Tôi Không Yêu Cậu Ta

Chương 14


Đọc truyện Tôi Không Yêu Cậu Ta – Chương 14

– Kính thưa các thầy cô ! Thưa toàn thể các em học sinh thân mến ! Sau đây thầy sẽ đọc danh sách những học sinh xuất sắc đoạt giải trong cuộc thi học sinh giỏi vừa qua .
Thầy Hiệu phó đứng trên lễ đài đầy trang trọng , vừa nói thầy vừa nhìn xung quanh , ngất cái biểu cảm đầy tự hào cầm micro , trịnh trọng tuyên bố
– Em Trần Toàn Thắng học sinh lớp 10A3 đạt giải nhì môn toán . Em Nguyễn Mộng Phù Dung học sinh lớp 11A9 đạt giải nhì môn lịch sử . Em Lê Anh Tú lớp 11A11 và em Bùi Lê Tiết Kiệm lớp 11A5 đồng giải khuyến khích môn sinh học … – Thầy sửa micro , lại nhìn xuống phía dưới cười – Và một thành tích đáng biểu dương được sự tín nhiệm rất nhiều của thầy cô lẫn bạn bè ! Thưa thầy cô , các em học sinh thân mến , em Huỳnh Nam học sinh lớp 11A7 đã rất xuất đạt giải nhất môn Ngữ văn ! Em sẽ đại diện cho trường ta ứng cử vào cuộc thi học sinh giỏi cấp tỉnh ! Xin mời các em hoan nghênh chung !
Rào rào rào !
Cả sân trường rộ lên những tiếng vỗ tay vang như sấm . Có đứa còn huýt sáo không khác gì một sân khấu ca nhạc đình đám .
Cô Linh , phó bí thư đoàn trường từ bên trong cánh gà chạy ra nhận lấy micro , tiếp lời luôn

– Xin mời các em có tên bước lên trên sân khấu để nhận phần thưởng khen ngợi cũng như khích lệ các em cố gắng nhiều hơn nữa trong học tập !
“ Mình chỉ muốn âm thầm cống hiến thôi mà… ” Huỳnh Nam bên dưới run run , dắn con mắt chằm chằm vào cuốn tập trên bắp đùi , cậu vờ như rằng không nghe thấy gì . Cứ tưởng không nghe đồng nghĩa với không biết , mà không biết sẽ dẫn đến việc không lên thì cô Linh lại gọi một lần nữa
– Các em nhanh lên nào . Đoàn trường còn sinh hoạt những vấn đề khác nữa !
“ Không tha ình được sao . Hu hu hu ! ”
Thật vậy , Huỳnh Nam sợ nhất là đứng trước đám đông . Khuôn mặt cậu sẽ đỏ bừng trước những con mắt hướng về phía mình , chân thì run lạch bạch còn tim sẽ nện từng cú đau đớn vào lồng ngực và…cậu có thể sẽ sẵn sàng ngất đi bất cứ lúc nào .
“ Không thấy mình !”
“ Mình tàng hình rồi !”
“ Lớp vắng 1 là mình !”
“ Mình không có mặt ở đây !”
Huỳnh Nam cứ lẩm bẩm những chuyện hoang tưởng . Cậu chỉ hy vọng ngay lúc này một bà tiên hay ông bụt nào hiện ra cứu vớt cậu . Nhưng tất cả chỉ là tuyệt vọng !
– Huỳnh Nam ! lên nhận phần thưởng học sinh giỏi đi kìa ! Huỳnh Nam ! – là Nhân , tiếng nó xoang xoảng mà không cần micro hay loa phóng thanh . Nó ngồi sau cách cậu 8 đứa mà vẫn dư sức đập những âm thanh đáng sợ vào tai cậu .

“ Ôi trời cái thằng đầu đất này ! ” Huỳnh Nam nghiến răng , bóp bàn tay nhưng không nghe tiếng rộp rộp mà trong phim thường làm , chỉ nghe …
Xoạtttt !
Một trang tập …
– Huỳnh Nam , lên kìa ! – Nhân lại gọi . Giọng điệu thật hào hứng . Cứ như nó muốn tất cả những người xung quanh đều phải biết , kiểu như là “thằng đó là học sinh giỏi , đoạt giải nhất cấp thành phố , bạn của tôi !”
Lúc này mọi sự chú ý đều hướng về cậu , nhoi nhoi lên vì cậu . Đứa phía dưới , dưới bên phải , bên trái đều đều nhìn cậu . Có đứa thấp quá còn phải nhướng người lên để chiêm ngưỡng dung nhan của cậu … Căn bản là rất tai hại ! Huỳnh Nam mới từ từ đứng dậy , tay ôm bụng .
Bí kiếp 1 : Bệnh cấp tính – mặt bạn phải nhăn lại , tỏ ra đau đớn . Coi như mọi sự chậm trễ khi nãy là do đang bệnh mà thôi .
Huỳnh Nam đứng lên trong sự uể oải . Muốn nếu kéo một chút hương vị cái ghế . Nếu có keo dán loại cực mạnh cậu chắc hẳn sẽ không chút chần chừ mà ịn ngay cái mông thật chặt vào ghế và phong ấn luôn cái ghế xuống sân trường này .

Bộp bộp !
Bỗng dưng có tiếng vỗ tay của vài người ở bên kia góc sân . Là Vương Hữu Khánh và đồng bọn? Không biết , Huỳnh Nam chỉ kịp nhìn qua nhưng không rõ , chỉ mập mờ khu vực đó là của lớp hắn . Rồi tự nhiên tất cả hưởng ứng theo , tiếng vỗ tay mỗi lúc một to , đổ ào như một trận lũ trong sân .
Rào rào rào rào rào !!!
Ây da , tự nhiên Huỳnh Nam cảm thấy như có thêm động lực . Cậu bước một hơi một đã lên tới sân lễ đứng hiên ngang , nhưng mặt vẫn không rời khỏi mặt đất . Lúc này cô Linh mới bước ra , mang theo cả mâm quà – Xin mời thầy hiệu trưởng lên trao thưởng cho các em ! – Vừa dứt lời đã thấy thầy đứng dậy sửa sửa bâu áo , bước lên thật trịnh trọng . Từng phần quà nhanh chóng được phát ra kèm theo là một cái bắt tay . Đây là giây phút mà bấy lâu cậu từng mong muốn …
Cậu giỏi , cậu được thầy khen , cậu khiến bao người ngưỡng mộ .. Mặc dù tất cả đều là do Vương Hữu Khánh thu xếp , nhưng nếu cậu không quyết tâm học thì chắc gì đã như thế này ! Nên thôi , cho qua đi . Công lao của cậu hết ! Ha ha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.