đông thế này. Tôi cười ha hả, xem ra sau này phải tập cho cô nàng nhiều nhiều để nàng mạnh mẽ lên thôi, vẫn còn nhút nhát quá.

Vừa đút tay vào túi định lấy viên bi ra thì tự dưng lại nắm được một bàn tay khác. WTF sao lại có một bàn tay khác trong túi mình mà mình không biết? Tôi nắm thật chặt bàn tay ấy kéo ra. Hành động của tôi đương nhiên là làm mấy cô nàng xung quanh chú ý. Nhìn lại chủ nhân của bàn tay này thì là một thanh niên mặc một bộ đồ cũ màu nâu khá bình thường, tóc hơi rối được che bởi một chiếc mũ trùm cũng màu nâu nốt.

– A! Ăn trộm… – Mỹ Hương định kêu lên nhưng tôi che miệng nàng lại. Người có thể đưa tay vào túi quần của tôi mà không gây một cảm giác nào há có thể là người bình thường sao. Tên kia lúng túng muốn giật tay tôi ra nhưng hiển nhiên là lực không đủ, hắn ngước mặt lên nhìn thấy tôi thì giật mình không chống cự nữa.

– Mày là ăn trộm à? – Mỉm cười, sự tự tin của tôi từ trước tới nay luôn là tuyệt đối.

– A, đại ca. Lâu quá rồi không gặp anh, em nhớ anh chết, hôm đó định theo anh mà em tự dưng đau bụng em còn phải chạy gấp, không ngờ quay trở lại không thấy anh đâu. Còn nhớ tiểu đệ này không? – Hắn bỗng dưng làm bộ thân quen đã lâu thuận thế ôm tôi luôn nữa.

Lòng tôi còn sửng sờ hơn, điệu bộ trở mặt, biến đổi cảm xúc còn nhanh hơn chong chóng như thế này thì chính là thằng ăn trộm kia chứ đâu nữa. Haha, thiên ý, thiên ý a, không gặp hắn trước thời hạn.

– A, thì ra là người quen cũ. Hôm đó anh chạy gấp quá, có nhớ là cầm nhầm của tôi cái gì không ấy nhỉ? – Miệng vẫn mỉm cười nhưng tay thì đã vận băng khí truyền qua cho đối phương. Ý ngầm bảo là giờ mày trả không hay là để tao đánh hả?

Đang định từ chối quanh co, tìm cơ hội bỏ chạy thì cảm nhận được tay mình tự dưng lạnh ngắt, Nguyên Hóa thầm hô không ổn: “Lạnh thế này, không lẽ là Băng Sương nội lực. Chết mình rồi, tính làm chơi vài vụ, chán rồi về lại quê hương mà sao tự dưng hôm nay lại đụng phải tên này chứ. Nghe nói người tu luyện Băng sương mật tịch tính tình đều lạnh lẽo, không có nhân tính. Trời ơi, người đẹp trai tài năng như mình phải chết trẻ ở nơi này sao? Ai bảo nhà ngươi lúc nãy mang viên ngọc kia ra làm gì để cho ta thấy chứ, chắc chắn là lấy ra dụ ta rồi, đồ độc ác.” Tuy trong lòng đang không ngừng chửi rủa nhưng tên Nguyên Hóa này biểu hiện bên ngoài thập phần hảo hữu, cứ như bạn bè lâu năm vậy, cười cười nói nói:

– À hehe, hôm nay em gặp anh là mục đích cũng chỉ để trả lại anh cái ví anh làm rơi hôm nọ, hehe. Tìm anh mấy không thấy, tí nữa anh em mình đi nhậu chút chớ. – Nói xong rút trong túi ra một cái ví đưa cho tôi luôn. Nhưng thấy tôi vẫn chưa thả tay ra, hắn lại tiếp tục.

– Aizza, em trả lại anh tiền rồi mà. Tí nữa gặp lại, giờ em có việc gấp thật đấy, đại ca à. Anh đẹp trai, lại tài năng như vậy, ai gặp cũng thích.v.v.v – Hắn bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu “nịnh nọt đại pháp”.

– Ừm haha, vậy tí nữa mình gặp lại nhé. – Thả tay hắn ra, tranh thủ truyền thêm cho hắn một chút băng khí nữa. Vốn trước kia Nguyên Hóa như vừa được đại xá, vội lủi đi mất. Công nhận hắn thật là nhanh tay nhanh chân, đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được trên đời này lại có người như hắn. Lại nói nếu như không phải tình cờ đúng lúc đó tôi định lấy viên bi ra tặng Mỹ Hương thì có lẽ hắn đã lấy trộm thành công rồi.

– Ai vậy anh? Người quen hả? Sao anh này em thấy kỳ kỳ, rõ ràng lúc nãy anh ấy thò tay vào túi anh.


– Không có gì, tí nữa em cũng gặp nó thôi, haha. Thôi nghe nhạc tiếp đi.

Mấy đứa kia cũng thắc mắc, bàn tán dữ dội lắm nhưng mà thôi kệ, không đề cập tới làm gì. Rồi tiếp tục nghe ca sĩ Izi của tụi nó hát, nhưng thằng ca sĩ này tất nhiên hát được thêm 2 bài nữa thì thì lại đưa ca sĩ hát lót lên. Lúc đó Mỹ Hương mới kéo tay tôi với mấy đứa kia:

– Mình đi thôi! Chắc giờ này anh Izi đang nghỉ trong hậu trường đó. Tí nữa về là đông lắm, chen không nổi đâu.

– Ừm, đi thôi! Lẹ lên, tao chờ hết nổi rồi. Ahihi. – Đám quỷ đói mê trai lại bắt đầu rồi.. Hưng phấn như mới hút “cỏ”.

Chen lấn giữa đám đông thì mãi mới chen vào được hậu trường, có mấy người quen với Mỹ Hương nên cũng dễ dàng đi qua và chỉ đường. Vô tới một căn phòng khá rộng và sáng, trong đó có một cái giường, trên giường nằm một người, bên cạnh ngồi một người. Tên Nguyên Hóa nằm còn thằng quản lý của hắn ngồi, Mỹ Hương vào thấy thế chào:

– Em chào anh Izi, chào anh quản lý, em là fan của anh Izi. Hôm nọ em có hẹn anh trước rồi đó ạ, còn đây là mấy đứa bạn của em. – Rất là lễ phép.

– À Hương hả em, thôi mấy đứa nói chuyện với nhau đi, anh đi ra ngoài đã. Izi nó đang mệt trong người. – Nói xong tên quản lý chạy ra ngoài luôn.

Anh chàng ca sĩ Izi nãy giờ nhắm mắt đắp chăn run cầm cập, giờ mở chăn ra:

– Chào mấy em! Xin lỗi cho sự bất tiện của anh, đây là bạn em hả? Toàn là mỹ nhân, còn đây là…là… – Nói tới đây thì hắn tắt tiếng.

– Đây là..là bạn trai của em, hihi. Anh ấy nghe nói anh hát hay nên cũng rất muốn được gặp anh. – Tôi nghe vậy thì nhíu mày, mình thích nghe thằng này hát bao giờ? Mà thôi kệ, cũng không phản bác, mất mặt gấu yêu.

Nguyên Hóa cũng không đáp lại lời của Mỹ Hương, giờ quả thật hắn rất..nhớ nhà. Ở nhà hắn lừa biết bao nhiêu người nhưng chưa từng bị như vậy a. Mấy đứa con gái thấy ca sĩ Izi của tụi nó rơi vào trầm tư, nhưng mà gặp được thần tượng yêu quý thì tụi nó cũng tim đập thình thịch rồi cũng không cần có lên tiếng. Còn Mỹ Hương thì thấy là lạ, sao anh Izi lại có vẻ không thân thiện như thế? Tôi tất nhiên nhìn ra vẻ chán chường trong mắt tên Nguyên Hóa, nhịn không được cười to một tiếng:

– Mày cũng giỏi lắm, không ngờ lại là một ca sĩ nổi tiếng cơ, lăn lộn hay thật, hahaha. Yên tâm, tao có việc cần nhờ mày giúp, sẽ không làm gì mày đâu. Tao cũng thán phục tài hóa trang của mày đấy, nếu không phải mày mở miệng ra chắc tao cũng không nhận ra.

Tới lúc này hắn mới thở phào, thầm nghĩ:”Ngươi có việc nhờ ta thì cứ nhờ, sao cứ phải truyền Băng Sương nội lực vào người ta để cho ta tinh thần bất an thế này! Đáng ghét!” Ngay lập tức hắn trở nên tươi cười:

– Đại ca cứ đùa, em đâu có gì bằng anh. Anh nói đi, chỉ cần em giúp được thì lên núi đao xuống biển lửa em cũng không từ chối, he he – Cười hề hề nịnh nọt, bộ dáng thằng này bây giờ đâu còn giống ca sĩ danh tiếng nữa, giờ lại giống mấy thằng nhân viên hèn mọn đang nịnh nọt xếp để được lên lương ấy chứ.

Mọi người xung quanh thấy cảnh này thì sửng sốt, đây là trường hợp gì. Sao tự dưng anh Izi lại ăn nói khép nép với người yêu trứng gà con như vậy?

– Anh..anh Izi là..là.. – Mấy đứa con gái kia lúc nãy không để giọng ý lúc tôi nói chuyện với Nguyên Hóa nên không biết, nhưng tôi nói chuyện với ai thì Mỹ Hương đều chú ý rất kỹ nên nhận ra ngay là tên ăn trộm lúc nãy.

– Ừm, chính xác. Mấy em cứ nói chuyện với hắn đi, anh đi ra ngoài một tí. Xong thì gọi cho anh. – Dù sao mấy nhỏ này cũng là fan của tên Nguyên Hóa, mình không nên phá đám sự nghiệp của hắn, dù sao cũng là nhờ hắn giúp đỡ mà. Ra tới ngoài cửa thì trên mặt tôi mới hiện ra một chút hưng phấn nhẹ, có lẽ sắp tới thời gian mình nên đi tới một khung trời mới mẻ hơn rồi….

======
Cmt góp ý bàn luận nhiệt tình nhé các bằng hữu, mình sẽ rất vui và có động lực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.