Đọc truyện Tôi Không Yêu Nữa – Chương 4: Tỏ tình
Edit: Kogi
Hôm đó sau khi đi ăn về Hứa Ninh Triết liền đăng một dòng status Weibo.
@ Triết Triết Triết Triết Triết Triết Triết _: Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ cố gắng làm việc. @ Viễn Đạo – Cảnh Viễn V
[Nhân vật: Hứa Ninh Triết một mình ăn hết phần ăn tình nhân]
Kết quá trong bình luận căn bản không một ai quan tâm đến việc cậu đang làm việc cho Viễn Đạo, tất cả đều là “Yoooooo phần ăn tình nhân hai người” và “Ai ăn phần ăn tình nhân với Triết của tôi tan học đừng có chạy” xếp hàng chỉnh tề.
Nhân vật cuối cùng cũng thiết kế lại hoàn chỉnh, bao gồm cả mấy thứ đạo cụ trang phục của quái lớn quái nhỏ,
trò chơi tiến vào giai đoạn kiểm tra nội bộ, Kiếm Uyên chuẩn bị dùng diện mạo hoàn toàn mới trở lại thị trường, bộ phận quảng cáo nhân cơ hội này tổ chức vài hoạt động rút thưởng, công bố một số hình ảnh nhân vật quan trọng trên Weibo, nháy mắt đã hot trở lại. Các fan mama của Hứa Ninh Triết vừa nhìn thấy cấu trúc bức vẽ đã biết nhân vật thiết kế dưới tay con mình, thế là ôm tâm trạng nhà mình có con trưởng thành điên cuồng share giúp Kiếm Uyên, vốn dĩ bởi chuyện sao chép mà nhiều người nghĩ xấu về Kiếm Uyên nay mưa dầm thấm đất dần có ấn tượng tốt hơn.
Hứa Ninh Triết vừa đắc ý vừa khiêm tốn share post Weibo giới thiệu nhân vật của fan page chính thức Kiếm Uyên, ngại ngùng quảng cáo.
@ Triết Triết Triết Triết Triết Triết Triết _: Là tôi vẽ, cảm ơn mọi người yêu thích [vui quá]
Vốn dĩ lượt share đã bắt đầu ít đi nháy mắt lại sốt xình xịch.
Giai đoạn kiểm tra nội bộ vốn là chữa bug, vì vậy trong giai đoạn này công việc hàng ngày của Hứa Ninh Triết là thu thập phản hồi từ các bộ phận, tập hợp các vấn đề về thiết kế rồi phân cho các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế, cũng bởi vậy mà quen thân với Lăng Nhược Hồng phó quản lý bộ phận kinh doanh.
Lăng Nhược Hồng nhậm chức sớm hơn Hứa Ninh Triết ba tháng, quan hệ tốt với mọi người, năng lực làm việc cao, rất nhanh đã thăng lên chức phó quản lý, phụ trách lần kiểm tra nội bộ Kiếm Uyên này.
Có một lần Lăng Nhược Hồng đang thảo luận về nội dung phản hồi với Hứa Ninh Triết thì thấy Cảnh Viễn cầm túi giấy bốc hơi nóng để lên bàn Hứa Ninh Triết, sau đó trở về phòng làm việc, Hứa Ninh Triết thản nhiên mở túi xé mấy miếng bánh trứng gà non (*) thơm nức mũi nóng bỏng tay bắt đầu ăn, ánh mắt tỏ ý bảo Lăng Nhược Hồng nói tiếp.
(*) Bánh trứng gà non món ăn vặt thơm ngon nổi tiếng ở Châu Á nhất là Singapore và Hồng Kông, sở dĩ có tên gọi là bánh trứng gà non bởi bánh làm ra có hình dáng giống với những quả trứng gà non trong bụng gà mái. http://foodclick.vn/upload_images/images/banh-trung-ga-non.JPG
Lăng Nhược Hồng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hứa Ninh Triết não chưa load kịp, Hứa Ninh Triết ngoẹo đầu đánh giá biểu cảm của hắn: “Anh cũng muốn ăn hả?”.
“Không, tôi không ăn”. Lăng Nhược Hồng lúng túng xua tay, “Cậu và ông chủ quen nhau lâu lắm rồi?”.
“Đâu có, vào công ty mới quen”. Hứa Ninh Triết lại xé mấy miếng trứng nhét vào miệng, bên trong lớp vỏ xốp giòn là nhân bánh mềm mại ấm nóng, cắn một miếng mùi thơm của trứng gà và vị ngọt tràn đầy trong miệng, một món ăn đơn giản lại có thể khiến người ăn không nhịn được toát ra vẻ hạnh phúc.
“Sao ông chủ lại mua đồ ăn cho cậu?”.
Hứa Ninh Triết vừa nghe câu hỏi bát quái này, nhớ đến chuyện lần trước Cảnh Viễn mời mình đi ăn, trong lòng lại dậy lên chuyện cũ không vui hồi nhỏ, không muốn kể với người không thân thiết, liền thuận miệng chặn họng đối phương bằng một câu: “Chắc là tôi đẹp trai quá chăng”.
“…”. Lăng Nhược Hồng không thể phản bác, nhưng là một người đàn ông, tôn nghiêm của hắn lại không cho phép hắn thừa nhận đối phương rất đẹp trai làm mình có vẻ như rất xấu, thế là đúng như ý Hứa Ninh Triết kết thúc cuộc trò chuyện
trở lại vấn đề nội dung phản hồi, Hứa Ninh Triết không khỏi nhấn một like vì sự thông minh của mình trong lòng.
Phản hồi không dứt bug liên miên, khi là họa sĩ mặc dù phải thức thâu đêm vất vả một chút nhưng ít nhất còn dự tính được tiến độ công việc, nhưng sửa bug và kiểm tra hiệu quả căn bản không giống như vậy, vấn đề có thể xảy ra bất cứ lúc nào, giải quyết xong một cái lại có cái khác, dường như ngay khi nhảy ra ngoài vòng tròn này lại nhảy vào một vòng tròn khác, vĩnh viễn không nhảy ra được, ý chí chiến đấu của Hứa Ninh Triết bị mài mòn từng chút một, đến đồ ăn trong tay Cảnh Viễn cũng không khơi dậy nhiệt tình với công việc của cậu.
Hôm nay lúc sắp đến giờ tan làm khi Cảnh Viễn đưa cho Hứa Ninh Triết một hộp trứng cuộn ruốc, thấy cậu đập đầu lên mặt bàn, cứ tưởng cậu đang ngủ gà ngủ gật, không ngờ cậu đột nhiên gào lên một câu “Ông chủ, tôi không chịu nổi nữa!!!” làm Cảnh Viễn giật mình lùi ra sau một bước.
Nữ đồng nghiệp ngồi sát vách cười “phụt” một tiếng.
Cảnh Viễn giữ vững trọng tâm, nhíu mày nhìn cái người suýt nữa khiến anh thất thố, bỏ lại một câu: “Đến phòng làm việc của tôi”.
Hứa Ninh Triết ngồi đối diện với Cảnh Viễn quẹt miệng, trong đôi mắt to viết đầy oán niệm, hai người mặt đối mặt ngồi như vậy rất lâu rồi mà vẫn không ai mở miệng trước, thế là Hứa Ninh Triết vì xấu hổ chuyển ánh mắt đi trước, cúi đầu ngắm mũi giày, hàng mi dài rủ xuống.
“Một ngày trước khi cậu đến phỏng vấn, tôi vừa bị phán thua kiện, thành quả cả công ty mất tròn 200 ngày làm việc để làm ra nháy mắt bị phỉ báng là rác rưởi sao chép của người khác, Tiêu Dương xin phá sản vứt lại cho tôi cục diện rối rắm này, tôi bán phòng về nhà bố mẹ ở, một nửa số tiền bán phòng mang đi bồi thường Hoằng Thiên, nửa phần còn lại đầu tư vào trò chơi này lần nữa, sau đó tôi liền gặp cậu”. Trong giọng nói của Cảnh Viễn không mang theo chút tình cảm nào, cảnh ngộ mấy tháng qua khái quát chỉ trong một câu, dường như không phải đang nói chuyện của mình, “Hôm đó cậu nói với tôi, cậu biết mình hợp với cái gì, vì vậy cậu chỉ muốn thứ tốt nhất, bằng không cậu thà chẳng cần gì”.
Hứa Ninh Triết ngẩng đầu hơi kinh ngạc nhìn Cảnh Viễn: “Tôi nhớ”.
“Tôi cũng chỉ muốn thứ tốt nhất, bằng không tôi cũng thà chẳng cần gì cả, nhưng Kiếm Uyên không có nỗ lực của cậu, nhất định sẽ không phải tốt nhất, cậu hiểu không?”. Ánh mắt Cảnh Viễn dần trở nên ôn hòa, như thế hóa thánh nước chậm rãi từ trong mắt chảy vào lòng Hứa Ninh Triết, “Đừng phụ lòng những người ôm kỳ vọng với cậu, những người cố gắng vì sự kiên trì của cậu ngoài kia, còn có tôi”.
Một cậu “còn có tôi” của Cảnh Viễn như tiếng vọng lặp đi lặp lại trong lòng, Hứa Ninh Triết cảm thấy mắt mình cay cay, giống như sắp chảy nước mắt.
Vốn dĩ Hứa Ninh Triết chỉ cảm thấy, Cảnh Viễn là người đẹp trai nhất trong tất cả những người cậu quen biết, khi nhíu máy ánh mắt bình tĩnh, khi cười dịu dàng như ánh nắng ban mai, mà khi chê trách cậu mắt hơi híp lại như chú mèo bị xâm phạm lãnh thổ, càng nhìn lâu càng thấy đẹp. Nhưng cái người đẹp trai như vậy lại nhớ những lời cậu từng nói, còn dùng nó để an ủi mình, nói hắn ôm kỳ vọng ở cậu.
Em may mắn biết mấy mới có thể gặp được anh.
“Ông chủ, anh đẹp trai như vậy, lại đối xử tốt với tôi như vậy, anh không sợ tôi thích anh sao?”. Nói xong Hứa Ninh Triết bị chính lời tỏ tình của mình dọa sợ, để giấu diếm sự chột dạ cố ý bày ra nụ cười hư hỏng, lộ ra răng nanh hổ.
Cảnh Viễn khẽ hừ một tiếng: “Tôi muốn chuyên tâm làm việc, hiện chưa muốn yêu đương”.
Xuống địa ngục đi, không thích em thì là không thích em, còn phát thẻ người tốt tiêu chuẩn như vậy, đồ nhà quê.