Đọc truyện Tôi Không Yêu Cậu Ta – Chương 16
Vương Hữu Khánh xách tay cậu qua các gian hàng của một trung tâm mua sắm lớn vừa thành lập . Hai bàn tay đan vào nhau đi te te bỏ ngoài cái suy nghĩ của hàng trăm ánh nhìn . Vương Hữu Khánh kiên định đi như bay về phía trước còn Huỳnh Nam chỉ lẳng lặng theo sau .
Trước nhiều con mắt xăm xỉa như thế cậu cảm thấy hơi sợ . Cậu cúi gằm mặt , các ngón ghị chặt vào lòng bàn tay , chân đi cứ líu ríu , bộ dạng như đang cố trốn chạy thứ gì đó . Còn Vương Hữu Khánh lại khác , hắn điềm tĩnh như không .
Với hắn mà nói thì dắt tay cậu với dắt tay đứa con gái có gì khác nhau? Đều là dắt tay người mình yêu cả !
Thấy cậu có vẻ lạ , Vương Hữu Khánh dừng lại đột ngột . Với cái đà ban nảy còn xót , Huỳnh Nam không cánh mà như bay tới ập vào người hắn .
– Âyyy !
“ Thơm? Thơm thật … ”
1 phút … 2 phút …5 phút
…
13 phút 42 giây đúng !
– Rồi có định buông không? – Vương Hữu Khánh hỏi nhưng không có chút khó chịu hay muốn đẩy cậu ra . Ngược lại còn kéo lấy eo cậu thật chặt . Chắc tại vừa rồi Huỳnh Nam suýt té nên hắn đở cậu , rồi tự nhiên lại trở thành điểm tựa để cậu ôm hắn cho đở mỏi vậy thôi !
– Tôi…không… – cậu giật mình , khuôn mặt trở nên đỏ bừng . Nhưng vẫn ương bướng bóp mạnh eo Vương Hữu Khánh lần cuối mới chịu nhả hắn ra . Bật dậy cười hì hì .
Bí kiếp 3 : Giả khùng ! – bạn vờ đùa giỡn hay làm bất cứ điều gì để đánh lảng sang chuyện khác .
– Đùa chút ấy mà ! Thử xem sức chịu đựng của anh thế nào thôi ! Ha Ha – cậu lại cười như tên điên , tuy rất sợ vẫn miễn cưỡng đưa tay chỉ chỉ vào hạ bộ của Vương Hữu Khánh , xem như một giải pháp cứu nguy – Kìa , không ngờ anh lại yếu như thế . Ha ha ha !
– Ha ha ! – Vương Hữu Khánh cười hợt , biểu cảm cứng đờ . Lườm trầm vào cậu khiến cậu có chút quê , à không , rất quê ! Huỳnh Nam sượn cả người , khoang miệng còn chưa kịp khép lại .
Một cuộc chiến suy nghĩ nhỏ đã diễn ra ngay sau đó . Vương Hữu Khánh cứ nhìn trầm lấy Huỳnh Nam , bắn hai viên đạn sắc bén từ mắt hắn vào mắt cậu .
– Xong chưa?
Trước câu hỏi hờ hệt của hắn , Huỳnh Nam thấy mình như biến thành bức tượng cứng đờ một chỗ , khuôn mặt được tạc trông rất hài hước .
Không đợi cậu phản ứng thêm , Vương Hữu Khánh đã chộp lấy tay cậu dẫn đi một mạch.
Độ khoảng qua thêm 7 gian hàng nữa là đến . Cả 2 dừng lại tại một gian Viễn thông .
– Chọn đi . Cậu có quyền chọn một cái làm quà tết .
Huỳnh Nam ngơ ngác còn chưa biết hắn đang Vương Hữu Khánh đang đề cập đến việc gì thì hắn thả tay cậu ra , đẩy cậu vào trong . Cũng may nhờ có cái tủ kiếng chặn cậu lại nếu không chắc đã nhào xuống đất . Vương Hữu Khánh , tên này thật là , nhẹ tay một chút không được sao . Rõ ràng là người yêu người ta mà lại …
Hic … Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả !
“Tôi là ngọc . Là hoa đấy tên đáng ghét !”
– Xin chào quý khách . Quý khách cần gì ạ? – Bên trong một chị rất trẻ mặc đồng phục màu nâu đỏ chỉnh tề , trang trọng bước ra tươi cười chào . Đúng là một trung tâm lớn có khác . Nhân viên rất chú ý đến thái độ phục vụ khách hàng , dù là họ nhỏ tuổi hơn như hai cậu thanh niên này .
Kính lão đắc thọ ! Huỳnh Nam đương nhiên lễ phép chào lại , chỉ còn mỗi tên Vương Hữu Khánh là không màng , chẳng thèm nhìn nữa chứ , lại còn nói một cách trống không .
– Mua cho cậu ta ! Loại nào tốt
– Cho tôi? – Huỳnh Nam ngây ngô , quay sang nhìn Vương Hữu Khánh , thấy hắn gật đầu mới hình như hiểu ra sẽ nhận một món quà từ hắn . Cậu lại quay vào nhìn gian hàng , đập thẳng vào mắt cậu là một hàng bao-da-điện-thoại được sắp xếp ngay ngắn , đủ loại hình thù .
– Oa , đẹp quá ! Anh tặng tôi hã ? Nhưng không báo trước chứ , tôi không đem điện thoại theo làm sao biết được cái nào vừa đây ..
Cậu bĩu môi , chăm chú nhìn từng cái đặt trên tủ kính , suy nghĩ gì đó mới nói tiếp
– Không sao , tôi lấy cái này nha . Không vừa thì để chưng trên bàn học cũng được . Cưng quá đi !
– Ngốc . Ai mua bao da điện thoại để chưng . Chỉ cần nói model máy , người ta sẽ lấy cho cậu cái vừa khít .
– Vậy há? – cậu hớn hở hỏi lại chị nhân viên , nhưng biểu cảm đột ngột lại dịu xuống , gom lại một cục nặng trĩu hai bên má – Nhưng tôi …tôi không nhớ model của máy tôi…
– Cậu là học sinh giỏi à? – Vương Hữu Khánh nheo mắt .
– Tất nhiên !
Nghe cậu trả lời chị nhân viên cũng muốn cười nhưng cố kiềm chế lại , còn Vương Hữu Khánh ngang nhiên bật cười khanh khách , sẵn tay binh cậu một vố ngay tâm . Huỳnh Nam ôm trán xuýt xoa , trợn to cặp mắt ngây ngô ra nhìn với vẻ tội nghiệp
– Tôi là học sinh giỏi thật mà ! Hic …
– Vậy chịu khó động não tí đi . Tên model điện thoại mình đang dùng hàng ngày cũng không nhớ – Hữu Khánh nhếch mép , xựt một cái – Với lại nó hư rồi còn gì , mua bao da cho nó để làm gì? Bao bao cái đầu cậu ấy
– Vậy đến đây làm gì? Gian này bán bao da điện thoại mà ..
Vương Hữu Khánh lại bật cười , rất muốn tiến tới binh cậu một cái nữa cho thông ra quá nhưng cũng sợ đánh nhiều sẽ phản tác dụng , đầu óc đâm ra chai sần lại càng khó chữa hơn !
– Tới đây mua điện thoại cho cậu đấy , ngốc ạ !
– Xin mời quý khách vào bên trong . Có rất nhiều thương hiệu ạ – chị nhân viên tiếp lời , cúi người kính cẩn đưa tay ra mời như nghênh đón một ông lớn .
Lúc này hình như Huỳnh Nam mới chịu tỉnh , não mới chịu hoạt động , bắn tung tóe những tia sáng trong đầu . À thì ra …đây là gian hàng điện thoại di động , còn bao da và những thứ khác bày trí bên ngoài chỉ là phụ kiện đi kèm .
” Trời ơi ! Chỉ có ngu mới không biết điều này ! Gian hàng này tên Viễn thông cơ mà .. “
” Á há ! Mình ngu thật rồi .. “
” Chết mình rồi . Đúng là nhục nhã mà , học sinh giỏi gì nữa chứ . Hic .. “
Haiz , đúng là tình yêu làm con người ta mù quáng mà !
…
Vương Hữu Khánh dẫn cậu đến trước một tủ kính khác trong gian hàng , một tủ kính đèn sáng bưng , phía trên là một dây đèn lấp lánh ánh vàng với dòng chữ SamSung thật bắt mắt
– Cậu chọn đi ! – Vương Hữu Khánh nghiêm nghị
– Tôi?
– Ừ
– Nhưng đây toàn điện thoại đắt tiền thôi . Anh làm như anh giàu lắm ! – đột ngột Huỳnh Nam sượn lại , có gì đó vừa chặn lại trong cổ họng cậu – Ờ…thì anh giàu thật…nhưng thôi đi ! Phí lắm !
– Bảo mua là mua , nói nhiều . Chọn nhanh đi , đây là thành quả của cậu .
Huỳnh Nam cười lắc đầu , vẻ mặc đơ ra thấy rõ – Đừng nói là …thành quả …tôi …phục vụ … áhhhhhhh !
– Má nó ! – Vương Hữu Khánh người nóng rang như vừa tăng huyết áp , không biết là tâm trạng gì? Thành ý của người ta rốt cuộc bị cậu hiểu sai như thế . Đúng là tức , tức mà ! – Trong thời gian quen cậu tôi đã không đi chơi , không phá hoại , không phung phí tiền bạc . Đây là tiền tôi tích góp lại được . Đó là thành quả của cậu , nếu không có cậu thì đống tiền này cũng bay nhanh vào vũ trường hay các trò chơi khác mà thôi . Thậm chí còn nhiều hơn nữa …
Nói liền một hơi Vương Hữu Khánh cúi gằm mặt , thấy hơi ngượng . Nói ra những lời như này không phải sở trường của hắn . Nhưng vẫn miễn cưỡng nói , nói rõ suy nghĩ trong lòng mình cho cái tên siêu-cấp-ngu-ngơ bên cạnh .
Chị nhân viên đứng kế bên nghe lơ mơ cũng hiểu rồi , không biết Huỳnh Nam sao thôi ..
___
Tuy có chút áy náy nhưng Huỳnh Nam bắt buộc cũng phải chọn . Một là nhận lấy ý tốt , hai là đở thấy áy náy khi nhận một món quà giá trị quá lớn . Chiếc điện thoại Samsung Galaxy Core Prime màu trắng được Huỳnh Nam trân trọng tuyệt đối , cậu chỉ giám cầm khư khư trên tay chứ không giám bỏ vào túi với một lí do rất hợp lý : “Sợ bị móp” .
Và không quên đi kèm theo chiếc điện thoại là một số điện thoại duy nhất được lưu dưới tên – Người yêu 😡