Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó – Quyển II – Chương 34 – 1
Chương 18.1: Năm tháng như dòng nước chảy
Tôi chọn Thanh Hoa Kinh Quản (Tsinghua SEM, học về kinh tế), để bố tôi điền giúp vào đơn nguyện vọng, trúng tuyển đương nhiên không thể trì hoãn.
Quan Hà đi Hàng Châu, quê hương của bố cô ấy, mẹ cô ấy chắc cũng rất hài lòng. Vừa nhận được giấy trúng tuyển, cô ấy và mẹ mình đã rời khỏi nơi này.
Ngày hôm sau khi cô ấy rời đi, tôi nhận được một bức thư của cô ấy, xem dấu bưu điện thấy thư được gửi một ngày trước. Khi bố tôi đưa thư cho tôi, cười nói: “Đúng là trẻ con! Muốn nói gì sao không gặp mặt mà nói? Hôm qua không phải con đã đến nhà cô bạn này chào tạm biệt rồi à?”
Bố tôi nói sai rồi, chính bởi chúng tôi không phải trẻ con, nên chúng tôi mới bắt đầu quanh co lòng vòng, giáp mặt thì thế này, quay lưng lại thế khác.
Không biết vì sao, tôi lại thấy không muốn đọc bức thư này, vì viết thư có nghĩa là không muốn nói ra trước mặt.
Cuối cùng, tôi vẫn mở thư ra đọc.
Kì Kì:
Khi cậu nhận được bức thư này, tớ cũng đã rời đi, hơn nữa tớ biết, tớ vĩnh viễn sẽ không quay trở về.
Còn nhớ học kỳ một lớp 12, tớ thi với kết quả kém nhất, mẹ trách tớ không chịu cố gắng, làm ẹ và bố phải thất vọng, nói là sớm biết rằng tớ là người không biết cố gắng như vậy, mẹ làm sao phải hy sinh vì tớ nhiều như thế, lúc đó tớ buồn khổ đến mức còn muốn tự sát, vậy mà cậu lại chạy tới nói với tớ cậu vẫn rất hâm mộ tớ, lúc ấy tớ không hề tin, bởi vì rõ ràng là tớ luôn hâm mộ cậu.
Bây giờ cậu có cảm thấy khiếp sợ không? Đó chính là cảm giác lúc ấy của tớ!
Cậu cho tớ một điều khiếp sợ, tớ cũng cho cậu một điều khiếp sợ, chúng ta huề nhau!
Từ nhỏ, mẹ đã nói với tớ phải thật nỗ lực, phải thật ưu tú, bởi vì mẹ hy sinh rất nhiều vì tớ, mẹ làm tất cả đều vì tớ. Dưới sự thúc giục của mẹ, tớ vẫn luôn nỗ lực làm một đứa trẻ ưu tú.
Hồi tiểu học mặc dù hai ta học cùng lớp, nhưng cậu có vẻ rất trầm tính, tớ không có ấn tượng gì với cậu, chỉ nhớ cậu và Trương Tuấn là hai học sinh được cô giáo quý mến, học toán rất giỏi, khi lên cấp Hai, nhìn thấy cậu đoạt hết giải này đến giải khác trong các cuộc thi biện luận và diễn thuyết, tớ cảm thấy hơi bất ngờ, rất khó liên tưởng hình ảnh khéo ăn nói của cậu với cô bạn học cùng lớp hồi tiểu học với tớ, tớ nghe nói cậu chơi ở bên ngoài, có một đống bạn bè ngoài xã hội, đại khái xuất phát từ lòng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, nên đôi khi tớ cũng thầm hâm mộ cậu.
Lớp 9, không ngờ chúng ta được học cùng lớp, thẳng thắn mà nói, cảm xúc của tớ giao tạp cả vui sướng lẫn buồn bực, cậu là người đứng thứ nhất trong lớp, tớ là người đứng thứ hai, lúc ấy tớ không phục lắm, bắt đầu tận lực tiếp cận cậu, không phải có câu nói “Muốn chiến thắng một người, trước hết hãy hiểu về người đó” sao? Và tớ đang thực hành câu nói ấy. Dưới áp lực của tớ, rốt cuộc cậu cũng nhận tớ làm bạn. Cậu sống rất ngông nghênh, không cần quan tâm giáo viên và các bạn khác có thích mình hay không, nhìn có vẻ lạnh lùng vô tư, nhưng thật ra cũng là người có tình, kiêu ngạo, lần đầu tiên tớ bắt đầu thưởng thức một cô gái.
Vị trí thứ nhất của cậu chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, sau đó thành tích của cậu vẫn luôn kém tớ, nhưng tớ cũng không cảm thấy mình giỏi giang hơn, vì tớ biết cậu vốn không tham gia trận thi đua này, mà chỉ có mình tớ tham gia. Rồi, tớ là thật lòng thưởng thức cậu, thích cậu, nếu không có chuyện sau này, thì thật tốt! Trí nhớ của tớ vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc đẹp đẽ nhất đó. Sau khi vào cấp Ba, tớ cảm thấy cậu thay đổi, học tập đối với cậu mà nói, không còn không quan trọng nữa, tuy cậu không học cùng lớp với tớ, nhưng mỗi lần tham gia các kỳ thi, tớ đều coi cậu là đối thủ.
Cậu liên tục tiến bước, cho đến khi đứng ở vị trí cao nhất.
Nhìn một người giỏi hơn mình, đứng cao hơn mình, biết bản thân không thể đuổi theo, tớ không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận mình không bằng cậu, quá trình này rất thống khổ. Trong quá trình thống khổ ấy, trọng lượng của tình bạn càng ngày càng vơi đi, mà trọng lượng của đối thủ càng ngày càng nặng hơn. Tớ bắt đầu điên cuồng ghen tị cậu, ghen tị cậu học tập tốt hơn tớ, ghen tị Trương Tuấn thích cậu, ghen tị cậu không để tâm đến mọi chuyện, ghen tị tất cả mọi người đều chú ý đến cậu, tất cả giáo viên và các bạn đều đối tốt với cậu, ngay cả những bạn hồi tiểu học từng thích tớ cũng chỉ nói về cậu, bỏ qua tớ.
Ghen tị khiến tớ làm rất nhiều chuyện đáng xấu hổ. Lúc đầu chỉ là những hành động nhỏ, như vào buổi sinh nhật Trương Tuấn, sau khi tớ hát, tớ cố ý để cậu hát tiếp, đơn giản là tớ biết cậu hát không hay bằng tớ, nhưng Trương Tuấn lại làm cho chuyện vốn xấu hổ trở nên lãng mạn, hóa ra bây giờ cậu mới là tiêu điểm mà mọi người ngắm nhìn, không ai thèm quan tâm Quan Hà là người thế nào. Lòng ghen tị của tớ làm tớ càng chạy càng xa, tớ bắt đầu nhắm mục tiêu vào Trương Tuấn.
Đối với sự ưu tú của cậu, người cảm thấy áp lực không chỉ có tớ, mà còn có cả Trương Tuấn. Cậu rất sùng bái, tín ngưỡng Trương Tuấn, nhưng cậu lại xem nhẹ sự tự ti, yếu đuối của cậu ấy.
Tớ kể hết áp lực học tập của mình với Trương Tuấn, giãi bày mọi cảm giác thất bại, suy sụp, cậu ấy cảm động lây, an ủi tớ, toàn tâm toàn ý khuyên giải tớ, thậm chí tớ còn kể cho cậu ấy nghe chuyện về bố tớ, làm cho cậu ấy càng đồng tình hơn. Kích phát ý muốn bảo vệ của cậu ấy.
Tớ còn kể với cậu ấy những lời cậu nói, nói cậu không tin tình yêu, cho rằng tình yêu chính là ảo giác. Ở trước mặt cậu ấy tớ đã nói cậu coi trọng nhất chỉ có học tập, cậu tuyệt đối sẽ không làm bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của mình.
Tớ cố ý, vô tình làm kẻ phá đám, mà khi nhận ra, tớ còn không thừa nhận, tớ nói với mình rằng tớ và Trương Tuấn chỉ là bạn tốt quan tâm đến nhau, tất cả những gì tớ nói với cậu ấy cũng là lời nói thật. Bây giờ tớ không muốn biện giải vì mình nữa, tớ tự nhận mình đã từng không từ thủ đoạn muốn phá hỏng chuyện của hai cậu. Cuối cùng, cậu ấy cũng kiên trì thẳng thắn trước mặt cậu, tớ biết mình khó mà lui, sự kiêu ngạo của tớ khiến tớ không thể làm cô gái như Hoàng Vi, thật ra, xét về tình, tớ còn chẳng bằng cô ấy. Tớ thậm chí không phải vì thích Trương Tuấn, mà chỉ vì muốn cậu nhận được cảm giác thất bại, vì tớ ghét cậu!
Khi tớ còn dây dưa giữa thành công và thất bại, thật ra tớ đã thất bại rồi, tớ đã sớm lạc đường. Khi cậu nói với tớ từ nhỏ đã hâm mộ tớ, không chỉ vì chuyện học tập của tớ, mà còn cả thái độ đối nhân xử thế của tớ, tớ đột nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn. Sao tớ có thể vì thất bại trong học tập, mà lại đi làm một người thất bại? Nếu bố tớ biết được, nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ vì tớ!
Tớ bắt đầu xa lánh cậu, gần gũi Trương Tuấn, khi mẹ trách móc tớ không chịu cố gắng, tớ khóc lóc ầm ĩ, nói với mẹ tớ đã bị mẹ làm uốn tự sát. Những ngày lớp 12 sau đó, tớ sống rất đơn giản, yên tĩnh, thậm chí tớ còn không nhìn bảng thành tích, tớ tự hỏi mình, có phải mỗi ngày đều cố gắng hết sức không? Chỉ cần cố gắng hết sức, tớ liền an tâm ngủ.
Trương Tuấn cuối cùng cũng chia tay cậu, cậu và cậu ấy đều ngậm miệng không nói gì, tớ không thể biết nguyên nhân, tớ không biết trong quá trình này tớ có sắm một vai quan trọng không, tớ thật có lỗi!
Tớ không muốn giả dối xin cậu tha thứ, để chúng ta tiếp tục làm bạn tốt! Tớ biết điều đó là không thể được! Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, khó có thể tha thứ, không bằng hãy quên đi, làm cho chúng ta từ giờ trở đi sẽ thành hai người xa lạ, đều tự trân trọng, đều tự nỗ lực!
Tuy rằng cậu cũng không cần lời chúc phúc của tớ, nhưng, tớ vẫn chúc cậu có được cuộc sống tuyệt vời nhất!
Quan Hà Tôi đọc đi đọc lại bức thư ba lần, cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng không có cảm giác tức giận phẫn nộ, cô ấy không xin tôi tha thứ, bởi vì, chúng tôi cũng không phải thiên sứ. Cô ấy chỉ biết tôi từng hâm mộ cô ấy, mà lại không biết tôi cũng từng điên cuồng ghen tị cô ấy.
Tôi cũng không nhịn được nghĩ, nếu không có Quan Hà, tôi và Trương Tuấn có phải sẽ không chia tay? Tôi không có đáp án, bởi vì nếu không có Quan Hà, tôi sẽ không là tôi bây giờ, tôi và Trương Tuấn có lẽ sẽ không ở cùng một chỗ.
______
Tiểu Dương: Mình không thích Quan Hà! Ai cũng có thể ghen tị, nhưng ghen tị phải tích cực như Kì Kì ấy, lấy ghen tị làm động lực như bạn ấy mới đúng. Quan Hà sắm một vai quan trọng trong tình cảm của hai người họ, lại còn kích bác Trương Tuấn (vốn ngốc, không hiểu Kì Kì) nữa chứ.