Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó – Quyển II – Chương 3 – 1
Chương 2.1
Không phải tất cả kỷ niệm đều tươi đẹp, không phải tất cả mọi người đều đáng nhớ, thời gian là con sông chảy dài vô tận, phần lớn con người và những câu chuyện đều vô tình hướng đi, nhưng, tất cả những gì có liên quan đến thanh xuân của chúng ta, sẽ mãi mãi lắng đọng dưới đáy sông, trở thành kỷ niệm không bao giờ phai nhạt.
Những điều làm chúng ta không bao giờ quên, có lẽ cũng không phải là những câu chuyện và con người, mà là những ước mơ và niềm đam mê không thành.
Lảng tránh xung đột
Học sinh lớp 10 của trường Nhất Trung có một đợt tập quân sự trong ba tuần, theo thường lệ sẽ học ngay sau khi khai giảng, nhưng do lực lượng quân sự ở thành phố của tôi vừa trải qua nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt, nên đợt tập quân sự này chuyển sang hai tuần sau khai giảng, khi họ hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, mới đến dạy quân sự cho chúng tôi.
Trong ba tuần ấy trường tôi sắp xếp thế này, buổi sáng chúng tôi lên lớp học, buổi chiều sẽ tập quân sự, mỗi lớp có một thầy huấn luyện, dựa theo thứ tự lớp, phân chia từng nhóm tập quân sự trên sân thể dục lớn.
Nắng tháng chín còn khá gay gắt, chúng tôi lại phải chạy, phải đứng dưới ánh nắng chói chang ấy, nên ai ai cũng mong đến giờ nghỉ để ngồi dưới bóng cây râm mát một lúc.
Trên sân thể dục cũng không có mấy chỗ râm mát, nhưng may là gần chỗ lớp tôi tập có một điểm râm mát. Dựa theo nguyên tắc gần sân nhà, đương nhiên bóng râm kia lớp tôi sẽ được sử dụng, lớp khác dù thích đến mấy cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Nhưng thật không ngờ, vào giờ nghỉ ngày hôm sau, thầy huấn luyện vừa tuyên bố giải tán, cậu Tống Bằng ở lớp 10-4 đã dẫn một đám con trai chạy vọt tới chỗ râm mát của lớp tôi, chiếm giữ địa bàn của lớp tôi. Tống Bằng vốn là tên côn đồ tiếng thối lan xa, anh cả của cậu ta là Tống Kiệt cũng có chút tiếng tăm. Con trai lớp tôi tức tối không phục, nhưng đều từng nghe đến tính xấu của Tống Bằng, huống chi chỗ mát kia lại không ghi tên lớp tôi, vậy nên chúng tôi chỉ có thể ấm ức đến chỗ khác nghỉ ngơi.
Tập quân sự vô cùng vất vả, tôi bị phơi nắng suýt thì cảm nắng, vừa giải tán đã chạy xuống căng-tin mua nước đậu xanh uống. Bởi vì “sói nhiều nước thiếu”, nên trước hai bình nước to chật kín người. Trương Tuấn gian nan đi ra từ đám người ấy, trên tay cầm hai cốc nước nhựa, tôi biết mình không nên đi tìm đáp án làm gì, có những lúc không biết còn hạnh phúc hơn biết nhiều, nhưng tôi vẫn không thể khống chế tầm mắt của mình, vì vậy, tôi thấy Quan Hà duyên dáng yêu kiều đứng một bên, mỉm cười nhận cái cốc trên tay Trương Tuấn.
Tôi lập tức chuyển tầm mắt, nắm chặt bình nước của mình chạy vọt vào đám người.
Trải qua trận đấu tranh anh dũng khiến mồ hôi chảy ướt cả người, tôi chẳng những lấy được ình một bình nước đậu xanh, mà còn giúp được Thẩm Viễn Triết chậm chân lấy một cốc.
Thẩm Viễn Triết nhìn thấy Trương Tuấn và Quan Hà ở đằng trước, gọi Trương Tuấn lại, Quan Hà cười chào tôi, tôi chỉ có thể vừa vui vẻ uống nước đậu xanh, vừa hưng phấn nói chuyện với Quan Hà, tựa như nếu không làm vậy, sẽ không thể biểu hiện mình không thèm để ý.
Trở lại chỗ nghỉ ngơi của lớp tôi, phát hiện địa bàn của lớp tôi đã bị lớp 10-4 chiếm, đám “thỏ non” của lớp tôi cố ý kêu la với Thẩm Viễn Triết: “Sếp Thẩm, cậu phải ra mặt làm chủ cho chúng tớ!”
Tống Bằng lại dẫn đám “thỏ non” của lớp mình đến nói với Trương Tuấn: “Lớp trưởng, cần nhờ cậu cho chúng tớ chỗ dựa rồi.”
Có vài bạn trong lớp nói tình hình trước mắt cho Thẩm Viễn Triết, Trương Tuấn cũng ở bên cạnh lắng nghe.
Con trai lớp tôi và con trai lớp 10-4 vẫn đang la hét ầm ĩ, Thẩm Viễn Triết nhíu mày, Trương Tuấn lại cười rộ lên, uống nước đậu xanh, nói chuyện với Quan Hà, coi như chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình. Thẩm Viễn Triết muốn làm chủ tịch hội học sinh, nhất định cậu không muốn xảy ra chuyện gì, Trương Tuấn không có mục tiêu to lớn gì, nên cũng chẳng nóng lòng lập công, lại biết Thẩm Viễn Triết nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết, nên đương nhiên cậu ta vẫn vui vẻ nhàn nhã.
Tôi thật sự mệt mỏi, chỉ biết là thời gian nghỉ ngơi có hạn, không có tâm trạng nghe họ đấu võ mồm, nên tôi chen vào đám con trai, tìm một chỗ râm mát nhất, cũng là chỗ chính giữa, đặt mông ngồi xuống. Lúc ngồi xuống, vẫn còn bực tức nói: “Dịch ra một chút, dịch ra một chút.” Để cho đám con trai hai lớp đứng dẹp ra, cho tôi một chỗ thoáng mát mà ngồi.
Dù là nam sinh lớp tôi hay lớp 10-4 cũng không kêu một tiếng, tất cả đều im lặng bắn ánh mắt tóe lửa về phía tôi. Giữa một đám con trai lại có một đứa con gái là tôi, vẻ mặt bọn họ đều quái lạ, tôi uống nước đậu xanh, biểu tình rất là vô tội, các cậu cứ tiếp tục tán gẫu đi, tớ chỉ ngồi ở đây thôi! Chẳng lẽ các cậu có thể ngồi, mà tớ lại không thể à?
Cậu Tống Bằng cầm đầu kia hắng giọng, định không thèm để ý tới tôi, nhưng thấy vậy thì không yên. Sắc mặt cậu ta rất nghiêm túc, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tôi, chắc cậu ta nghĩ ai cũng nghe tính ác của mình rồi, huống chi cậu ta là con trai, tôi là con gái, nhất định tôi sẽ không chịu nổi, sẽ chủ động đi ra.
Dưới ảnh hưởng của cậu ta, lấy tôi làm trung tâm, tất cả con trai đều hướng mắt nhìn tôi, mười mấy năm trong cuộc đời tôi, cộng tất cả nam sinh đã nhìn tôi lại cũng không bằng những nam sinh đang nhìn tôi lúc này.
Hai tay tôi cầm bình nước đậu xanh, ngoan ngoãn ngồi đó, cười tủm tỉm đón nhận cái nhìn “chăm chú” của Tống Bằng, trên mặt không có chút xấu hổ nào.
Tôi sẽ xấu hổ sao? Năm đó tôi đứng trên bàn đánh bóng, nhận sự “chiêm ngưỡng” của cả trường, cậu ta còn không biết đang ở nơi nào nhìn lén con gái ấy chứ.
Tính cách của Tống Bằng chắc cũng khá quật cường cực đoan, vì thế, tôi vẫn không đỏ mặt né tránh tầm mắt của cậu như cậu nghĩ, nên cậu cũng cứ nhìn tôi, hai người chúng tôi đều nhìn nhau chằm chằm.
Nếu bấy giờ mà có máy ảnh chụp lại khoảnh khắc ấy, nhất định có thể nhìn ra, ánh mắt của chúng tôi như đang phát ra tia lửa điện, bùm bùm tách tách va vào nhau.
Thực ra, tia lửa là của cậu ta, tôi không hề tức giận tí nào, tôi rất bình tĩnh!
Tôi và Tống Bằng “thâm tình” nhìn nhau khá lâu, Tống Bằng rốt cuộc cũng hiểu được độ dày của da mặt tôi, nên ra vẻ tự nhiên, làm như không có chuyện gì xảy ra hết, vỗ vỗ mông đứng lên, cười nói có ý khiêu khích: “Hôm nay đã nghỉ ngơi đủ rồi, ngày mai lại đến.”
Cậu ta vừa đi, những nam sinh khác cũng đi theo, chỉ có Trương Tuấn, Quan Hà, Thẩm Viễn Triết đứng một bên, lúc này tôi mới nhận ra một màn vừa rồi đều lọt cả vào mắt Trương Tuấn, tầm mắt lặng lẽ thoáng lướt qua người cậu, chỉ nhìn thấy ý cười trong mắt cậu, nhưng lại không thể đoán được cậu cười cái gì.
Học sinh lớp tôi lục tục trở về chỗ tập trung, Đồng Vân Châu đến gần Trương Tuấn, chào hỏi một câu, lại cười nói với tôi: “Cậu cũng giỏi thật! Mới khai giảng có hai tuần mà cậu đã đấu với Mã Lực, rồi lại một mình đấu với Tống Bằng, cấp độ khó khăn càng ngày càng cao.” Một bạn nữ cùng lớp mà tôi còn chưa nhớ tên, tốt bụng nhắc nhở tôi: “Lúc Tống Bằng học cấp Hai, đã gọi người đánh giáo viên thể dục, ngay cả chủ nhiệm lớp tớ cũng không dám quản chuyện của cậu ta.”
Đám con trai lại nhất trí hỗ trợ tôi: “Cậu ta sẽ đánh nhau à? Gọi thêm anh em ở bên ngoài chứ gì? La Kì Kì, cậu đừng sợ.”
Đối mặt với kẻ thù bên ngoài, đám con trai lại cùng đoàn kết nhất trí chưa từng thấy, xoa xoa tay, sẵn sàng chuẩn bị đấu võ.
Thẩm Viễn Triết không muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau, gọi Trương Tuấn sang một bên, thấp giọng trao đổi bàn bạc.
Ngày hôm sau trước buổi huấn luyện, thầy chủ nhiệm tập hợp cả lớp lại, tuyên bố rằng, căn cứ vào đề nghị của Thẩm Viễn Triết và Trương Tuấn, vì tiện cho người ở căng-tin cung cấp đủ nước đậu xanh và thời gian nghỉ ngơi của hai lớp, sau này thời gian nghỉ sẽ chia đều cho ba tổ. Hai lớp nghỉ ngơi so le, không tranh chỗ với nhau nữa.
Một cách rất đơn giản, lại giải quyết được tất cả vấn đề. Tôi nghĩ, những học sinh mới vào Nhất Trung, cho dù ngoài miệng nói không phục cách này, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận đây là cách tốt nhất. Đi đường cũng rất gian nan
Nội dung tập quân sự là đứng nghiêm, đi đều, đánh quyền.
Đứng nghiêm và đánh quyền thì dễ, nhưng còn đi nghiêm, lại là chuyện khó với tôi. Đang đứng yên thì tôi tập được, nhưng thầy hướng dẫn vừa hô “đi đều bước”, là tôi lại bắt đầu loạn tay loạn chân, lúc đầu còn ẩn giữa đội hình cả lớp, không bị ai nhìn ra, đến khi chia ra bốn người một tổ bắt đầu luyện tập, tôi đã bị thầy hướng dẫn kéo ra, dù thầy sửa thế nào tôi vẫn giẫm chân bên nào vung tay bên ấy. (Tiểu Dương: nếu mình nhớ không nhầm khi tập đi đều là hai tay vung sang phải, chân trái giẫm xuống, cứ thế mà tiếp tục.)
Thầy hướng dẫn chỉ có thể cho tôi tập luyện đặc biệt, cái gọi là tập luyện đặc biệt, chính là phải tập luyện một mình.
Thời gian lớp tôi tập, đúng là thời gian nghỉ ngơi của lớp 10-4, mà họ ngồi nghỉ ngay trước mặt lớp tôi, thế nên, tất cả học sinh lớp ấy đều nhìn thấy tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, giẫm chân một bên vung tay một bên mà đi đều, trong đó bao gồm Trương Tuấn, Quan Hà, và cả Tống Bằng.
Từ khi Tống Bằng kết thù với tôi, liền tương đối chú ý đến tôi, lúc này, gặp phải cơ hội trả thù tốt đến vậy, đương nhiên cậu ta sẽ không thể bỏ qua, lấy việc tập đi đều của tôi làm trò khôi hài để xem, vừa xem vừa bình luận vỗ tay, làm cho đám con trai lớp 10-4 cười ha hả theo cậu ta.
Tôi dùng da mặt siêu dày của mình, giữ vững nguyên tắc, càng thấy khó chịu tức tối, tôi lại càng phải cười vui không thèm để tâm, Tống Bằng cười, tôi cũng cười theo cậu ta, khiến cho cậu ta chẳng mấy chốc đã mất hứng.
Đến lượt lớp tôi nghỉ ngơi, một “kẻ thù” khác của tôi – Mã Lực chạy đến trước mặt mọi người, học bộ dáng đi đều cùng tay cùng chân của tôi, với ý đồ ngu ngốc là chê tôi đần, nhưng vì tôi hoàn toàn không ngại, còn cười khoái trá hơn cả người khác, nên cả lớp và giáo viên hướng dẫn đều thoải mái, cười nghiêng cười ngả.
Tưởng rằng Mã Lực khá hơn, nhưng đến lúc cậu ta tập, không ngờ cũng là giậm chân bên nào vung tay bên ấy giống tôi, cậu ta càng sốt ruột càng sai, trong chốc lát không thể sửa ngay được, thế nên số người luyện tập đặc biệt đã biến từ một thành hai. Tống Bằng lần đầu tiên nhìn thấy tôi và Mã Lực “kề vai sát cánh”, ngẩng đầu ưỡn ngực, vung chân vung tay sai loạn lên, ngụm nước vừa uống vào mồm đã phun mạnh ra. Trương Tuấn cũng không nhịn được cười vài tiếng, nhưng rất nhanh đã dời tầm mắt, chơi với mấy người bạn ở cạnh, làm như không hề quan tâm đến chuyện của chúng tôi. Vẻ mặt tôi vô cùng tươi sáng, nhưng cảm giác trong lòng lại cực kỳ phức tạp! Một mặt thật sự không muốn cậu ấy nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của tôi, rất vui vì cậu không nhìn tôi chằm chằm, một mặt lại cảm thấy cậu như vậy là không quan tâm đến tôi chút nào, có thể thấy được cậu thật sự coi tôi như người lạ, vì thế cảm thấy rất buồn.
Vì phơi nắng dưới ánh mặt trời cả ngày, tôi lại phải luyện tập đặc biệt nhiều hơn người khác, nên mặt tôi bắt đầu bị bong da. Khi đó, tôi căn bản không biết đến kem chống nắng là thế nào, không chỉ không hiểu kiến thức chống nắng cơ bản, mà còn bởi tính cách tùy tiện, có hơi hướng coi trai, nên sau khi bị phơi nắng, chỉ dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó lại chạy ra ngoài tiếp tục phơi nắng.
Có một ngày, lúc tôi lên lớp, phát hiện trong ngăn bàn mình có một lọ kem mới tinh, trên nhãn có in chữ tiếng Nhật và tiếng Trung, sau khi nghiên cứu, tôi biết được lọ kem này có tác dụng chống nắng.
Bình thường khi con gái nhận được cái này cái kia, ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu sẽ là có nam sinh nào đó thầm mến mình, nhưng ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi lại là có cậu bạn nào đó để nhầm sang bàn tôi rồi, nghĩa là có người đang bị mất đồ. Đợi một ngày, vẫn không thấy ai đến chỗ tôi lấy lại lọ kem chống nắng, tôi kinh ngạc hiểu ra rằng, thứ này có thể là tặng cho tôi.
Nói không có chút ngạc nhiên vui mừng nào, nhất định là nói dối!
Mặc kệ cậu ta là ai, tôi cũng khẳng định mình không thích cậu ta, nhưng trong lòng tôi lại có chút cảm giác thỏa mãn, hư vinh. Dù lòng tôi có trưởng thành sớm thế nào, thì tôi vẫn đang là một cô gái mới lớn, cũng rất mong có nam sinh quý mến mình.
Tôi vừa thầm vui vẻ, vừa quyết định sẽ trả lại cái này cho đối phương. Nhưng mà, cậu ta là ai chứ?
Hai ngày sau, tôi lại thấy một bức “thư tình” trong ngăn bàn. Đầu tiên khen tôi đặc biệt thế này thế kia, sau đó hẹn tôi buổi tối cuối tuần đi khiêu vũ, bốn góc giấy còn dùng đủ loại bút màu tô tô vẽ vẽ, vô số từ tiếng Anh: I like you, cái này còn chưa đủ kinh dị, mà điều kinh dị nhất chính là người viết bức thư này, Tống Bằng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được thư tình của con trai, nhưng lại không có chút cảm giác vui sướng nào, đây có lẽ chính là một kế hoạch cẩn thận, là mưu kế “trả thù”, một khi tôi đồng ý, điều kinh khủng sẽ xuất hiện. Tôi cũng không phải là chưa từng thấy chuyện như vậy.
Hai ngày hư vinh, đắc chí đã hoàn toàn biến thành xấu hổ và phẫn nộ, một tay tôi cầm thư tình, một tay lấy ra lọ kem chống nắng cất trong cặp, đi vào lớp 10-4. Cũng sắp vào lớp rồi, nên tất cả học sinh trong lớp đều ngồi vào chỗ của mình, thấy tôi đi vào, đều ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi bước đến trước bàn của Tống Bằng, “ba ba” hai tiếng, ném bức thư tình và lọ kem chống nắng vào người cậu ta: “Cảnh cáo cậu, đừng có làm phiền tôi nữa!”
Dưới ánh mắt chăm chú của cả lớp 10-4, tôi đi ra khỏi lớp ấy. Vừa ra đến cửa, tôi lướt nhìn thấy Trương Tuấn, ngoài trợn mắt há mồm ra, trên miệng cậu hình như còn có một chút cười khổ.
Với câu “trả lời” đó của tôi, nghe nói tôi vừa rời đi, Tống Bằng liền ném mấy thứ trên bàn ấy vào thùng rác, kiên quyết không thừa nhận mình đưa mấy thứ đó cho tôi.
Cũng chỉ hai ngày sau, tính cứng đầu của cậu ta nổi dậy, vỗ chụp lên bàn, nói với con trai lớp mình: “Bà nó! Tao không tin không bắt được La Kì Kì.”
Khi tin tức này rơi vào lỗ tai tôi, tôi cười lạnh, chờ xem cậu làm thế nào bắt được tôi.
Đại khái là bởi vì “tình cảm” của Tống Bằng đối với tôi, nên cô bạn hay chơi bời bên ngoài là Đồng Vân Châu cũng tìm đến tôi, chẳng những chủ động nói chuyện phiếm với tôi, mà còn cho tôi dùng chung kem chống nắng của mình, bản thân tôi cũng bắt đầu chú ý đến vẻ ngoài, dựa vào tuổi xuân trẻ trung, không lâu sau đợt tập quân sự, những vết thương trên mặt do phơi nắng cũng khỏi hẳn, một vết sẹo cũng không để lại.