Đọc truyện Tôi Là Cửu Vĩ Hồ Ly – Chương 17: Yên bình trước cơn bão
Khi tôi ngủ ở nhà thằng Cường thì, Mỹ Hương và chị cũng về tới nhà. Lên tới phòng con bé mới mở miệng hỏi:
– Chị ơi, nói chuyện với em một chút được không? Em… emm.. – Nó ngập ngừng…
– Được rồi, vô phòng thay đồ tắm rửa trước đi nửa tiếng nữa chị qua phòng em, đồ dính máu kìa, bố mẹ thấy là không hay đâu. – Bả ngắt lời vỗ đầu cô bé.
– Dạ. – Nó gật đầu rồi đi vô phòng.
Nửa tiếng sau bà chị gõ cửa vô phòng, bả lại gần nhìn cô em gái vừa mới suýt đi qua cái chết đang vẫn còn chưa hết hoảng sợ, rồi nhẹ nhàng bảo:
– Em muốn nói gì? Nói đi, chị sẽ lắng nghe.
– Em.. em lúc nãy có nghe chị nói giọng của anh ấy rất khác sau với lần đầu tiên chị gặp là sao ạ?
– À, giọng cậu tóc trắng kia á. Thì không có gì, cậu ta chả bảo là cậu ta bị khàn giọng sao, đúng là lúc đó khác thật. Mà sao em hỏi vậy?
Nó rụt rè, cuối đầu xuống:
– Vì em cũng thấy giọng anh ấy lúc mới lần đầu gặp so với hôm nay khác quá xa. Em cảm thấy… cảm thấy nó..
– Giống với một người khác đúng không? – Bả lại ngắt lời.
– Chị cũng nhận ra.
– Ừm, chị thấy giong ban đầu của cậu ta giống y hệt cậu bạn trai của em. Nhưng lần thứ 2 gặp lại thì lại là một giọng khác, chị cũng thật khó hiểu, làm sao con người có thể thay đổi giọng nói của mình được chứ.
– Em cũng thấy giọng anh ấy lúc đầu rất giống với anh Vũ, nhưng hai người quá khác nhau. Em cũng không tin lúc đó anh ấy bị khàn đâu. À, đừng nói là người chị nói thích hôm bữa là anh tóc trắng nhé?
– Ừ thì sao? Em ghen à. – Bả bóp mũi cô bé. – Đã bảo chị già quá rồi thì thích được gì chứ, con bé ngốc.
– Hứ, mắc gì phải ghen, nếu chị đã có người thích em phải chúc mừng chị chứ, giờ này không biết anh ấy ở đâu? Có sao không nữa?
– Ừm, chị cũng thấy lo lắng, bị dao đâm lút cán như vậy mà không đi bệnh viện thì đi đâu. Em có điện thoại hay gì không liên lạc đi.
– Làm gì mà có chị hai, ảnh lúc nào đi là đi đến là đên, ai biết thế nào? Hỏi cũng không trả lời, một người không có bất cứ thông tin gì hết cứ như ảo ảnh không tồn tại trên đời vậy.
– Vậy là không có cách nào để biết sao?
– Dạ, em cũng chịu. – Nó lắc đầu.
– Không biết ai quen cậu ta sao? Bạn cũng được. À hay liên lạc cậu Vũ đi, chị thấy có nhiều khả năng có liên quan tới nhau vì lúc cậu Vũ bị đánh thì có cậu ta xuất hiện. Em thử hỏi xem.
– A, chắc chắn là quen biết nhau rồi không phải là có thể, mà là chắc chắn, sao giờ em mới nghĩ tới điều đó nhỉ.
– Chuyện gì thế?
– Không có gì để em gọi điện phát.
Nó lấy điện thoại ra gọi cho tôi, tất nhiên là không có ai bắt máy rồi vì lúc này tôi đang ngủ, gọi một hồi không được nó cũng không gọi nữa, tĩnh tâm lại ngồi lên bàn học học bài( đúng là con gái học giỏi có khác, siêng vc). Tôi ngủ một mạch tới sáng mai mới tỉnh dậy, vết thương đã không chảy máu nữa, khá tốt, trong lúc tôi ngủ thì con Dung có mang trái cây sang, để tôi bồi bổ… nhưng thằng Cường… ăn hết rồi, hỏi thì nó kêu lấy tiền trọ, công nhận bạn tốt vl. Cầm điện thoại lên thì thấy 15 cuộc gọi nhỡ của con bé, không biết có chuyện gì đây, tôi gọi lại cho nó:
– Alo, gọi anh có gì không cô bé?
– Anh làm gì mà giờ mới gọi lại cho em?
– À, anh để điện thoại ở nhà, đi chơi với thằng bạn á mà.
– Anh nói xạo, đi chơi gì giờ mới về nhà. – Thôi chết lấy lý do ngu vl.
– À thì anh qua nhà thằng Cường ngủ luôn ở đó mà em.
– Không có gì, em có chuyện muốn hỏi anh, ra quán trà sữa nào đi.
– Ừm, cũng được nhưng mai đi em, giờ anh có việc rồi, quán Doraemon nhé.
– Giờ luôn có được không? Em đang cần gấp mà.
– Không, anh bận không thể đi được . – Liệt giường rồi em ơi, mai nó lành thêm 1 tí rồi đi.
– Vậy hả, anh bận rồi thì thôi, chiều mai 1h em chờ anh ở Doraemon đó, không tới chết với em, nghe rõ chưa. – Rõ rồi bà cô của tôi, yêu em! Anh sẽ tới mà.
– Ô kê luôn ba bê, mai nhá. Anh cúp máy đây.
Không chờ cho ẻm nói tiếp tôi cúp máy luôn, nói nữa thì lộ nhiều thứ nữa mất công lắm. Ra lấy gói mì tôm trên kệ chế ăn tạm cho đỡ đói rồi tôi ngủ tiếp( tại giờ này tụi nó đi học hết rồi nên không có ai ở nhà). Tối mới mở mắt ra, thấy xung quanh lại khá tối, chắc cũng nửa đêm rồi, vết thương đã kéo da non rồi, có lẽ ngày mai sẽ khỏi, tôi tính đi xung quanh kiếm cái gì ăn để cho nó hồi phục lẹ hơn thì toàn thấy vỏ cam quít với tô phở còn nước để trên bàn, còn thằng Cường ngủ bà trên ghế rồi… Chắc nó lại ăn hàng của mình, ôi vl, đoán chừng chắc nó đang muốn mình bị vậy mãi được ăn miễn phí tiếp. Thôi thì không có, đành lại đi ngủ. Sáng hôm sau tôi mở mắt ra, bây giờ có lẽ đã 9h, vết thương đã kéo da non, có lẽ đã ổn tôi nên trở về nhà, lúc này lại đúng lúc tụi nó đi học, chẳng có ai ở nhà, cầm luôn chìa khóa nhà thằng Cường tôi thay một bộ đồ của thằng Cường, giải chú trạng thái rồi về nhà luôn. Tới nhà chào ba má một phát, con chuẩn bị thi quốc gia nên có gì ở qua đêm nhà thầy luôn bla bla… Má tôi đúng là rất thương tôi, tôi vừa về nhà là má đi chợ mua đồ về trưa làm bún riêu cho tôi ăn luôn( tôi thích nhất món đó). Tắm rửa thay một bộ đồ tết, chải chuốt tí, trông cũng bảnh phết. Hôm nay đi chơi với gái mà lị, rốt cuộc cũng 1h chiều( mỗi lúc chờ đợi cái gì đó là nó hơi lâu hơn bình thường các bạn ạ), cuốc bộ lên quán Doraemon cách nhà tầm 1km, giờ tôi chạy thì tầm 5 phút là tới. Vừa tới cửa quán đã thấy ẻm ngồi trong đó sẳn rồi, sao ẻm có vẻ vội thế nhỉ, tôi hơi thắc mắc, mở cửa ra bước vào mỉm cười chào:
– Chào em, đợi lâu chưa?
– Chưa anh. Em mới lên 5 phút à, anh ngồi xuống đi. – Nó trông đúng thật là rất vội, không giống đi chơi tí nào.
– Hôm qua em gọi anh là có chuyện cần nói, chuyện gì vậy nhỉ?
– Dạ, anh cứ gọi nước đi, uống rồi nói. – Nó cũng biết phép lịch sự đấy chứ.
– Ừm. – Quay qua gọi anh chủ quán. – Anh ơi cho ly trà sữa cà phê ạ. – Có ngayyyy! Đợi tí.
Đợi tầm 1 phút thì ông anh mang ly trà sữa ra liền, nhanh nhẹn thật. Vừa cầm ly lên hút 1 phát thì ẻm hỏi:
– Anh Vũ, sao hôm nọ anh biết sẽ có người thay anh xử lý bọn thằng Quân vậy. – Hỏi gì mà hóc búa vậy, để coi.
– À à, thì thì… anh chỉ đoán vậy thôi.
– Vậy nếu anh ấy không đến thì anh sẽ làm thế nào? – ôi, gái thông minh hỏi hóc búa vl ra, các bạn sau này tán gái cẩn thận chọn gái, thông minh quá thì mình dễ bị lộ tẩy lắm.
– Thì anh sẽ .. sẽ.. à sẽ báo công an, cho công án còng đầu hết tụi du côn phá làng phá xóm tụi nó đi, hehehe. – tìm ngay được lý do tôi chém luôn.
– Hứ, anh chắc cũng thừa biết công an cũng chẳng dám làm gì tụi này, tụi nó có hậu trường mạnh mà, đừng chối nữa, anh có biết anh tóc trắng đúng không? – Nó nghiêm nghị nhìn tôi.
– Đâu… – Chưa kịp nói chữ thứ 2 con bé đã ngắt lời.
– Thôi anh không cần chối, anh với anh ấy là bạn tốt của nhau đúng không, em thấy anh bạn đen đen hay đi chơi cùng anh chính là người hôm nọ chở anh tóc trắng từ bệnh viện về, anh không cần phải chối? Có việc gì mà phải chối, có phải anh ấy bảo anh như vậy không? Chẳng lẽ người ta đáng ghét quá không muốn gặp hay sao. – Ẻm đỏ mắt rồi, omg anh đâu có nghĩ như vậy đâu bé, nhưng anh tóc trắng em nói đâu có tồn tại.
– Không, không phải thế, em đừng hiểu lầm, đúng là anh ấy và bạn anh nhưng … có lẽ do nó thích bí hiểm vậy thôi, đến cả anh còn không biết nó giờ đang ở đâu mà. Nó cứ đi đâu đó suốt ngày chả bao giờ thấy mặt hết.
– Thật không? – ôi nước mắt con gái chí mạng thật các bạn ạ, nguy hiểm quá.
– Thật mà, tin anh đi.
– Vậy thì cho em gặp ảnh một lần đi.
– Chuyện này…
– , thì ra là anh nói dối người ta.. – Ẻm có vẻ ủy khuất, còn anh chủ quán thì đang nhìn tôi chằm chằm, cho là tôi chọc gái nhà lành hay dâm tặc gì đấy.
– À thôi được rồi, được rồi, em chọn ngày giờ đi để an giúp cho, mệt quá.
– Cảm ơn anh nhé, anh tốt với em quá. – Nó chạy sang ôm tôi 1 cái, ôi phê vl.
– Chiều nay 5h nhé anh, ở đâu thì nhắn em, cảm ơn anh ạ, hihi. Em trả tiền bánh nước luôn rồi, anh ở lại ăn đi em về có việc tí.
Lại cái kiểu này nữa, gọi tôi đi ăn xong vừa mới gọi đồ ăn là đi luôn, tôi lúc nào cũng ăn uống một mình như 1 thằng tự kỷ vậy, ai vô quán cũng nhìn với anh mắt khác lạ. 5h á, nghĩ xem.. uhmmm… à thôi tối thì rủ nó lên phố chơi. Ăn xong cái đống này rồi cuốc bộ về nhà, thay bộ quần áo khác, xin ba má 15k đi xe bus( dù sao muốn mua hay ăn gì chắc con bé cũng có tiền trả, tôi có lẽ không cần mang, mà tôi cũng ngại xin ba má tiền lắm, mà có xin chắc cũng không nhét vào kẻ răng con bé được nên thôi), mang theo 1 cọng dây thun buộc tóc, mang theo 1 cái balo( làm cảnh), mang theo cái 1 cái áo khoát khác có mũ trùm kín 1 tí, rồi xin ba má qua nhà ông thầy học( nói xạo vl), ra khỏi nhà tầm 100m thì niệm chú biến đổi trạng thái và giọng nói luôn. Lúc xong thì cũng 4h rồi, ra chờ xe bus ra tới phố tầm 4h20, nhắn tin với ẻm:
– Được rồi nhé, nó bảo giờ nó đang ở ngã sáu chờ em, lên luôn đi. ( dành cho bạn nào không biết ngã sáu thì cứ google : ngã sáu buôn ma thuột nhé, đẹp lắm đấy).
– Dạ, cảm ơn anh, hihi.
Tôi ra ngã sáu đứng hóng gió, về cuối ngày, xunh quanh xe chạy càng nhộn nhịp, tôi không quen không khí ở đây, theo tôi cảm nhận thì có lẽ tôi thích cảm giác ở một mình tại 1 nơi không người, gió lồng lộng. Không khí xe cộ xung quanh khiến tôi không thoái mái lắm, chờ tầm nửa tiếng thì cũng thấy bóng dáng con bé đang đi vòng quanh ngã sáu, chắc là đang đi kiếm tôi. Tôi mỉm cười, đi từ từ lại gần bịt mắt nó từ phía sau:
– Tìm ai đó cô bé?
– A, tìm anh chứ ai! – Nó hô lên.
– Chào cô bé, hẹn anh có gì nói không?
– Thì để cảm ơn anh hôm bữa, anh cứu em, giờ vết thương sao rồi, có đau không?
– Không sao mà, không có gì nữa rồi. Cảm ơn gì chứ, lúc trước em cũng đã cứu anh một lần rồi còn gì.
– Không, cái đó em chỉ là làm việc tốt thôi mà, còn có bố mẹ em nữa. Giờ mình đi chơi đi, để em đưa anh đi dạo phố. – Nó nắm lấy tay tôi kéo chạy đi.
Chúng tôi bắt đầu chạy lông bông trên các con đường, thấy gì ngon là nó lại mua, thấy gì đẹp lại mua( tất nhiên là không phải tiền của tôi (=.=)–) ăn nói cười đùa cũng vui lắm, tất nhiên tôi cũng rất hạnh phúc, tôi đã thích cô bé ngay cái ngày mà nó vào lớp 10. Một tí ngang qua siêu thị coopmart, vô khu trò chơi thì đua xe các loại, xem phim. Cuối cùng thì đã 9h tối, chúng tôi tới quảng trường 10-3 hóng gió, trò chuyện vui vơ.
– Hôm nay em rất vui, cảm ơn anh.
– Không có gì, anh cũng vui mà. – Tôi mỉm cười.
– À em có nhiều thứ muốn hỏi anh.
– Hỏi gì hỏi đi. – tôi bóp mũi nó, rồi cười haha.
– Anh này. – Nó hứ, trông mặt đáng yêu quá, tôi đã yêu cô ấy thật rồi. – Anh tên gì, đến giờ em vẫn chưa biết?
– Anh tên vu…. à, à không. – Tôi đưa tay lên quơ quơ. Rồi lại đưa lên cằm, nghĩ thầm:” Tí nữa thì chết, lộ cmn tẩy, giờ tên gì ta”
– Sao thế? Em không xứng biết tên anh à? – Nó xụ mặt lại.
– Không, không.. Anh tên… tên… à đúng rồi anh tên Vĩ. – Vừa nghĩ ra cái tên luôn.
– Có xạo không đó? Người ta hỏi tên thôi mà ấp úng, ấp úng, nghi quá… – Nó nhìn tôi có vẻ nghi ngờ.
– Làm gì có, tại tên anh có vẻ là lạ nên anh ngại nói thôi.
– Tên Vĩ có gì lạ. Anh nói xạo đúng không? – nó nghiêm mặt.
– Làm gì có tại .. tại.. à tại em mới nghe cái tên thôi nên chưa thấy lạ, nghe hết mới thấy lạ đó?
– Tên gì mà lạ anh? Nói em nghe đầy đủ coi có lạ như anh nói không? – Liếc đểu tôi.
Tôi suy nghĩ 5 giây rồi cũng nghĩ ra 1 cái tên đảm bảo lạ:
– Không cười nhé! Cười anh đấm phát chết luôn đấy.
– Anh dám đấm không? Em cho đấm nè.
– Được rồi, em đáng yêu vậy ai dám đánh chứ.
– Nói nghe coi? – Chu mỏ lên.
– Cửu Vĩ, Hạ Cửu Vĩ, lạ không? – Bạn nào thắc mắc thì tôi cũng trả lời luôn là vì sự kiện thay đổi đời tôi diễn ra vào cuối mùa hè nên tôi lấy họ Hạ luôn.
– Tên Cửu Vĩ, họ Hạ, đúng là lạ thật? Nhưng mà đâu có buồn cười đâu, rất đẹp đó nha. Không ngờ tên anh đẹp như vậy, Cửu Vĩ, Cửu Vĩ hihihi.
– Đẹp thật sao? – Mới nghĩ ra thôi mà hehe.
– Thật mà? Mà sao lại họ Hạ nhỉ, ở Việt Nam hình như không có họ này? Này anh là người trung quốc hả?
– Anh là người Việt Nam 100% nhé, ông bà ở đây cũng phải ít nhất nghìn năm rồi nhé, mà em không biết chứ đâu phải không có.
– Vậy nhà anh ở đâu vậy? Gia đình có mấy người.
– Cái này anh cho không nói có được không? – Mỉm cười bẹo má nó.
– Anh… anh không tin tưởng em sao? – đang ủy khuất ai nhìn cũng muốn thương.
– Không phải anh không tin mà là anh không thể nói, sau này có cơ hội em sẽ biết, em nên biết là cả thể giới này ngoài anh ra chỉ có mình em biết tên anh thôi đấy, em thấy anh tin tưởng em chưa? – Đây cung là sự thật.
– Thật không đó, cái này nghe khó tin quá, ai sống trên đời này mà không ai biết tên mình chứ? – Bộ dạng không tin tưởng.
– Hoàn toàn thật! Anh không phải là người bình thường, sau này có thể em sẽ biết, lo làm gì hehe. Giờ em chuẩn bị về chưa, 9h tối rồi đấy.
– Hứ! Tin anh một lần thôi đấy. Hihi, giờ mình đi dạo 5 phút rồi em gọi taxi về.
Đi dạo lòng vòng quanh quảng trường, nói chuyện phiếm, chợt phía sau có tiếng người gợi:
– Có phải Mỹ Hương đấy không? – Tôi và em quay lại thì thấy 1 đám con gái đeo khẩu trang đang ngồi trên xe máy, chắc người quen của em ấy.
– Ừ, tuôi đây mấy bòa, có chi không vậy?
– Ghê nha, ở trường cả đống anh theo không chịu anh nào thì ra là có người yêu đẹp trai thế này, không giới thiệu bọn tui à.
Nó nhìn tôi, xong rồi nhìn tụi nó đỏ mặt nói:
– Không phải đâu, đây là anh họ tui thôi, người yêu gì đâu.
– Xạo xạo quen nè, từ lúc nào bà lớp trưởng hiền lành biết nói xạo vậy ta, nếu không phải thì cho phép bọn tui làm quen với ảnh nha. – Một con đeo khẩu trang đội mũ bảo hiểm.
– Hứ, thích thì cứ làm quen đi, tui không cản đâu, anh nhỉ. – Nó nhìn tôi.
Tôi cũng cười khổ, đưa anh mày cho bọn nó hấp diêm à. Mỉm cười nhìn nó:
– Em cũng rãnh lắm đó, đưa anh vào tròng thế này? – Nó thè lưỡi, tôi nhìn bọn kia. – Mấy cô bé đêm rồi còn đứng ở đây làm gì vậy, về nhà đi phụ huynh lo lắm.
– Chào anh, anh là người yêu của con Hương đúng không ạ? – Sao mà hỏi ác thế, tôi cũng muốn nói thế lắm nhưng mà sợ con bé nó giận, ôi đúng là lúc đó tôi là thanh niên niên không có kinh nghiệm gì trong chuyện này hết mặc dù bên ngoài rất tự tin nhưng bên trong lại sợ làm cái gì đó mà em ấy không thích.
Tôi nhìn em ấy, thôi thì cứ trả lời theo ý em ấy lúc nãy vậy:
– Không phải, anh chỉ là anh họ của nó thôi, lâu lâu về đây chơi dẫn nó đi dạo phố đó mà. – Quay lại nhìn nó cũng không thấy nó có gì khác tôi cũng yên tâm.
– Anh tên gì vậy, ở đâu cho tụi em làm quen đi. – Bố mấy đứa con gái đi đêm, thấy trai là máu à.
Tôi đưa tay lên miệng “suỵt” một cái rồi mỉm cười:
– Bí mật, chuyện này chỉ có một người được biết trên thế gian mà thôi. Hehe.
Nói chuyện dây dưa một hồi thì taxi cũng đến, ẻm kéo tôi lên xe luôn, để bọn nó ở lại nhìn. Nó nhìn tôi có vẻ đểu đểu nói:
– Anh cũng biết nói dối gớm nhỉ, có khi nào là anh lừa em vụ tên và địa chỉ nhà không.
– Không hề, anh chỉ nói theo lời của em thôi mà. Cho taxi chở anh về Quảng Phú nhé, hẹn ngày sau gặp lại, không biết bao giờ anh sẽ quay trở lại đây, hi vọng em học thật giỏi, chúng ta có lẽ gặp nhau ở Sài gòn.
– Sao thế? Anh không ở đây nữa ạ?
– Không phải không ở đây nữa mà anh có việc phải đi, anh không phải là người ở đây. – Ờ, anh chuẩn bị thi học sinh giỏi quốc gia đó em, không tiện biến hình đâu, vả lại anh chỉ là một thân phận giả, có tồn tại trên đời đâu em, hắc hắc.
– Vậy khi nào anh về?
– Không biết, tùy hứng, có thể mai mốt hoặc vài năm nữa. Thôi đừng nói nữa, tới nhà em rồi kìa.
Dường như nó cũng hiểu ý tôi muốn đánh trống lảng, nó tạm biệt rồi đi vào nhà. Taxi tiếp tục chạy cho tới thị trấn thì tôi bảo dừng, xuống xe, đi về nhà thằng Cường ngủ. Tôi bây giờ muốn mình được như lời nói đã nói với em ấy, là một danh nhân hoặc là 1 huyền thoại, tôi sẽ làm và sẽ làm được trong tương lai, có lẽ cũng sắp thi học sinh giỏi quốc gia rồi, nhưng tôi tự tin mình có thể làm được nên cũng không lo lắng mấy. Khung cảnh yên bình trước cơn bão…..