Đọc truyện Tôi Không Yêu Cậu Ta – Chương 9
Đã 10 giờ tối mà cậu cứ thấy không yên . Cái tật suy nghĩ nhiều đôi khi cũng làm khổ cậu . Hành động của Khánh và lời của Tiến cứ dồn dập vào sâu trong lòng cậu . Huỳnh Nam đã tưởng rằng mình sắp phát điên mất !
Tự nhiên lại đau .
Rồi cũng tự bản thân mình đâm ra lo lắng , cậu vớt lấy cái điện thoại trên đầu nằm , bấm ngay vào biểu tượng mà không lấy chút chần chừ , cậu lướt thật nhanh trên bàn phím rồi gửi . Dòng tin chỉ vỏn vẹn mấy chữ – “Ngủ chưa?”
Tự nhiên lại run .
“Chưa” . Tin nhắn đáp về . Huỳnh Nam trợn tròn mắt như rằng cậu vừa tỉnh? Cứ gãi đầu liên tục , cậu chẳng biết mình vừa làm gì . Tại sao lại gửi tin cho Vương Hữu Khánh ..mà ..mà tại sao hắn lại chưa ngủ !
“Sao chưa ngủ?” . Huỳnh Nam hỏi mà tâm trạng rối bời , rồi cứ dí cái mặt cứng đờ của mình vào cái màn hình điện thoại . Hình như đang chờ ..
Tự nhiên lại hồi hộp .
“Thì chưa ngủ”
“Tại sao?”
“Tại vì chưa ngủ !”
“Vậy ngủ đi !”“Đang đói”
“Tụi kia đâu . Kêu nó mua à ăn , đại ca mà”“Tụi nó về hết rồi . Đang đói lắm .. huhuhu !”
“Vậy thì tự chịu”“Nhưng mà đói quá..”
“Thôi được rồi , để tôi mua đem qua cho”
Mọi tin nhắn đều diễn ra trong gang tất , đến khi tiếng títtt báo đã gửi thành công cậu mới hoàn hồn .
“ Mình? Mình vừa nói… Áhhhhhhhh ! ”
Huỳnh Nam đang làm gì? bản thân cậu cũng không lí giải được . Thật sự khó hiểu . Nhưng thật sự trong lòng cậu rất muốn làm . Cậu đi thật khẽ ra khỏi nhà , dẫn chiếc xe ra tận đầu hẻm mới giám nổ máy chạy , cũng đã lâu rồi cậu không dùng đến chiếc xe này cho việc gì . Chiếc xe mới toanh chạy vòng qua ngã ba sáng bưng đèn rồi dừng lại mua vội 1 ổ bánh mì thịt , xe lại chạy tiếp , trong đầu cậu giờ chỉ còn một suy nghĩ thôi là “Vương Hữu Khánh muốn ăn gì? Hắn thích ăn gì đây?” Cậu nổ máy chạy hướng đến một con đường quen thuộc , nơi đây người ta hay gọi là “đường ăn đêm” , đi dài đường là hàng chục , thậm chí lên đến hàng trăm quán ăn lớn nhỏ khác nhau . Quán nào cũng đông nghẹt khách . Có quán điềm tỉnh bán trong nhà , có quán còn bạo động bê cả lò ra giữa đường để nướng , mùi tôm , ốc cho đến mùi bò lụi .. bay phẳng phất mà phát thèm .
Độ khoảng 20 phút nữa thì xe cậu mới đến bệnh viện . Tay cậu xách lủi củi đồ , bao gồm một bịt phở , một ổ bánh mì và một hộp bánh ướt . À , còn có cả súp cua , nhưng nó là cậu tự thưởng cho bản thân sau chừng ấy phút đi khắp phố .
– Cậu đến rồi à , mừng quá ! – là tiếng của Khánh từ trong phòng , thậm chí Huỳnh Nam còn chưa bước đến gần cửa phòng hắn . Mùi đồ ăn lấp đầy lỗ mũi hắn rồi
– Sao anh biết hay vậy?
– Mùi của cậu nồng nàn thế mà – hắn cười
– Mùi của tôi ! Biến thái vậy !
– Trời ạ , mùi đồ ăn !! – Vương Hữu Khánh lại cười nham nhở làm Huỳnh Nam ngượng chín mặt , cậu vờ lãng đi
– Nè ăn đi , muốn ăn gì ăn . Hoàn toàn chùa đó !
– Cúng?
– Ừ , cúng đấy . Vậy đừng ăn ha !
– Thôi ăn .
Vương Hữu Khánh cuối cùng cũng chịu thua , hắn nhăn mặt đón lấy hộp bánh ướt , ăn ngay một cách ngon lành . Huỳnh Nam bên cạnh cũng húp súp của cậu nghe chùn chụt .
– Này , Huỳnh Nam – Vương Hữu Khánh bỏ đũa xuống , nhìn cậu
– Hã?
– À ..không ..không có gì .. – hắn lắp bắp , thôi đi cái ý định nói gì đó . Lại chúi đầu vào ăn tiếp , lại nói – Cậu không giận tôi à..
– Giận việc gì chứ
– Thì tôi uy hiếp cậu làm .. – chưa kịp nói đã bị tay của Huỳnh Nam chặn lại
– Không sao . Tôi quên rồi
– Để tôi nhắc cậu nhớ – vừa nói vừa đặt tay lên vai Huỳnh Nam , liền bị cậu hất ra , Huỳnh Nam nhăn mặt
– Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra !
Vương Hữu Khánh thích chí , cười khì khì .
– Haha ! Ngượng à , hôm ấy nhiệt tình lắm mà
– Anh câm ngay cho tôi ! – cậu đỏ mặt , túm lấy cổ Khánh , Khánh chỉ cười rồi kéo cậu vào ngực , không cẩn thận đụng vào vết thương . Tự mình làm tự mình than khổ
– Thật sự thì.. tôi có cảm tình với cậu rồi – Hữu Khánh quay mặt đi chỗ khác , ngượng nghịu nói
– Điên ! – Huỳnh Nam giật mình , đẩy mạnh hắn ra . Một tiếng hét nữa vang lên thật tội , cậu ấp úng – Xin..lỗi..
Bỗng bất ngờ một giai điệu gì đó vang lên trong túi của Vương Hữu Khánh , là tiếng chuông điện thoại . Giai điệu ngày càng lớn nhưng hắn không bắt máy để cho nó kêu lên in ỏi . Huỳnh Nam đang nghe thấy là một bài hát , một giọng nam hơi trầm ..
“ Hình như em có điều muốn nói . Cứ ngập ngùng rồi thôi . Và có lẻ em không biết rằng anh vẫn đang chờ đợi – tiếng ho – Ở cạnh bên em bình yên lắm , em hiền lành ấm áp . Cứ tiếp tục ngại ngùng thì ai sẽ là người đầu tiên nói ra …
Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi em , hãy để chắc chắn anh cứ lắng nghe tim muốn gì , rồi nói cho anh nghe , một câu thôi . Một , hai , ba , bốn – tiếng ai đột ngốt cất lên bên trong đoạn thu âm “Lộn rồi đại ca ơi , là năm mà !” – em có đánh rơi nhịp nào không?
Nếu câu trả lời là có em hãy đến ôm anh ngay đi . Anh đã chờ đợi từ em giây phút ấy cũng lâu lắm rồi , và dẫu ai sau có ra sao . Thì anh vẫn sẽ không hối tiếc vì ngày hôm nay .. đã nói yêu ”
“ !!! ”
Huỳnh Nam im lặng .
Vương Hữu Khánh cũng im lặng .
Căn phòng cũng chìm trong im lặng theo .
Thịch ..thịch ..thịch !!!
– Thôi trễ rồi ..chắc tôi phải về đây . 11h30 rồi
– Nam ..
Cậu im lặng
– Tôi ..thích ..cậu
– Anh lại bày trò rồi – cậu đứng dậy , vờ tìm quanh – camera giấu ở đâu nào ! Tôi mà tìm được tôi đập hết nhá !
– Ngốc !
– Đã bày trò thì thôi đi . Còn lên kế hoạch sến như vầy . Haha
– Thằng Tiến ..nó ..chỉ vậy . Cậu trả lời đi
Huỳnh Nam phớt tay cười gượng . Đột ngột cậu thấy khó thở . Vương Hữu Khánh , một thằng con trai vừa nói thích cậu . Tình yêu? Đồng tính? Cậu thật sự chưa giám nghĩ đến nó tốt đẹp đến thế .