Đọc truyện Tôi Không Thích Kiếm Tiền! – Chương 29: Bệnh Cũng Không Nhẹ
Chương trình giải trí ghi hình liên tục từ sáng đến chiều, bọn họ chỉ ăn một chút vào buổi sáng, còn các buổi còn lại thì đều chưa ăn.
Lệ Lâm Lâm thật sự khâm phục các khách mời khác, cô làm “cá mặn” lâu như vậy, bây giờ cảm thấy rất đói, nhưng bọn họ chơi nguyên một ngày mà vẫn còn tinh thần.
Đúng lúc này, chương trình đột nhiên bước vào phần thi tài năng, nữ idol cùng đội với Lệ Lâm Lâm nói rằng cô ta sẽ xem chỉ tay, MC nghe vậy liền CUE vào Lệ Lâm Lâm, kêu cô ta coi cho cô.
Lệ Lâm Lâm chỉ có thể phối hợp đưa tay ra, đối phương xem một lúc rồi nói với cô: “Theo như chỉ tay của em thì sự nghiệp của em rất tốt, bình thường sự nghiệp luôn đi cùng tiền tài, cho nên tiền tài của em cũng sẽ không tệ.
Chỉ là khó tìm được người yêu.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Không phải, tại sao lại tốt chứ, tự nhiên cảm thấy cuộc sống đang cố gắng đả kích cô!
Mọi người nghe nữ idol nói Lệ Lâm Lâm khó tìm người yêu thì lập tức bật cười, MC cũng nghi ngờ hỏi: “Không thể nào, không thể nào, Lâm Lâm mà khó tìm người yêu? Nếu vậy thì người như tôi phải sống cô độc hết quãng đời còn lại à?”
“Chẳng lẽ do yêu cầu của Lâm Lâm quá cao?” MC hỏi tiếp, “Lâm Lâm, hay là nhân cơ hội này công khai tiêu chí chọn bạn đời của em đi.”
Lệ Lâm Lâm đáp: “Không phải đâu, em còn cảm thấy nó khá đại trà.”
Lúc này MC mới thật sự cười lớn: “Là cái đang phổ biến gần đây à? Văn học Versailles*!”
*Văn học Versailles: một từ đang hot trên Internet Trung, dùng để mô tả việc khoe khoang một cách khiêm tốn.
(Ý của ông MC là chị Lâm Lâm khiêm tốn quá rồi)
“Đúng, đúng, đại trà kiểu Lệ Lâm Lâm!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Mặt trời bắt đầu xuống núi, buổi ghi hình ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, Lệ Lâm Lâm thật sự không ngờ sẽ ghi hình lâu như vậy.
Bụng cô đói đến mức muốn dính vào lưng, may mà buổi sáng cô ăn nhiều, nếu không bây giờ sẽ ngất xỉu.
Vừa nghĩ đến đây, hai mắt của Lệ Lâm Lâm trở nên tối sầm, cô lập tức ngất xỉu.
Hôm nay Trần Nhất Nhiên mở cuộc họp trên núi để điều chỉnh lại phương án cuối cùng, lúc hội nghị kết thúc thì trời cũng dần chuyển sang màu đen.
Trợ lý Ngô vội vàng chạy tới, báo cáo với Trần Nhất Nhiên: “Tổng giám đốc Trần, không xong rồi, tôi vừa nhận được tin từ tổ chương trình, bọn họ nói cô Lệ đã ngất xỉu.”
Trần Nhất Nhiên sững sờ, lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Sao lại như vậy?”
“Tôi cũng không rõ, nhưng đội ngũ y tế trên núi đã kịp đến chỗ ghi hình.” Trợ lý Ngô nói tới đây, âm thầm thở ra một hơi, cũng may đội ngũ y tế đến kịp thời, nếu không mọi chuyện sẽ rất phiền phức.
Lệ Lâm Lâm đột ngột ngất xỉu khiến cả đoàn vô cùng sợ hãi, may mà lúc cô ngất Thượng Từ đã nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp, nếu trực tiếp ngã xuống có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Sao lại như vậy?” Trần Nhất Nhiên hùng hổ đi tới, những người có mặt tại đây đều đang lo lắng.
Bác sĩ điều trị cho Lệ Lâm Lâm nhìn anh một cái, mở miệng nói: “Bị sốt nhẹ, cộng thêm cả ngày không ăn nên dẫn đến ngất xỉu.”
Trần Nhất Nhiên lập tức nhíu mày, quay sang chất vấn nhân viên của chương trình: “Cả ngày không ăn? Các người ghi hình cũng không cho khách mời ăn cơm hả?”
Người phụ trách nhận ra Trần Nhất Nhiên, bình thường anh ta đã sợ anh rồi, bây giờ anh còn tức giận như vậy thật sự khiến anh ta muốn dựng hết cả tóc gáy: “Vì để kịp tiến độ nên không có thời gian ăn cơm, rất nhiều khách mời đã kín lịch trình, nên hôm nay nhất định phải xuống núi.”
Thấy sắc mặt của Trần Nhất Nhiên càng thêm u ám, người phụ trách lại vội vàng bổ sung: “Nhưng lúc mọi người ăn sáng thì Lâm Lâm là người ăn nhiều nhất!”
Trợ lý Ngô: “…”
Trần Nhất Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay sờ trán Lệ Lâm Lâm: “Bây giờ em ấy thế nào?”
“Tạm thời không có vấn đề gì nghiêm trọng, sốt một lúc sẽ giảm, đợi khi nào cô ấy tỉnh dậy thì cho cô ấy ăn chút gì đó thanh đạm là được.”
Trần Nhất Nhiên nhìn Lệ Lâm Lâm đang ngủ say, hỏi bác sĩ: “Tôi đưa em ấy xuống núi được không?”
Dù sao điều kiện trên núi cũng có hạn, nếu đến tối bệnh tình của Lệ Lâm Lâm chuyển biến xấu, thì từ trên núi xuống bệnh viện cũng không tiện.
Bác sĩ nói với anh: “Được, nhưng đừng đánh thức cô ấy, cứ để cô ấy nghỉ ngơi một chút.
Nước biển cũng phải truyền liên tục.”
“Được.” Trần Nhất Nhiên nhờ trợ lý Ngô cầm giúp bịch nước biển, sau đó khom người bế Lệ Lâm Lâm.
Y tá giúp anh di chuyển giá treo nước biển lên xe, để Lệ Lâm Lâm tiếp tục truyền dịch ngay cả khi cô nằm.
“Lái xe từ từ, ổn định.” Trần Nhất Nhiên để đầu của Lệ Lâm Lâm gối lên đùi anh, nói với tài xế lái xe phía trước.
Tài xế lên tiếng đáp lại, sau đó chậm rãi khởi động xe.
Trợ lý Ngô ngồi ở ghế phụ, quay đầu hỏi Trần Nhất Nhiên: “Tổng giám đốc Trần, chúng ta đưa cô Lệ trở về Ngân Loan phải không?”
Trần Nhất Nhiên hơi nhíu mày, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Về công viên Tinh Hải.”
Anh không yên tâm để Hi Hi chăm sóc cho Lệ Lâm Lâm, nếu đưa cô về nhà thì cũng chỉ có quản gia.
Vì thế ở bên cạnh anh là yên tâm nhất.
“Gọi điện cho bác sĩ Tăng, kêu cậu ta đến công viên Tinh Hải.”
“Được.” Trợ lý Ngô cực kỳ ngạc nhiên, kể từ khi Trần Nhất Nhiên sống ở công viên Tinh Hải, số lần anh ta ghé qua nơi đó chỉ đếm trên đầu ngón tay, phụ nữ lại càng không thể!
Có vẻ như trong lòng của tổng giám đốc Trần, em gái Lâm Lâm thật sự có một vị trí đặc biệt!
Xe chạy một mạch từ núi Du Tiên về đến thành phố, nước biển truyền cho Lệ Lâm Lâm cũng sắp hết.
Vừa nãy y tá có chỉ cho Trần Nhất Nhiên cách rút kim, anh cẩn thận rút kim ra, sau đó nhẹ nhàng dùng bông gòn đè chỗ đó lại.
Suốt quãng đường đi, Lệ Lâm Lâm ngủ rất sâu, một là do cơ thể đã thật sự kiệt sức, hai là do tác dụng của thuốc.
Trong cơn mê, cô lầm bầm hai tiếng, nhưng mí mắt vẫn không nhấc lên nổi.
Sau khi về đến công viên Tinh Hải, Trần Nhất Nhiên vẫn bế Lệ Lâm Lâm từ trên xe xuống.
Bác sĩ Tăng đã đến, anh ta đang ngồi trong đại sảnh chờ bọn họ.
Trần Nhất Nhiên đang bế Lệ Lâm Lâm nên không tiện di chuyển, vì vậy nên trợ lý Ngô vẫn đi theo làm chân chạy vặt cho anh.
Bác sĩ Tăng không nhịn được tò mò nhìn cô gái trong lòng Trần Nhất Nhiên, anh ta thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc là ai khiến cho Trần Nhất Nhiên lo lắng đến như vậy.
Nhìn thấy cô gái mà Trần Nhất Nhiên đang bế còn rất trẻ, dòng chữ đầu tiên hiện lên trong đầu bác sĩ Tăng là “Y quan cầm thú*, mặt người dạ thú”, nhưng càng nhìn thì lại phát hiện cô nhóc kia có chút quen mắt.
*Chắc mọi người ai cũng biết câu “Mặt người dạ thú” là gì rồi ha, còn “Y quan cầm thú” có nghĩa là người đê tiện thì dù mặc đồ đứng đắn vẫn sẽ là người đê tiện.
Đây không phải là Lệ Lâm Lâm, minh tinh đang hot gần đây hay sao?
Trần Nhất Nhiên đúng là đồ cầm thú cũng không bằng, dám có ý đồ xấu với em gái Lâm Lâm!
“Cậu nhìn cái gì?” Cảm thấy bác sĩ Tăng vẫn luôn nhìn chằm chằm Lệ Lâm Lâm, Trần Nhất Nhiên lạnh lùng lên tiếng, giọng nói có chút khó chịu.
Bác sĩ Tăng vội vàng thu lại ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Em ấy bị làm sao?”
Trần Nhất Nhiên đặt Lệ Lâm Lâm lên giường của mình, sau đó cẩn thận đắp chăn cho cô: “Bị sốt nhẹ, cộng thêm cả ngày chưa ăn cơm.”
“…?” Lại thêm một thông tin được tiếp thu vào não của bác sĩ Tăng.
Cả ngày chưa ăn cơm? Còn bị sốt nhẹ? Vậy là đã làm đến cái gì rồi?
Quả nhiên là đến cầm thú cũng không bằng.
Ánh mắt bác sĩ Tăng nhìn về phía anh bỗng trở nên phức tạp.
“Vẫn còn hơi sốt, đêm nay phải chú ý quan sát.” Sau khi đo nhiệt độ cơ thể cho Lệ Lâm Lâm, bác sĩ Tăng liền kê thuốc cho cô, “Sau khi tỉnh lại thì uống một viên, không uống thuốc lúc đói, cho em ấy ăn chút cháo.”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên gật đầu, cầm lấy thuốc.
“Còn có, đừng giày vò em ấy nữa.”
“?” Trần Nhất Nhiên khó hiểu nhìn anh ta.
“Khụ, tôi chỉ nói đến đây thôi.
Tôi về trước.” Bác sĩ Tăng thu dọn đồ nghề của mình, nhanh chóng rời khỏi.
Sau khi tiễn bác sĩ Tăng ra ngoài, trợ lý Ngô đứng ngoài cửa phòng hỏi anh: “Tổng giám đốc Trần, tôi giúp anh nấu món gì đó nhé.
Lát nữa cô Lệ tỉnh dậy thì có thể ăn.”
Trần Nhất Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Không cần, cậu về trước đi, tôi tự làm được.”
Sau khi trợ lý Ngô đi khỏi, Trần Nhất Nhiên lại thử nhiệt độ trên trán của Lệ Lâm Lâm.
Anh đứng dậy mở tủ quần áo, sau đó cởi áo khoác ra.
Lệ Lâm Lâm bên này mơ màng mở mắt, thật không ngờ cảnh tượng đầu tiên mà cô nhìn thấy lại là cảnh Trần Nhất Nhiên thay đồ, anh đang quay lưng lại với cô.
“…” Lệ Lâm Lâm lấy tay che miệng, phúc lợi gì đây! Anh Nhất Nhiên đang cởi đồ!
Trần Nhất Nhiên đang cởi thắt lưng thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang bắn về phía mình, anh quay đầu nhìn qua.
Lệ Lâm Lâm mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.
“…” Trần Nhất Nhiên giả vờ bình tĩnh đeo lại thắt lưng, sau đó đi về phía Lệ Lâm Lâm: “Tỉnh rồi?”
“… Em cũng không biết mình đã tỉnh hay chưa nữa.” Lệ Lâm Lâm cảm thấy cả người nhẹ bẫng, còn nằm tại một chỗ xa lạ như thế này, anh Nhất Nhiên ở đây còn cởi quần… Nhìn sao cũng giống cô đang nằm mơ.
Trần Nhất Nhiên khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô: “Em còn sốt, ngủ một chút đi, đợi lát nữa đồ ăn chín anh gọi em.”
Lệ Lâm Lâm ngẩn người, Trần Nhất Nhiên cũng không để ý, anh đứng dậy chuẩn bị vào bếp làm chút đồ ăn cho cô, ai ngờ Lệ Lâm Lâm ở phía sau đột nhiên vỗ mạnh xuống nệm kêu anh một tiếng: “Trần Thiện, đến đây ngủ! Anh muốn đi đâu!”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Căn phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, chỉ có âm thanh vỗ nệm của Lệ Lâm Lâm là ngoại lệ: “Anh không được đi, hu hu, anh phải ngủ với em.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Anh từng nhìn thấy Lệ Lâm Lâm say rượu một lần, lúc đó cô yên tĩnh cực kỳ, còn nằm trong vòng tay anh ngủ ngon lành.
Không ngờ khi cô bị sốt lại có trạng thái của một kẻ say rượu.
Anh bất đắc dĩ ngồi xuống nệm, cố gắng dỗ cô ngủ, nhưng Lệ Lâm Lâm lại như nam châm không ngừng dính lấy anh: “Thiện Thiện, ôm ôm.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Một tay anh đỡ lấy đầu Lệ Lâm Lâm, ánh mắt sâu hút nhìn cô: “Ai dạy em cái tên này?”
Lệ Lâm Lâm cũng nhìn anh, có chút nghi hoặc: “Trần Thiện? Anh không phải tên Trần Thiện ư? Bọn mình ôm nhau nha.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Trước đây anh chỉ nghe nói có người điên vì say, còn người điên vì bệnh thì đây là lần đầu tiên.
“Đừng rộn, ngoan, nằm xuống ngủ.” Anh cảm thấy may mắn vì không đưa Lệ Lâm Lâm về lại Ngân Loan, nếu không thì không biết mấy cô nhóc đó sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào.
“Em muốn anh nằm cùng em.”
“Em không đói?”
“Đói.” Lúc Lệ Lâm Lâm nói câu này, bụng của cô cũng phối hợp kêu lên một tiếng.
“Vậy thì ngoan ngoãn nằm xuống, anh sẽ đi nấu cho em.”
Lệ Lâm Lâm cuối cùng cũng nghe hiểu tiếng người, cô ngoan ngoãn nằm xuống.
Trần Nhất Nhiên vỗ nhẹ đầu cô như ban thưởng, sau đó đi ra ngoài nấu đồ ăn cho cô..