Đọc truyện Tôi Là Ai – Chương 82
Tin tức truyền về, Từ lão gia nghe như sét đánh ngang tai, hô hấp trở nên rối loạn, tim đập mạnh, ông ta ngã xuống. Chat cùng tên thuộc hạ bên ngoài vội vàng chạy đến đỡ Từ lão gia.
Từ lão gia bệnh cũ tái phát, bất tỉnh nửa ngày. Khi ông ta tỉnh dậy, cảm giác thân thể suy yếu một nửa, bây giờ ông ta chỉ còn nửa cái mạng.
Đầu quay mồng mồng một lúc, Từ lão gia nhớ lại tin dữ mà thuộc hạ truyền về, liền hầm hầm hổ hổ đi xuống nhà khách.
“Chat.” Chưa đi xuống tới nơi, ông ta đã hét to gọi Chat.
Chat đang ở trong phòng mài những con dao luôn bên người, nghe thấy tiếng gọi liền nhét chúng vào người, vội vàng chạy ra “Vâng, chủ nhân.”
Lúc này Từ lão gia đã có mặt trong nhà khách, vẻ mặt hung dữ, đôi mắt hiện lên lửa giận, hỏi “Có tra ra được thủ phạm chưa?”
Chat nghệch mặt một lúc mới hiểu ra Từ lão gia đang đề cập đến cái gì, hắn chạy đi ôm một cái laptop đến, mở trong mail ra một video. Hắn vừa làm vừa nói “Lúc chủ nhân bất tỉnh, có một mail nặc danh đã gửi một video tới, thuộc hạ đã coi và….”
Hắn nói đến đây, video cũng đã hiện ra trên màn hình, là một video được lưu trên cctv, thời gian là cùng ngày với hôm Lại Ngạn Vũ đến dùng con trai ra điều kiện với Từ lão gia, nhưng sau đó một giờ đồng hồ.
Trong video, Từ thiếu bị một đám người gồm ba bốn tên dồn vào một con hẻm. Vẻ mặt Từ thiếu vô cùng sợ sệch “Các ngươi là ai? Muốn làm gì? Có biết tao là ai không hả?” Sợ sệch nhưng vẫn mạnh miệng lắm.
Bọn người bên kia không đáp, tên đi trước giơ súng lên “Trời không biết, đất không biết, tao cũng không cần biết.” Rồi “đoàng” một phát, trán của Từ thiếu thủng một lỗ, hắn trợn mắt há mồm ngã xuống.
Từ lão gia tức giận đến run người, hai tay nắm thành quyền, nhưng vẫn tiếp tục nhìn vào màn hình.
Bọn người kia quay đi, liền đội nón lên, rời khỏi. Chat xem rất chăm chú, hắn còn để ý thấy tên vừa dùng súng giết Từ thiếu liếc mắt lên cctv, cười nhếch một cái.
Màn hình đứng lại, video đã hết, Từ lão gia tức giận giật laptop trên tay Chat, đập mạnh xuống đất. Ông ta tức đến như điên như dại hét lên “Là thằng nào, thằng nào đã giết con tao.” Sau đó lại tiến đến bàn trà, đá mạnh một cái, đồ vậy trên bàn đồng loạt rơi xuống, vỡ tan, tạo một tràn âm thanh đinh tai.
Ông ta đá một cái, lại phát bệnh, loạng choạng vịn vào một cái tủ gần đó. Chat chạy đến đỡ ông ta, môi mấp máy định nói, nhưng lại thôi.
Thật ra hắn đã coi đi coi lại video này mấy lần, có để ý thấy vài chi tiết nhỏ có liên quan, nhưng lại không chắc chắn.
Liên quan đến bên Lại Ngạn Vũ, hắn không dám tùy tiện đoán bừa. Nhưng hắn cảm nhận được người Từ lão gia run lên, cảm giác nhưng ông đang khóc. Mất đứa con duy nhất khổ sở đến tột cùng.
Chat theo Từ lão đã lâu, trước khi Từ thiếu ra đời. Chat chứng kiến cảnh Từ thiếu ra đời, chứng kiến Từ phu nhân không may chết đi, Từ lão lúc đó đã đau khổ như thế nào. Bây giờ Từ thiếu cũng chết, ông có lẽ đau khổ gấp mười lần trước đây.
Một lòng xem Từ lão như cha đẻ của mình, Chat không kiềm được, lòng chua chát không ít, tay hắn cũng nắm lại thành quyền.
Chat giữ vững giọng nói, không để cho Từ lão biết hắn đang tức giận, nhẹ nhàng khuyên “Chủ nhân hãy đi nghỉ ngơi một lúc. Bây giờ tôi liền lập tức đi điều tra, lần này nhất định không để chủ nhân thất vọng.”
Từ lão gia nghĩ ngợi, gật đầu.
Lại Ngạn Vũ trầm ngâm ngắm cảnh ngoài cửa sổ, hút thuốc, đến tận trời tối mem. Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
“Cẩu tử đâu?” Hắn nhìn trong phòng khách không thấy bóng dáng Vân Phi đâu.
Sim, Vinius, Rein nhìn qua, đồng loạt lắc đầu. Lại Ngạn Vũ hơi cau mày, hắn nhớ lại lúc chiều Vân Phi bị buồn nôn, liền đi đến phòng cô. Phòng này đã bị hắn phá khóa, không thể khóa lại, cửa mở, hắn he hé nhìn vào, thấy cô đang nằm trên giường, hình như đang ngủ.
Hắn nhìn một đỗi thì quay đi, đi về phòng.
Khuya hôm đó, Chat kéo người hùng hổ đi đến biệt thự của Lại Ngạn Vũ, bị chặn trước cổng. Hai người gác nhà hỏi “Các ngươi là ai?”
Chat dùng thái độ cung kính nói “Chúng tôi tìm Lại lão đại.”
“Bây giờ?”
Chat gật đầu.
“Không được.” Một tên gác cổng phất phất tay như đuổi đi.
Chat vẫn bình tĩnh nói “Tại sao?”
“Bây giờ là giờ nghỉ ngơi, không thể gặp.” Đây là lí do phổ biến nhất mà lúc nào người gác cổng ở đây đều nói.
Vì bạn nhiều, thù lại nhiều hơn, không thể nào đều cho vào chỗ nghỉ được. Nếu cho, ngôi biệt thự này đã thành bãi chiến trường từ lâu rồi.
Chat nhìn thái độ thờ ơ của hai tên gác cổng, có chút bực bội, nhưng hắn vẫn giữ ngữ điệu bình thường nói “Vậy xin hãy báo cho Lại lão đại, tôi là Chat, thân cận bên Từ lão gia, có chuyện muốn gặp mặt Lại lão đại, mong giành chút thời gian.”
“Là người của Từ lão gia sao, không có lệnh cho gặp. Mời về.” Tên gác cổng lại phất tay.
“Vì không có lệnh nên mới đến đây xin gặp mặt.” Lần này không phải Chat nói, mà một tên đàn em phía sau.
“Chỉ là thuộc hạ, muốn gặp là gặp sao?” Tên gác cổng thứ hai tỏ vẻ khinh bỉ.
Chat nhẫn nhịn từ nãy, thấy cũng chỉ là một tên gác cổng mà khinh thường mình, trong chớp mắt hắn tiến sát lại, đặt dao lên cổ tên gác cổng, trừng mắt với hắn “Cũng chỉ là một tên gác cổng, có quyền lên tiếng sao?”
Tên gác cổng bị khứa dao sợ sệch, mặt biến sắc. Tên còn lại cũng trợn mắt há mồm nhìn.
Bỗng bộ đàm của hai tên vang lên.
“Hẹn bọn họ tối mai, ở đây.”