Đọc truyện Tôi Là Ai – Chương 23
“Rein, tôi thật luôn xem anh là một người anh em, mãi không đổi. Lần này, tôi bỏ qua cho anh. Tôi không mong có lần sau. Tôi về trước.” Châu Kim Lăng nói xong rồi rời đi.
Rein vẫn lẵng lặng đứng đó, đôi mắt anh vô hồn nhìn xung quanh. Tại sao lại xem tôi là anh em chứ?
Vân Phi và Bạch Vi Vi nói chuyện một lúc thì Vamos đi ngang qua, anh ta nhìn Vân Phi với ánh mắt khinh thường “Đồ đỉ điếm.” Rồi bỏ đi.
Bạch Vi Vi cũng không muốn nói nữa, bỏ đi tuốt.
Vân Phi bất lực ngồi bệt xuống, cô bật khóc. Cô không hề như mọi người nói, cô không nói dối gì cả, chỉ.. chỉ là cô luôn muốn biết thêm về Rein nên không chút phòng ngự nào. Nên… nên đã thành ra như vậy. Mọi người hiểu lầm rồi. Mà cô lại không thể giải thích gì.
Vân Phi ôm gối khóc uất ức.
Dương Thắng nhìn Báo Đen lần cuối, anh ngắm nhìn nó thật kĩ càng. Trong đầu anh hiện lại hình ảnh người con gái đó quấn quít khi vừa mời nhìn thấy Báo Đen, cô sờ chỗ này, chạm chỗ kia, ánh mắt rất linh hoạt, trông rất đáng yêu. Nhưng bây giờ thì chỉ có anh đang nhìn nó một cách đau lòng.
Người đó đã không còn, anh cần gì cứ giữ mãi những kỉ niệm mà nhớ đến lại đau lòng như vậy.
Dương Thắng chấm dứt hồi ức, đứng dậy rời đi. Vừa bước ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng khóc, ngoảnh mặt một cái liền thấy một cô gái cuộn mình khóc nức nở.
Dáng người này hình như là cô gái vừa nãy đã bỏ ra khỏi phòng đấu giá giữa chừng.
Dáng người này quen thuộc như là người đó nữa. Nhưng chưa nhìn thấy mặt thì anh sẽ không thể nào đưa ra phán đoán được.
Dương Thắng ngập ngừng nửa muốn tiến đến nửa dừng lại. Chần chừ một lúc thì quyết định tiến đến nhưng có một người đàn ông khác xuất hiện.
Nếu anh đoán không lầm đó chính là người đàn ông mua lại chiếc xe của anh với giá năm trăm triệu đô.
Dương Thắng chỉ đành đứng lại quan sát.
Khoảnh khắc khi người con gái đó ngước mặt lên, Dương Thắng như chết lặng. Anh không tin vào mắt mình, người con gái đó diện mạo lại giống vơi người đó như vậy. Có phải là sự thật không?
Chợt bị người đàn ông đó bắt gặp, Dương Thắng quay đi và bước thẳng. Cho đến khi anh quay lại thì bọn họ đã biến mất.
Tuy anh đã nhìn thấy được nửa mặt của người con gái đó, nhưng anh vẫn chưa thể tin được. Người giống người vẫn không hiếm có.
Nhưng anh vẫn muốn xác định lại một chút, anh liền chạy theo. Xuống đến trước cổng khách sạn, phạm vị tìm kiếm bây giờ thật sự quá rộng, anh chỉ thở dài bỏ cuộc. Thầm chấn an mình, chỉ là người giống người mà thôi.
Vân Phi cùng Châu Kim Lăng trở về, trên đường không hề nói một lời. Lúc Châu Kim Lăng thấy Vân Phi khóc, anh đau lòng không đành tra hỏi hay buông lời trách móc nữa, chỉ im lặng lau nước mắt cho cô rồi nói “Về thôi.”
Vân Phi cảm thấy càng lúc càng có lỗi với Châu Kim Lăng. Tại sao anh không giống Bạch Vi Vi hay Vamos tra hỏi cô mắng chửi cô đi, lại im lặng như vậy. Điều đó cứ như con dao vô hình dày vò lấy trái tim cô.
Về đến tổ chức, Châu Kim Lăng chỉ dặn dò Vân Phi nghỉ ngơi sớm rồi về phòng.
Sáng hôm sau, Vân Phi ra khỏi phòng cùng lúc với Rein, cô nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh mà khó hiểu đến tức giận. Cô bây giờ chắc chắn sẽ bớt tò mò về anh và phòng bị với anh nhiều hơn.
Một giây sau đó thì Bạch Vi Vi cũng ra khỏi phòng cùng với Châu Kim Lăng. Bạch Vi Vi nhìn thấy Vân Phi cùng Rein thì tỏ vẻ chán ghét rời đi “Mới sáng sớm mà xui chết đi được.”
Rein bỏ đi không nói một lời nào. Châu Kim Lăng cũng vậy. Chỉ có Vân Phi nhìn thấy Châu Kim Lăng thì tâm tình trầm xuống.
Thường ngày cô luôn phớt lờ người đàn ông cứ nhìn thấy cô thì ngại ngùng chào một cái. Bây giờ anh lại phớt lờ cô, cô đã hiểu cảm giác bị phớt lờ là khó chịu như thế nào.
Hiểu được điều đó cô mới thấy Châu Kim Lăng thật sự kiên nhẫn đến mức không hề trách móc cô một lời nào.
Thật sự hiểu lầm này quá lớn. Cô không biết phải làm gì tiếp theo để giải quyết nó.
Trong bàn ăn, không khí hôm nay thay đổi hoàn toàn, sắc mặt ai cũng âm trầm đến đáng sợ.
Châu Chí Thành rất tò mò về việc này. Nhưng ông vẫn luôn đặt cháu dâu lên đỉnh đầu, ông quay sang nói với Vân Phi một cách vui vẻ “Ta nghe Tiểu Lăng nói cháu muốn mua chiếc Báo Đen trong đêm hội đấu giá xe hôm qua?”
Vân Phi hơi giật mình khi bị hỏi đến, ngước lên cười ngượng gật đầu “Vâng.”
“Tiểu Lăng đã mua được cho cháu?”
“Vâng”
“Cháu thích chứ?”
“Vâng. Rất thích ạ.”
Bạch Vi Vi chán ghét nói xỉa vào “Sao thích bằng cùng trai ôm nhau đứng trên sân thượng ngắm cảnh thành phố được?”
Vân Phi lại giật mình, nhìn Bạch Vi Vi, cả Châu Kim Lăng cùng Rein cũng quay sang nhìn.
Chỉ có Châu Chí Thành với vẻ hơi khó hiểu nhìn Bạch Vi Vi hỏi “Vi Vi, con nói như vậy là có ý gì?”
Bạch Vi Vi liếc mắt nhìn Vân Phi châm chọc “Ông nên hỏi chị ấy đi.”