Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 14: Quá Khứ


Đọc truyện Tôi Không Thích Kiếm Tiền! – Chương 14: Quá Khứ


Trợ lý Ngô nhanh chóng chỉnh sửa tài liệu bất động sản ngay trong đêm, sau đó gửi đến hộp thư của Trần Nhất Nhiên.

Trần Nhất Nhiên chuyển lại cho Trần Hi, hai cô gái nhận được tài liệu thì lập tức trốn vào phòng, sau đó gọi điện video với Ngô Tuệ để cùng nhau chọn nhà.
“Cẩm Quan ở phía nam thành phố, Hoa Đô, trang viên Kensney, còn có Thụy Kỳ…” Ngô Tuệ nhìn mấy cái tên thì liên tục líu lưỡi, “Trời ạ, Tổng giám đốc Trần thật sự đã mua hết các khu biệt thự ở thành phố A!”
Ngô Tuệ đã gặp qua rất nhiều nhà sưu tầm, họ sưu tầm mọi vật lạ trên đời, nhưng sở thích sưu tầm các khu nhà biệt thự thì Trần Nhất Nhiên chính là người đầu tiên.
“Chúng ta thật sự có thể chọn một trong số những căn biệt thự này sao?” Ngô Tuệ cảm thấy có chút không chân thật, cô ấy luôn ước ông trời sẽ thả trúng mình một miếng bánh ngọt, nhưng không nghĩ tới nó lại nặng cả ngàn kí như vậy.
Mẹ nó! Không ngờ có một ngày cô lại khó khăn trong việc chọn biệt thự ở thành phố A!
“Mình cảm thấy Ngân Loan không tồi.” Lệ Lâm Lâm chỉ vào tài liệu của Ngân Loan, “Nó nằm giữa studio và trường học của chúng ta, cả ba chỗ cách nhau tương đối gần, xung quanh lại có những khu thương mại lớn nên việc mua sắm hay xem phim đều sẽ thuận tiện.”
Trần Hi gật đầu: “Thật sự không tệ.”
Ngô Tuệ lên tiếng phản đối: “Mình nghĩ chúng ta nên chọn nơi đắt tiền nhất, đừng để phụ lòng biệt thự của Tổng giám đốc Trần!”
Mặc dù, Ngô Tuệ cả đời cũng không mua nổi một căn nhà ở Ngân Loan, nhưng so với các khu biệt thự mà Trần Nhất Nhiên sở hữu thì nó không phải lớn nhất cũng không phải đắt nhất, vậy mà hai người họ lựa chọn nửa ngày chỉ vừa ý mỗi Ngân Loan!
“Chúng ta hãy sống trong một căn biệt thự lớn đi!” Ngô Tuệ mong đợi nhìn hai cô.
Lệ Lâm Lâm xoa thái dương, giọng điệu có vẻ đau khổ: “Nhà mình đang ở là biệt thự lớn, ra ngoài cũng biệt thự lớn, không có cảm giác mới mẻ gì hết.”
Ngô Tuệ: “…”
Xin lỗi vì đã làm phiền. 
“Hi Hi.” Lệ Lâm Lâm nhướng mày, làm bộ làm tịch nhìn sang Trần Hi, “Bình thường anh Nhất Nhiên thích ở chỗ nào?”
Trần Hi cũng làm ra vẻ nhướng mày, cười như không cười nhìn Lệ Lâm Lâm: “Cậu còn muốn chọn nơi anh Nhất Nhiên hay ở nữa à?”
“Ha ha, sao có thể.” Lệ Lâm Lâm cười hai tiếng, “Mình chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Trần Hi nói với cô: “Đừng nằm mơ nữa, anh Nhất Nhiên thường sống ở công viên Tinh Hải, mà trợ lý Ngô chắc chắn sẽ không sắp xếp nơi ở của anh ấy vào trong tài liệu.”
“Ồ… cũng có lý.” Lệ Lâm Lâm bĩu môi, đối với chuyện thuê nhà cũng không còn hứng thú như trước, “Vậy thì chọn Ngân Loan.”

“Được, Ngô Tuệ, cậu nghĩ sao?”
“…” Thật là một câu hỏi thiếu thành ý. 
Ngô Tuệ nở nụ cười chuyên nghiệp: “Ngân Loan thì Ngân Loan, mình cũng rất thích chung cư.”
“Vậy để mình nói với anh Nhất Nhiên.” Trần Hi chạy ra khỏi phòng thì thấy Trần Nhất Nhiên đang ngồi trong phòng khách, “Anh Nhất Nhiên, chúng em quyết định sống ở Ngân Loan.”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên đang nói chuyện với Trần Túy, nghe thấy Trần Hi gọi mình, anh quay lại nhìn cô ấy rồi gật đầu: “Anh biết rồi, để anh kêu trợ lý Ngô dọn dẹp căn nhà một chút, khi nào chuẩn bị tốt sẽ đưa các em đến đó.”
“Cảm ơn anh Nhất Nhiên!” Trong lòng Trần Hi cảm thấy rất vui, liền chúc anh một câu: “Chúc anh năm mới vui vẻ!”
Trong phòng ngủ của Trần Hi, Lệ Lâm Lâm đang bị Ngô Tuệ tra hỏi tối nay đã ăn gì.

Nhìn thấy Trần Hi quay lại, Lệ Lâm Lâm nhanh nhẹn tắt điện thoại, sau đó dựa vào sô pha thở phào nhẹ nhõm: “Ngô Tuệ càng ngày càng giống bà ngoại của mình, thật quá đáng sợ.”
“Cậu lần đầu tham gia đóng phim, Ngô Tuệ nhất định rất căng thẳng.” Trần Hi ngồi bên cạnh cô, thuận tay xé bịch bánh khoai tây chiên, “Cái này để mình ăn, còn cậu thì không thể.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô khẽ hừ một tiếng với Trần Hi, sau đó cuối đầu xem tài liệu bất động sản của Trần Nhất Nhiên: “Hi Hi, sao anh Nhất Nhiên thích mua nhà như vậy?”
“Có lẽ là một loại tâm lý bù trừ.” Trần Hi lấy một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, vì vừa ăn vừa nói nên câu từ không được rõ ràng.

Lệ Lâm Lâm nhìn cô ấy, có chút khó hiểu: “Tâm lý bù trừ?”
“Ừ.” Trần Hi phủi tay, nuốt miếng khoai tây chiên trong miệng xuống, “Cậu biết chuyện anh ấy được ba mình nuôi từ nhỏ phải không?”
“Phải.” Lệ Lâm Lâm gật đầu, Trần Hi đã kể cô nghe một chút về hoàn cảnh của Trần Nhất Nhiên, ba mẹ anh ly hôn trước khi anh được sinh ra, mẹ Trần một mình làm việc kiếm tiền nuôi anh.

Năm đó, mẹ Trần kiệt sức khi đang lái xe nên xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, vụ tai nạn đã cướp đi mạng sống của bà ấy.
“Người cô này mình chưa gặp mặt bao giờ, nhưng nghe ông bà nói cô rất cứng đầu và bướng bỉnh, khi cô kết hôn với chú trong nhà không ai đồng ý.


Sau đó hai người họ ly hôn, cô một mình vất vả nuôi anh Nhất Nhiên cũng không nói cho gia đình biết.” Trần Hi khẽ thở dài, “Ngay khi biết tin cô xảy ra tai nạn, ba mình đã chạy một mạch ra ngoài ngoại thành, một tay giúp cô sắp xếp mọi chuyện, lúc đó ông ấy còn chưa tốt nghiệp đại học.”
Lệ Lâm Lâm sững sờ một lúc, cô hỏi Trần Hi: “Vậy anh Nhất Nhiên từ nhỏ luôn đi theo chú Trần hả?”
“Ừ, ông bà thường xuyên đi công tác ở nước ngoài nên không có thời gian chăm sóc cháu trai.

Anh Nhất Nhiên năm đó mới hai tuổi đã theo ba mình sống ở kí túc xá mấy ngày.” Trần Hi biết được những chuyện này là do cô ấy nghe mẹ kể lại khi đang cùng nhau nói chuyện, “Cậu không biết đâu, anh Nhất Nhiên từ năm tám tuổi đã lo lắng về giá nhà ở thành phố A.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Đây thật sự… Là biết tính toán từ khi còn nhỏ.
“Khi ba mình lần đầu làm việc cho ABA chỉ mua một căn nhà nhỏ có hai phòng, ông ấy với anh Nhất Nhiên mỗi người một phòng.

Sau này khi ba mẹ mình gặp nhau, anh Nhất Nhiên nghĩ rằng phải đổi một căn nhà lớn hơn, vì trong tương lai ba mẹ sẽ có em bé, và đứa bé đó chính là mình ——” Trần Hi vừa nói vừa vỗ ngực chính mình, “Anh Nhất Nhiên sợ ba mình không đủ tiền mua nhà nên tự giác chuyển về kí túc xá của trường, sau đó nhường lại căn phòng của anh ấy.”
Trần Hi càng nói, trong lòng Lệ Lâm Lâm càng thấy khó chịu: “Anh Nhất nhiên khi còn nhỏ đã hiểu chuyện như vậy?”
“Ừ, anh Nhất Nhiên một bên lo lắng ba mình mang theo anh ấy sẽ không tìm được bạn gái, một bên lại sợ ba mình tìm được bạn gái rồi thì sẽ không cần anh ấy nữa.” Trần Hi nói đến đây, trong lòng cũng thấy khó chịu, “Mẹ mình lúc đó rất đau lòng vì suy nghĩ của anh ấy, nên sau khi hai người đổi một ngôi nhà lớn hơn đã giữ cho anh Nhất Nhiên một căn phòng riêng, điều đó khiến anh ấy rất hạnh phúc.”
“Hu hu hu, anh Nhất Nhiên thật đáng thương.” Lệ Lâm Lâm bỗng nhiên bật khóc, “Anh ấy đáng thương như vậy mà hôm nay mình cố ý không chào anh ấy, lại còn không đeo bông tai anh ấy tặng.

Hu hu, mình không nên giận dỗi anh Nhất Nhiên, sau này mình nhất định sẽ đối xử với anh ấy thật tốt.”
Trần Hi: “…”
Nước mắt của Lệ Lâm Lâm, thật sự nói rơi là có thể rơi.
“Cậu nhìn bất động sản của anh Nhất Nhiên vẫn cảm thấy anh ấy đáng thương?” Trần Hi hỏi cô.
“…” Lệ Lâm Lâm liếc nhìn những căn biệt thự chói mắt kia, ho nhẹ một tiếng: “Nhiều nhà cỡ nào cũng không thể bù đắp được những thiếu thốn lúc nhỏ.”

Trần Hi trầm mặc một lúc, mở miệng nói với cô: “Mình cảm thấy có thể, nếu một căn không đủ thì mua thêm một trăm căn nữa.”
Lệ Lâm Lâm”…”
Cậu nói rất đúng.
Bước vào năm mới, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Đầu tháng một, Lệ Lâm Lâm đã hoàn thành xong bài thi cuối kỳ, cô chưa kịp nghỉ ngơi thì lại tiếp tục tham gia vào đoàn phim《 Rung động trí mạng 》.
Hai người trợ lý mà Trần Nhất Nhiên đã nói trước đó cũng đi theo cô đến chỗ đoàn phim.

Lệ Lâm Lâm hỏi bọn họ muốn mức lương như thế nào, thì mới biết tiền lương đều do Trần Nhất Nhiên thanh toán.
“Mình cảm thấy Tổng giám đốc Trần chăm sóc cậu rất tốt.” Ngô Tuệ ngồi trong xe bảo mẫu, nhích lại gần Lệ Lâm Lâm rồi nói nhỏ vào tai cô, “Hay là anh ta mắc bệnh “nghiện” em gái?”
Lệ Lâm Lâm cầm kịch bản trong tay, không thèm nhìn Ngô Tuệ: “Mình không phải em gái anh ấy.”
“Nhưng Trần Nhất Nhiên luôn coi anh ta là anh trai của cậu.”
Lệ Lâm Lâm nhìn qua Ngô Tuệ, Ngô Tuệ sờ sờ cằm, nói với cô: “Cậu còn chưa bỏ cuộc? Mình nói cho cậu biết, lần trước cậu tỏ tình thất bại, hai người vẫn có thể duy trì mối quan hệ như ban đầu là chuyện không dễ dàng, nếu cậu phạm sai lầm một lần nữa thì ngay cả mặt cũng không thể nhìn.”
Lệ Lâm Lâm lẩm bẩm một câu, sau đó cuối đầu xem kịch bản: “Cậu mới là người không hiểu, đợi đến khi《 Rung động trí mạng 》phát sóng thì mọi chuyện sẽ khác.”
Lần này, bộ phim《 Rung động trí mạng 》được phát sóng hàng tuần trên kênh truyền hình ABA, các bộ phim do nhà đài sản xuất thường kéo dài khoảng hai mươi tập, sẽ được phát sóng hai ngày một tuần, trễ hai tiếng nếu xem trên mạng xã hội.

Một điểm khác biệt của đài truyền hình ABA là nó vừa phát sóng vừa quay phim.
Bộ phim đang phát sóng sẽ kết thúc vào đầu tháng hai, sau đó sẽ tới bộ phim 《 Rung động trí mạng 》, bộ phim sẽ được phát sóng vào kỳ nghỉ đông và Tết Âm lịch, có thể nói đây là một lịch trình rất tốt.
Chờ thêm một tháng nữa, khi bộ phim chính thức phát sóng, Lệ Lâm Lâm ta đây nhất định sẽ được tỏ tình!
Ngô Tuệ bị Lệ Lâm Lâm nói đến mơ hồ: “Chuyện này thì có liên quan gì với việc《 Rung động trí mạng 》được phát sóng?”
“Cậu không cần hiểu.”
Ngô Tuệ: “…”
Tại sao cô luôn cảm thấy mình đã bỏ lỡ sự kiện nào đó? Không lẽ Lệ Lâm Lâm lại làm ra chuyện thiếu suy nghĩ?
“Lệ Lâm Lâm, đừng tưởng rằng công chúng khen cậu vài câu thì cậu liền cảm thấy nhẹ nhàng, bọn họ cũng chỉ lý luận suông không có tính thực tế, không ai biết sau khi bộ phim phát sóng sẽ có chuyện gì xảy ra, dư luận sẽ đối xử với cậu như thế nào đâu.” Ngô Tuệ rất đau lòng khi nghĩ đến điều này, “Sau khi bộ phim phát sóng, nhớ khóa kỹ tin nhắn riêng tư của cậu.”

“…” Nhưng mà, mình rất muốn bị người ta mắng.
Tại buổi lễ khai máy, Lệ Lâm Lâm một lần nữa nhìn thấy các diễn viên khác trong bộ phim.

Nam nữ chính có vẻ đã chụp ảnh trước đó nên khi đến đây vẫn còn mặc trang phục tạo hình.

Lệ Lâm Lâm nhìn thấy bọn họ, lập tức bước lên chào hỏi: “Xin chào anh chị.”
Lâm Chân nhìn cô một cái, mỉm cười nhưng không đáp lại, Trịnh Dương vì muốn tránh bầu không khí gượng gạo nên chủ động tiếp chuyện với cô: “Chào em gái Lâm Lâm.”
Lệ Lâm Lâm là em gái quốc dân, rất nhiều người gọi cô là em gái, nhưng Trịnh Dương cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, anh ta lại là diễn viên nam cùng tổ, nên khi anh ta gọi như vậy cô có chút xấu hổ: “Đàn anh cứ gọi tên em là được.”
Trịnh Dương cười nói: “Em gọi tôi là đàn anh, vậy tôi sẽ gọi em là đàn chị.”
“Không dám nhận, không dám nhận.”
Mặc dù Trịnh Dương và Lâm Chân đều xuất thân là idol, nhưng bọn họ cũng từng tham gia diễn xuất một số bộ phim truyền hình, còn Lệ Lâm Lâm đối với ngành này vẫn là một trang giấy trắng.
“Đàn chị sao lại không dám, tôi thấy có rất nhiều tài khoản tích V khen cô lên tận mây xanh kia mà.” Lâm Chân từ đầu đến giờ đều không mở miệng, giây phút này lại bất ngờ chen vào một câu.

Trịnh Dương đứng bên cạnh cảm thấy khó xử, anh ta biết Lâm Chân có thành kiến với Lệ Lâm Lâm, nhưng không ngờ cô ta lại dứt khoát như vậy.
Vừa nghe Lâm Chân nhắc đến tài khoản tích V, Lệ Lâm Lâm liền cảm thấy tức giận: “Em cũng cảm thấy bọn họ viết như vậy quá vô trách nhiệm!”
Trịnh Dương: “…”
Thật không nhìn ra, em gái Lâm cũng rất hiểu chuyện.
Lâm Chân giật giật khóe miệng, không biết nên trả lời Lệ Lâm Lâm như thế nào, đúng lúc này, phim trường đột nhiên vang lên tiếng hét của một nhóm người hâm mộ.

Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, Lâm Chân hỏi một câu: “Đàn anh, fan của anh à?”
“Không phải, ngày tôi vào đoàn họ đã tới rồi.”
“A a a a là Thượng Từ, Thượng Từ đã đến!” Ngô Tuệ hét lên như heo chọc tiết đã giúp bọn họ trả lời vấn đề này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.