Tôi Không Yêu Cậu Ta

Chương 20A


Đọc truyện Tôi Không Yêu Cậu Ta – Chương 20: A


Sáng ra đã thấy Huỳnh Nam vẻ mặt nghiêm trọng đứng ngắm mình trước gương. Chiếc áo thun cổ tròn mà cậu yêu thích bị xé hờ để lộ ra hai vết môi phía bên cổ còn đỏ hửng. Đó là kết quả sau cuộc chiến tranh tàn khốc diễn ra vào tối hôm qua giữa cậu và Vương Hữu Khánh. Thật ra, Vương Hữu Khánh chỉ “nếm” cậu thôi mà..
Tầm 5 phút gặm nhấm sự thất bại thảm hại, Huỳnh Nam quay lại nhìn “tên bạo động” vẫn còn đang ngủ ngon lành trên bãi chiến trường bừa bộn. Một ý nghĩ mơ hồ thoáng lên khiến cậu đỏ mặt
“Đúng là Vương Hữu Khánh rất đẹp.. Kể cả khi hắn ngủ, ahhh, góc mặt này..”
“Không! Không được! Không thể để con ác quỷ đang ngụy trang dưới khuôn mặt thiên thần này mê hoặc được! Mình phải trả thù!”
Huỳnh Nam lắc mạnh cái đầu đang nóng như trên lửa của mình, chắc vì muốn đánh bật khuôn mặt tạm gọi là “phúc hậu” trong lúc này ra khỏi tâm trí mình, chỉ có như thế cậu mới có động lực trả thù. Dù sao thì cũng là hắn hành cậu suốt một đêm hôm qua mà..
“Nhưng phải trả thù như thế nào bây giờ! Ahhh, khuôn mặt hắn kìa, ahhh..”

Thật là khó chống lại mà. Huhuhu.
– À! – Huỳnh Nam mắt sáng rỡ, tự cười đắc ý với kế hoạch trả thù của mình khi thấy cái gì đó trong phòng.
Tầm vài phút sau, hiện trường trong phòng đã được dựng lên một cách hoàn hảo. Vương Hữu Khánh vẫn còn nằm ngoan ngoãn khuôn mặt thôi-không-nhắc-nữa. Huỳnh Nam kéo một phần chăn trên người hắn xuống ngang bụng để lộ ra hai cái ngực căn mọng kiểu khiêu khích, cậu sửa tóc Khánh lại một chút, rồi đặt vào gần vai hắn một cái quần lót sạch lấy từ trong tủ, đây là điểm nhấn đấy.
“Haha, quá hoàn hảo luôn ấy chứ” – cậu cười. Và bây giờ là..
Tạch! Tạch! Tạch!
Vài bức hình thật khiêu gợi được sản xuất ra khỏi chiếc điện thoại để đi vào một diễn đàn lớn viết về người đồng tính. Huỳnh Nam hí hoáy viết vài dòng trong lúc chờ những hình ảnh đang được upload, từ tài khoản “anhdeptrai”, một bài viết mang tên “Tìm bé thụ để yêu ♥” cùng vài hình ảnh như trên và không quên public số điện thoại.. nhưng cậu chưa dám bấm vào icon hoàn tất, cậu hơi sợ..
“Vương Hữu Khánh mà biết mình làm thế này chắc giết mình mất..”
“Sợ gì hắn chứ, mình đâu phải lần đầu vào hang cọp, đằng nào cũng chết, đúng không?”
Thế là mọi chuyện cũng xong. Dòng thông báo “Đăng bài hoàn tất. Cảm ơn bạn đã sử dụng diễn đàn của chúng tôi!” hiện ra làm cậu vừa thích thú cũng vừa lo sợ..
Phù..
– Có chuyện gì à? – là tiếng của Vương Hữu Khánh. Tuy thanh âm nhẹ nhàng cũng khiến Huỳnh Nam giật cả mình, cậu cứng đơ người nhưng cũng cố quay lại cười

– À..không..không có gì đâu
Vương Hữu Khánh nghe giọng cậu lấp bấp càng lấy làm lạ, hắn dụi mắt, rồi đá xoáy vào cậu ánh mắt nghi hoặc, hắn hỏi
– Lại đang nghĩ về chuyện tối qua à?
Ôi trời, cái tên chết bầm này đang ngang nhiên tự đắc kể về chiến công “cưỡi ngựa bắn cung” của hắn à! Nghĩ tới đây cũng đủ khiến ruột gan Huỳnh Nam sôi sùng sục, cứ như ai vừa dại dột tiêm thêm lửa vào ấy, cậu quát
– Chứ còn gì nữa. Hứ!!
Vương Hữu Khánh vốn dĩ đang bất ngờ, nghe giọng điệu của cậu lại càng bất ngờ thêm nữa. Thật ra Vương Hữu Khánh định hỏi về chuyện trước lúc cậu gọi cho hắn đến đón cơ, không ngờ lại bị cậu hiểu lầm về việc hắn “hiếp đáp” cậu. Nhưng mà.. đã có chuyện gì vào đêm hôm qua mà khiến cậu giận dữ như vậy? Phải bỏ nhà đi như vậy chứ?
– Đừng nghĩ ngợi nữa. Nếu không ổn thì cậu cứ ở lại đây hoặc muốn về thì tôi đưa cậu về!
“Về.. Vương Hữu Khánh đang nói về Huỳnh Hiễn sao.. Vương Hữu Khánh lo cho mình sao..”

Cậu ngơ ngác nhìn về phía Vương Hữu Khánh trong mớ suy nghĩ mơ hồ vừa lóe lên, hạnh phúc có, rồi tự nhiên hắn cười, nụ cười khiến kẻ đối diện mềm lòng hẳn. Rồi tự nhiên hắn lại chồm dậy, kéo người cậu nằm vào lòng hắn.
Tuy có hơi miễn cưỡng nhưng dĩ nhiên là Huỳnh Nam không chống lại được sức từ tay Vương Hữu Khánh, cậu ngã nhào xuống một hơi thật nhẹ, khuôn mặt ngơ ngác đập thẳng vào lòng ngực Vương Hữu Khánh. Cậu nghe được những tiếng vọng nặng trịch..
Thình thịch! Thình Thịch!
Quả thật Vương Hữu Khánh đang rất lo cho Huỳnh Nam. Chưa bao giờ hắn vỗ nhè nhẹ vào đầu một ai đó để vỗ về họ. Là vì hắn sợ cậu buồn, sợ cậu bị tổn thương nhưng chưa bao giờ hắn thể hiện ra rằng hắn đang lo cho cậu.
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vương Hữu Khánh như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi thấy được trái tim đã từng rất sắt đá của hắn”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.