Đọc truyện Tôi Là Ai – Chương 11
Vân Phi không biết tâm kế của Bạch Vi Vi, nhưng nói thẳng ra cũng không phải mưu kế tà ác gì, chỉ là Bạch Vi Vi không đủ điều kiện mới với lấy Vân Phi mà thôi.
Mà nếu chấp nhận thì mục đích xuất sơn của Vân Phi mới có thêm nhiều phần trăm cơ hội hoàn thành.
“Được. Tôi đồng ý với cô.”
Bạch Vi Vi hạnh phúc như được cải tử hồi sinh, thiếu điều đập đầu xuống đất để kiểm tra độ chân thật.
Bạch Vi Vi quỳ lạy Vân Phi “Cảm ơn chị. Cảm ơn chị. Đời này của em mang ơn chị.”
Vân Phi vội đỡ Bạch Vi Vi “Đừng có lạy tôi. Tôi chưa muốn chết. Cô còn chưa nói tôi nghe tổ chức đó ở đâu.”
Bạch Vi Vi ngồi lại “Nó ở thủ đô nước Ý – Roma.”
“Phải xuất ngoại?” Vân Phi hơi lo lắng. Cô tỉnh dậy là ở trên núi, một số giấy tờ cá nhân đều không có làm sao xuất ngoại được?
Bạch Vi Vi đập tay vào ngực “Có em. Cứ giao cho em. Một tháng sau chúng ta liền đến Roma.”
Vân Phi thấy thái độ chắc nịt của đối phương cũng chỉ có thể tin tưởng chờ đợi. Còn nếu Bạch Vi Vi không làm được thì chắc cô sẽ xem lại người bạn này.
Nói chuyện một hồi trời đã gần sáng. Vân Phi quá mệt, liền ngủ. Bạch Vi Vi đang sống trong thế giới màu hồng của mình, một lúc sau cũng ngủ thiếp đi.
Một tháng sau, hai người lên máy bay đi đến nước Ý.
Bạch Vi Vi tuy biết tổ chức ở Roma nhưng không biết địa chỉ chính xác. May đầu óc lanh lẹ, còn nghĩ đến được mua tin chợ đen.
“Một tin mười nghìn đô.”
Bạch Vi Vi bất ngờ hét lên “Cái gì? Này ông đừng có thấy chúng tôi còn trẻ mà dụ dỗ chặt chém. Chị Hai của tôi là người có tiếng trong giới đó nha. Ghé đến chỗ rách nát này của ông là vinh hạnh cho ông đấy. Mau thành thật trả lời đi.” Cô vừa nói vừa chỉ ra đằng sau nơi Vân Phi đang đứng.
Vân Phi nhìn thấy cử chỉ đó của Bạch Vi Vi, nghĩ cô nhóc đó lại đang nói phét rồi, chắc lấy cô ra nói cô là bà trùm này, bà trùm kia để hù dọa người ta đây mà. Cô mới bèn tiếng lại.
Người đàn ông đó là người da đen, vẫn bình tĩnh lau cây súng trên tay, thản nhiên đáp “Cô ta có là ai cũng không liên quan đến tôi. Quy tắc là quy tắc. Mười nghìn đô một tin, miễn trả giá. Cô còn không chịu thì đi đi.”
“Ông…” Bạch Vi Vi thỏa thuận không được, tức giận đập bàn. (thỏa thuận cái gì đang bóc phét để hù dọa thì có =))))
Cùng lúc đó thì Vân Phi ra móc ra cọc mười nghìn đô để lên bàn “Tôi mua.”
Người đàn ông đó thấy tiền thái độ liền thay đổi. Ông ta lấy một tờ giấy viết viết rồi đưa cho Vân Phi.
Nhận đồ, Vân Phi liền kéo Bạch Vi Vi đi. Bạch Vi Vi vẫn còn tức giận “Chị, tại sao chị lại trả số tiền đó? Rõ ràng là ông ta hiếp người quá đáng. Thấy chúng ta là người lạ mặt liền chém giá trên trời. Thật muốn dạy ông ta một bài học.”
Vân Phi thả tay Bạch Vi Vi ra “Người nên dạy một bài học là cô đấy. Cẩn thận cái miệng bóc phét của cô, coi chừng hại cái mạng nhỏ khó mà bảo toàn đấy.”
Hứ. Bạch Vi Vi không nói nữa. Theo cái địa chỉ ấy, hai người đã tìm được đến chỗ tổ chức.
“Hai người đến đây có việc gì?” Một người đàn ông cao lớn, toàn thân màu đen, vẻ mặt hung tợn nhìn hai người kia.
“Chúng tôi muốn báo danh.”
“Báo danh? Thân gái yếu đuối các người thì làm được gì? Đi đi, đi đi, xem tổ chức này là khu vui chơi sao?” Hắn ta tỏ thái độ chán ghét.
“Anh chưa thử sao biết được?” Vân Phi vẫn không hề tỏ thái độ gì.
“Mạnh miệng lắm. Vậy thì thử xem.” Người đàn ông đó đứng dậy.
Dáng người to lớn vô cùng, cao hơn Vân Phi quá một cái đầu, cả thân người cơ bắp cuồn cuộn, đứng chắn trước mặt Vân Phi.
Vân Phi vẫn không hề nao núng, đẩy Bạch Vi Vi lùi về sau, một mình nghênh chiến.
Hắn ta hét lên rồi tiến đến tỉ thí với Vân Phi. Những chiêu của hắn ta tuy không bí hiểm nhưng chiêu nào cũng chứa sát lực to lớn nếu bị trúng phải.
Hắn đấm, Vân Phi né. Vân Phi có đánh trúng nhưng lại không si nhê gì hắn.
Đánh mới hơn hai mươi chiêu thì Vân Phi là người mệt nhất. Đối phương lại không có biểu hiện mệt mỏi nào. Vân Phi tính toán, đấu thể lực với hắn ta, cô sẽ là người yếu thế hơn nhiều. Vậy thì chơi chiêu thức khác.
Lần này Vân Phi nhào đến tấn công, thân thủ nhanh nhẹn, cô chỉ đánh vào những chỗ cơ thịt mềm của đối phương, song song đó nhanh chóng né đòn. Chừng mười chiêu, cả người đối phương tê liệt ngã xuống.
Thấy một tên cao to vạm vỡ như vậy mà bị Vân Phi hạ, Bạch Vi Vi ngưỡng mộ vô cùng. “Hay, hay lắm. Phi Phi chị đúng là giỏi.”
Toàn người Vân Phi vã ra một tầng mồ hôi, nhưng cô vẫn cố trụ vững. Cô đứng điều chỉnh lại hơi thở, không đáp lời Bạch Vi Vi.
Bỗng có một cánh cửa mở ra, bên trong là một người đàn ông khác, ăn mặc bình thường nhưng khí chất lại trái ngược hoàn toàn.
“Cô có phải là đồ đệ của Dụ Cẩn Niên?”