Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó – Quyển II – Chương 45: Chương Ngoại truyện về Hứa Tiểu Ba 6
Ngoại truyện Hứa Tiểu Ba (Phần 6)
Bạn bè của Hứa Tiểu Ba đều rất quý mến anh, anh không phải người nói nhiều, nhưng đã nói là làm, đã làm thì luôn hào phóng, rất có nghĩa khí với bạn bè.
Họ đều là những người có tiền, nhưng cũng không phải quá giàu có xa hoa, để mua một chiếc xe BMW Brilliance hai, ba mươi vạn tệ không thành vấn đề, nhưng để mua một chiếc xe BMW X5 [1] hơn một triệu tệ thì vẫn còn khó khăn, có điều cũng không phải ở Bắc Kinh hay Thương Hải tiêu sài phung phí, ăn uống mua sắm hưởng thụ, nên họ rất dư dả.
Hứa Tiểu Ba cũng có nhiều điểm khác họ, không bao gái, không đánh bạc, không dùng thuốc kích thích, không rượu chè… Cũng không thể nói anh không có ham mê, anh thích đọc sách, nghe nói sách trong nhà anh xếp đầy mấy tủ sách, nhưng sở thích này không tốn tiền, hơn nữa sở thích này cũng rất kỳ lạ, bây giờ ngay cả giáo sư đại học cũng phải vội vàng kiếm tiền, không có thời gian đọc sách, mà anh, một tấm bằng tốt nghiệp trung học phổ thông cũng không có lại thích đọc sách như thế?
Nhóm người họ thường uống rượu đến lúc cao hứng, đám con gái xung quanh mới bắt đầu thoải mái, Hứa Tiểu Ba liền đứng dậy ra về.
Lúc đầu mọi người đều không biết, thậm chí có người còn thấy anh không vừa mắt, nhưng ở chung một thời gian, dần dần hiểu con người Tiểu Ba, cảm thấy anh cũng không tệ, còn muốn giới thiệu chị họ, em họ của mình cho anh, nhưng Tiểu Ba luôn mỉm cười từ chối.
Mọi người liền buồn bã, anh chàng Hứa Tiểu Ba này muốn tìm người như thế nào đây?
Hứa Tiểu Ba cũng đã tự hỏi mình câu này, rốt cuộc anh muốn một cô gái như thế nào để chia sẻ, ở bên mình phần đời còn lại?
Nếu chỉ muốn tìm một cô gái hiền lành, xây dựng một gia đình cũng không khó, giống như anh Lí, nhưng trong lòng anh lại có rất nhiều chờ mong.
Dưới sự khuyên bảo của anh Lí, anh cũng từng kết thân với vài cô gái, hai bên đều xem như vui vẻ, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Anh Lí hỏi anh: “Thiếu cái gì?”
Tiểu Ba lại không thể trả lời được.
Anh Lí lắc lắc đầu thở dài, “Có phải mày lại đi so sánh mấy cô gái ấy với Kì Kì không? Kì Kì quen mày từ nhỏ, lúc quen nhau còn chưa định rõ tính tình, lớn lên bên nhau cũng bị ảnh hưởng bởi nhau, nên hai đứa hiểu nhau là điều đương nhiên, nếu mày muốn có cảm giác ấy, thì nhất định là thiếu rồi.”
Tiểu Ba thấy hơi mất hứng, nhưng không hề che giấu với anh Lí, biểu hiện mọi cảm xúc trên mặt, “Anh nói bậy bạ gì thế? Đừng nói Kì Kì đã sớm rời đi, mà ngay cả đang ở đây, em cũng vẫn coi cô ấy là em gái.”
Anh Lí không nói lời nào. Khi Kì Kì quen Tiểu Ba đã đủ mười tuổi chưa nhỉ? Đó chẳng phải chính là thời gian tính cách của một cô gái dần dần được hình thành sao, Kì Kì lại vô cùng tin tưởng Tiểu Ba, trong lòng luôn có ý muốn ỷ lại vào Tiểu Ba, tính cách của Kì Kì gần như được lột xác trưởng thành dưới sự ảnh hưởng của Tiểu Ba, trở thành bộ dáng mà Tiểu Ba hy vọng cô trở thành nhất. Ngay cả đến khi cắt đứt quan hệ với Tiểu Ba, cũng chỉ là một nguyên nhân giúp Kì Kì lột xác trưởng thành hơn, nói khoa trương một chút, cô gái kia quả thực đã trưởng thành dưới sự kỳ vọng và bàn tay bồi dưỡng của Tiểu Ba. Chỉ có điều, chính bản thân Tiểu Ba cũng không hiểu được mà thôi.
Cuối cùng, Kì Kì trở thành con người mà Tiểu Ba hy vọng cô trở thành nhất —— tự tôn, tự ái, chăm chỉ, nỗ lực, trí tuệ, tự tin, lý trí mà không thiếu sự chân thành, mạnh mẽ lại có cả nhẹ nhàng, dưới tất cả những điều tốt đẹp đó, Kì Kì vẫn còn cất giấu một lòng quật cường, cực đoan, thậm chí còn có cả tự ti, đó cũng chính là những gì ẩn sâu trong nội tâm Tiểu Ba.
Anh Lí đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tiểu Ba, “Tối nay chị dâu cả của mày mang con về nhà mẹ đẻ, anh lại thành kẻ độc thân, gọi cả Ô Tặc cùng đi chơi bóng.”
Tiểu Ba đang định gọi điện thoại, chuông di động đã vang lên.
“Em và đại ca vừa nhắc tới anh, nói là tối nay chúng ta chơi bóng, anh có muốn xin miễn để ở bên chị Xinh Đẹp không?”
“Không cần, anh và cô ấy đang ở cùng nhau, đều ở ‘Bên Dòng Nước’, hai người mau đến đây, anh có tin tức tốt đó… À, không phải, có một điều rất rất bất ngờ ày.”
Tiểu Ba cười rộ lên: “Bất ngờ như thế nào vậy?”
“Mày đến đây sẽ biết, nhanh chút!”
Tiểu Ba treo điện thoại, xuống tầng lấy xe với anh Lí, trên đường đi lại mua một két bia.
Lúc vào đến hiệu sách “Bên Dòng Nước”, hiệu sách đã đóng cửa, chỉ có Ô Tặc và Xinh Đẹp ngồi bên trong nói chuyện phiếm.
Anh Lí đặt két bia xuống, cười nói với Xinh Đẹp: “Em gọi thịt nướng cho anh, chúng ta vừa chơi bóng vừa đợi.”
Xinh Đẹp đáp một tiếng, nhưng lại không nhúc nhích, cười hì hì nhìn Tiểu Ba.
Tiểu Ba nhìn Ô Tặc: “Hai người như thế này làm em nổi cả da gà.”
Ô Tặc hỏi Xinh Đẹp: “Em nói hay anh nói.”
“Anh nói đi!” Nhưng Ô Tặc vừa định nói, Xinh Đẹp lại lập tức nói: “Thôi để em nói! Tiểu Ba, em ngồi xuống trước đi.” Tiểu Ba cố ý giả bộ rụt rè cẩn thận, ngồi xuống sofa, biết nghe lời nói: “Chị dâu, chị nói đi!”
Anh Lí thấy vậy, cũng có hứng thú, cười ngồi vào bên cạnh.
Xinh Đẹp cầm tờ giấy trong tay, lúc gập vào, lúc lại mở ra, “Hôm nay có một người bạn cũ vào hiệu sách này, hai người đoán xem là ai?”
Tiểu Ba cười bắt đầu đoán, từ Trương Tam, Lý Tứ, rồi đến Vương Nhị mặt rỗ, vậy mà Xinh Đẹp vẫn cười lắc đầu.
Anh Lí nhìn bộ dáng của Ô Tặc và Xinh Đẹp, giật mình, nếu nói là bạn bè cũ, nếu Ô Tặc, Xinh Đẹp và Tiểu Ba đều quen biết, vậy cũng có thể là bạn cũ của anh nữa, vậy mà Ô Tặc lại không quan tâm đến phản ứng của anh, hiển nhiên người bạn cũ này có quan hệ rất tốt với Tiểu Ba, là người mà Tiểu Ba quan tâm, Tiểu Ba vốn là người kềm chế, ngoài mặt và trong lòng đều lạnh lùng, nhìn qua thấy ai cũng là bạn, nhưng người thật sự là bạn lại rất ít, người có thể làm anh bận tâm cũng không nhiều.
Anh Lí đá Ô Tặc một cái ở dưới bàn, dùng ánh mắt hỏi anh, Ô Tặc nhẹ nhàng gật đầu.
Động tác của họ rất nhẹ, nhưng Tiểu Ba là người nhạy cảm, lại nhìn biểu tình của họ từ nãy đến giờ, anh Lí hiểu ra, anh cũng đã nghĩ tới.
Trên mặt anh vẫn giữ nụ cười, nhưng không thể nói nên lời, cái tên ấy đặt ở đầu lưỡi, không thể nói ra miệng được. Có lẽ bởi vì quá để ý, nên bắt đầu không tin phán đoán của mình, sợ mình đoán sai.
Một lúc lâu, trong phòng rơi vào im lặng, không ai nói chuyện.
Hơn mười năm trước, khi họ vẫn là những thiếu niên tươi trẻ, anh Lí, Ô Tặc, Tiểu Ba, Xinh Đẹp, Kì Kì thật giống một gia đình nhỏ, cùng chơi, cùng đùa, cùng gặp rắc rối, cùng nhau gánh vác, cho nhau chỗ dựa, quan tâm lẫn nhau, nhưng từ khi Ô Tặc gặp chuyện không may phải vào ngục giam, họ không ở bên nhau lần nào nữa, không phải thiếu người này, thì thiếu người kia, khoảng thời gian khó khăn nhất, chỉ còn lại có hai người, anh Lí và Tiểu Ba.
Sau đó, Ô Tặc ra khỏi ngục giam, trải qua nỗ lực, vượt qua rất nhiều khó khăn đã tìm được Xinh Đẹp trở về, họ lại đoàn tụ, tuy rằng thiếu Kì Kì, nhưng cũng không sao, ngày tháng cũng trôi qua tốt đẹp hơn, mọi người đều ít khi nhắc đến cô, cũng như họ rất ít khi nhớ lại tất cả những gì đã qua.
Nhưng, đêm nay, cái tên Kì Kì giống như một lời nguyền, khiến cho những gì họ tưởng rằng đã bị lãng quên lại được thức tỉnh.
Có cười vui, có tùy ý, cũng có gian nan, chua xót của nhiều năm tháng.
Giữa thời gian Kì Kì rời đi và trở về, mười mấy năm chỉ như thoáng cái đã trôi qua, thế những, nhân sinh vấp ngã rồi lại đứng lên, thất bại rồi có được thành công, xa nhau rồi được đoàn tụ, chua sót và ngọt ngào, họ đều đã trải qua.
Xinh Đẹp lặng lẽ đặt tờ giấy trong tay ra trước mặt Tiểu Ba, “Đây là lời nhắn Kì Kì để lại cho em.” Khi tay cô không cầm gì nữa, việc đầu tiên chính là nắm tay Ô Tặc, cô vừa chạm đến tay Ô Tặc, đã được Ô Tặc nắm chặt trong lòng bàn tay anh. Năm tháng trôi đi cũng như con sông lớn đưa thuyền đi, đôi khi nước êm sóng lặng, có thể thoải mái nắm tay nhau, mỉm cười nhìn cảnh sắc hai bên bờ sông, đôi khi gió to sóng lớn, phải ra sức chiến đấu, chỉ cần không cẩn thận thuyền sẽ bị chìm, khi nguy cấp, vì bảo vệ mình mà có thể làm liên lụy đến người khác, không thể không buông tay.
Sau một cơn sóng lớn, có lẽ sẽ vĩnh viễn thất lạc nhau, rồi đến khi gió êm sóng lặng, con thuyền vẫn đi thẳng về phía trước, mà chúng ta cũng chỉ có thể đứng ở mũi thuyền khóc vì ly tán, lau khô nước mắt, tiếp tục căng buồm đi tiếp, nghênh đón những phong cảnh mới, những con người mới, vui cười trong những phong cảnh mới đó.
Thế gian này có mấy người đủ dũng cảm để nhảy xuống dòng nước xiết, quay đầu tìm lại người thất lạc năm xưa, ai biết người kia đã trôi về phương nào? Ai lại biết người ấy có đón phong cảnh mới và con người mới hay không, có vui cười với phong cảnh mới ấy không? Chính vì vậy, chỉ có thể đặt những chuyện cũ ở đáy lòng, tiếp tục cuộc hành trình, không có đúng sai, đó là cuộc sống.
Nhưng, nếu có thể không buông tay, nếu có thể vĩnh viễn nắm tay nhau, thì thật là hạnh phúc biết bao!
Xinh đẹp nhìn Ô Tặc, trong mắt lấp lánh những giọt lệ, trong lòng có những lời vĩnh viễn không thể nói ra, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã không chịu buông tay, nếu không vì anh ngốc, anh không chịu buông tay, thì vốn không có ngày hôm nay nắm tay nhau.”
Tiểu Ba cầm tờ giấy, một lúc lâu không mở ra xem, chỉ cười hỏi: “Bây giờ trông cô ấy thế nào?”
Ô Tặc nói: “Không biết, bọn anh không phát hiện ra, cô ấy để giấy nhắn lại cho nhân viên cửa hàng, nhờ Xinh Đẹp chuyển ày.”
Xinh Đẹp nghĩ nghĩ nói: “Hình như chị đã nhìn thấy cô ấy.”
Tiểu Ba mỉm cười không nói, tầm mắt chẳng những không nhìn Xinh Đẹp, mà lại cúi xuống, nhìn chằm chằm vào tờ giấy được gấp mấy lần trong tay.
Xinh Đẹp nói: “Lúc đó chị đang nói chuyện điện thoại với chị em bạn bè, sợ khách bên trong chê chị làm ồn ào, nên không đi vào hiệu sách, đứng ở bên ngoài nói chuyện, tình cờ nhìn thấy một cô gái nhìn chị chằm chằm, lúc ấy cảm thấy cô ấy có vẻ quen quen, nhưng đang bận nói chuyện nên cũng không để ý lắm.”
Ô Tặc nói: “Em cũng thật ngốc! Bị người ta nhìn chằm chằm như thế mà lại không có phản ứng gì!”
“Hừ!” Xinh Đẹp vuốt vuốt tóc, cười cười, rất là duyên dáng quyến rũ, “Em đi trên đường lúc nào mà chẳng có người nhìn ngắm chằm chằm, chẳng lẽ em phải quan tâm đến cả đám ấy à?”
Anh Lí cười tinh tế, Ô Tặc cũng cất tiếng cười to.
Xinh Đẹp trừng mắt liếc nhìn họ, nói với Tiểu Ba: “Tuy chị không chú ý lắm, nhưng đại khái vẫn có ấn tượng, nhìn dáng vẻ của cô ấy thấy cô ấy bây giờ rất tốt, hơn nữa còn xinh đẹp hơn trước, không còn là cô bé Kì Kì quê mùa ngày xưa nữa, nếu không chị cũng không thể không nhận ra, không phải cô ấy hẹn ngày mai gặp à? Em cứ yên tâm mà mạnh dạn đi thôi!”
Tiểu Ba sửng sốt, Xinh Đẹp chỉa chỉa tờ giấy. Tiểu Ba rốt cuộc cũng mở tờ giấy ra.
Hiệu sách xinh đẹp ấm áp, thật giống giấc mơ của một thiếu niên. Người nằm mơ đã quên bản thân mình nghĩ tới cái gì trong chốn hồng trần xóc nảy, nhưng không thể dự đoán được, khi bỗng quay đầu lại, giấc mơ đã thành hiện thực.
Tiểu Ba, ngày mai em sẽ chờ anh ở bờ sông, không gặp không về.
Kì Kì
Em nói là không gặp không về!
Đột nhiên trái tim Tiểu Ba đập mãnh liệt, vốn không uống rượu, mà lại cảm thấy say say choáng váng.
Anh Lí cũng không làm vẻ quân tử gì với Tiểu Ba, ghé sát cạnh Tiểu Ba, đọc ké, cười hì hì nói: “Thành rồi, Kì Kì đúng là có tiền đồ, nói rất quyết đoán! Đồng chí Tiểu Ba, chúng tôi giao nhiệm vụ nghênh đón Kì Kì trở về cho anh!”
Xinh Đẹp hưng phấn nói: “Ngày mai phê chuẩn cho hai đứa gặp riêng, ngày kia mọi người sẽ tụ tập, chúng ta đến quán karaoke trước, sau đó lại đi khiêu vũ, kiểm tra xem cô bé này có quên bài học năm xưa chúng ta dạy không.”
Ô Tặc nói: “Còn phải đánh bài nữa! Anh và anh Lí vẫn là một nhà, ày và Kì Kì một nhà, để xem ai thua ai thắng.”
Mọi người đều cười vui vẻ, có lẽ họ không có thành tựu gì to lớn, nhưng có thể đánh bại năm tháng tàn khốc, luôn luôn ở bên nhau, đó chính là kỳ tích lớn nhất trong cuộc sống!
Tiểu Ba lại mỉm cười không nói lời nào, anh Lí nháy mắt ra hiệu với Ô Tặc, hai người đứng lên, đi đánh bi a, Xinh Đẹp cũng lại đó, cầm một chai bia, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Ô Tặc nhìn Tiểu Ba ngồi một mình dưới bóng đèn, nhỏ giọng nói: “Kì Kì trở về, anh còn tưởng rằng Tiểu Ba sẽ kích động cao hứng, nhưng nó có vẻ không vui mừng lắm nhỉ, mà có rất nhiều tâm sự.”
Xinh Đẹp trừng mắt liếc anh một cái: “Không hiểu thì đừng nói lung tung!”
Anh Lí vừa chơi bóng vừa nói thầm, “Tiểu Ba lại tái phát bệnh cũ, còn chưa làm gì, mà đã bắt đầu suy xét các loại hậu quả, lo lắng cái gì mà gặp lại không bằng không gặp thì hơn, kỷ niệm là tốt đẹp, sự thật là tàn khốc, theo anh, người không đọc nhiều sách vẫn là tốt nhất, nhà tư tưởng vĩ đại có mấy người hạnh phúc? Nghĩ thì nhiều, mà làm được quá ít!”
Ô Tặc nói: “Có ý gì? Không gặp? Không gặp cái gì? Nó sẽ không đi gặp Kì Kì à? Làm sao có thể như vậy? Người ta trở về từ Mỹ một chuyến cũng chẳng dễ dàng!” Xinh Đẹp suy nghĩ, cũng hiểu được ý của anh Lí, nhìn vào mắt Ô Tặc, nói với anh Lí: “Họ đều là những người quá thông minh, bị thông minh làm loạn đầu rồi! Làm cái gì cũng nghĩ ngợi! Nếu Ô Tặc nhà em mà ghê như thế, quản mọi việc của anh, chạy tới trước mặt anh hỏi, anh mà không đồng ý sẽ đánh anh bất tỉnh.”
Anh Lí cười rộ lên, “Đúng vậy, vì thế mới nói cái thằng này ngốc cũng có phúc của ngốc!”
Ô Tặc vuốt đầu, nhìn bà xã, lại nhìn đại ca, “Em thấy hai người đang nói chuyện gì đó cũng không được hay lắm, nhưng có vẻ đang khen em nhỉ!”
Xinh Đẹp nhịn cười nói: “Đúng, đang khen anh đó!”
Ô Tặc hỏi: “Rốt cuộc hai người có ý gì? Vì sao Tiểu Ba không chịu đi gặp Kì Kì?”
Xinh đẹp nói: “Nếu Tiểu Ba giống chúng ta, nó sẽ đi gặp, nếu nó phát hiện mình không giống chúng ta, vậy nó sẽ lo lắng nhiều chuyện lắm, ví dụ như Kì Kì đã kết hôn chưa, đã có bạn trai chưa, mình có xứng hay là không xứng với cô ấy, còn cơ hội không, còn bao nhiêu cơ hội, có thể xúc phạm tới Kì Kì không…”
Ô Tặc nghe mà choáng váng, “Sao nó không đi gặp mà hỏi? Gặp nhau rồi hỏi chẳng phải sẽ biết à! Lại còn ngồi đó mà nghĩ ngợi, cân nhắc?”
Xinh Đẹp bất lực nhìn anh Lí, bộ dáng như muốn nói “Anh xem, quả nhiên bị em nói trúng”, anh Lí cười túm Ô Tặc, “Mày chơi bi a mau, đừng nghĩ nữa.”
Tiểu Ba cười đi tới, “Mọi người nói gì thế?”
Anh Lí nói: “Đang nói về mày đấy! Còn không nhanh đi lấy gậy đi!”
Tiểu Ba đi lấy gậy, vừa nhìn ván bi a, vừa chờ ván mới.
Xinh Đẹp nhìn ba người họ, cười đi ra cửa giúp họ mua thịt nướng.
Ba anh em họ đánh bi a cả đêm, uống hết cả két bia, lại xử lý ba chai rượu trắng, anh Lí cũng cố ý, chuốc cho Tiểu Ba quá chén.