Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Quyển II

Chương 26 - 2


Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó – Quyển II – Chương 26 – 2

Chương 14.2: Mục tiêu: Trạng nguyên của tỉnh (tt)
Sáng hôm sau, khi cả nhà đang ăn sáng, bố mẹ tôi vừa ăn cơm, vừa trách mấy tên lưu manh tối qua uống rượu say làm loạn, tôi nghe nghe, xì một tiếng rồi lại bật cười.
Vội vàng ăn sáng xong, tôi liền trốn vào phòng ngủ gọi điện thoại cho Trương Tuấn, người nhận điện thoại là cô giúp việc ở nhà anh, vừa nghe thấy giọng tôi đã bảo: “Trương Tuấn còn đang ngủ, để cô gọi cho cháu.”
Không giống như mọi khi, cho dù đang ngủ, anh cũng nhanh chóng cầm lấy điện thoại, rất lâu sau, giọng anh mới vang lên ở đầu dây bên kia: “Em có chuyện gì?”
Giọng điệu rất lạnh lùng, khiến tôi thật muốn cúp điện thoại, nhưng vẫn nói: “Em… em không có chuyện gì.”
“Không có gì à, vậy anh ngủ tiếp đây.”
Anh nói xong, cũng không cúp điện thoại, tôi lấy giọng nói: “Vậy anh ngủ đi!” Lập tức cúp điện thoại.
Trong lòng âm thầm thề, sau này sẽ không bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh nữa, nhưng tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi lập tức nhấc máy, mang theo một lòng chờ đợi: “A lô?”
“Là anh.”
“Ừm.”
Tôi không nói lời nào, nhưng cũng không cúp điện thoại.
Anh trầm mặc một lúc, hỏi: “Có phải em thích Thẩm Viễn Triết không?”

“Cái gì? Đương nhiên không phải rồi!”
“Vậy em có biết cậu ta thích em không?”
“Mặc kệ ai truyền lời đồn, đó đều là giả!”
“Việc này còn cần người khác đồn thổi sao? Lúc ở trại hè, anh đã nhìn ra cậu ta thích em, em cũng thân thiết với cậu ta, vì thế anh mới ở cùng phòng với cậu ta để còn tiện chú ý canh trừng.” Chả trách mà tôi cảm thấy quái lạ, lúc ấy Trương Tuấn và Thẩm Viễn Triết rất thân, đi đâu cũng đi cùng nhau, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh và Thẩm Viễn Triết lại trở thành bạn bè quen biết sơ sơ.
“Chắc là anh đa tâm rồi, Thẩm Viễn Triết đối xử với ai cũng tốt, một nửa là cậu ấy có lòng, một nửa là tự nhiên, không phải chỉ riêng mình em mới vậy đâu…”
Trương Tuấn không kiên nhẫn ngắt lời tôi: “Anh hỏi em, bây giờ có phải em ngồi cùng bàn với cậu ta không?”
“Đúng.”
“Có phải tan học em đi về nhà cùng cậu ta không?”
“Đúng.”
“Những chuyện đó anh đều nhịn, ngày cuối tuần, trước mặt đám bạn của anh em từ chối anh, lại chạy đi xem phim cùng cậu ta, em coi anh là gì?”
Đó là vì anh và Quan Hà đi đi về về cùng nhau, em mới dỗi rồi đồng ý đi chơi cùng Thẩm Viễn Triết.
Anh hỏi: “Rốt cuộc em có thích anh không?”

“Anh cảm thấy thế nào?” Bây giờ anh còn muốn hỏi tôi vấn đề này, tôi rất tức giận, nếu không thích anh, sao tôi lại phiền não nhiều như vậy chứ?
Anh nói: “Anh cho em hai lựa chọn, hoặc là anh, hoặc là Thẩm Viễn Triết. Em chọn Thẩm Viễn Triết hay chọn anh?”
Tôi bực bội: “Thẩm Viễn Triết là bạn của em, anh là bạn trai của em, một bên là tình bạn, một bên là tình yêu, hai người căn bản không có xung đột gì. Nếu em bảo anh chọn em và Chân công tử, anh có thấy vui không?”
“Em kết bạn với ai cũng được, nhưng không thể làm bạn với tên Thẩm Viễn Triết đó, con mẹ nó, nó biết rõ em có bạn trai, mà còn rủ em đi ra ngoài xem phim, nó đang nghĩ cái quái gì thế, đừng tưởng anh không biết! Dám qua mặt với anh à, còn non lắm! Nếu trong lòng em còn có anh, thì lập tức đổi chỗ ngồi, không được ngồi cùng bàn với Thẩm Viễn Triết nữa, không được đi về nhà cùng nó, cũng không được nói chuyện với nó!” Tôi không nói nên lời, Trương Tuấn nói: “Cuối tuần này anh không liên lạc với em nữa, chúng ta đều cẩn thận suy nghĩ, nếu thứ hai, em còn tiếp tục ngồi cùng bàn với Thẩm Viễn Triết, anh sẽ hiểu.” Anh nói xong, phanh một tiếng cúp điện thoại.
Thứ hai, tôi tiếp tục ngồi cùng bàn với Thẩm Viễn Triết.
Sắp có bài kiểm tra hóa rồi, bài thi lần này rất quan trọng với Thẩm Viễn Triết, tôi phải làm cho cậu ấy tin tưởng vào bản thân, không có niềm tin mà lại liều mạng nỗ lực ở trường cấp Ba này, có thể cậu sẽ bị đào thải hoàn toàn.
Trương Tuấn không hề để ý đến tôi, cho dù đi sát qua nhau ở hành lang, anh cũng không liếc nhìn tôi lấy một cái.
Nhiều lần, tôi muốn đi tìm anh, muốn giải thích rõ ràng với anh, anh đã hiểu lầm Thẩm Viễn Triết rồi, nhưng lại luôn thấy anh và Quan Hà ở cùng một chỗ, hơn nữa còn có thêm cô nàng Hoàng Vi như âm hồn không tiêu tan kia, tôi liền thấy mỏi mệt không muốn nói gì, không muốn làm gì cả, nếu có tôi hay không anh đều vui vẻ thoải mái, vậy tôi cũng không cần cố gắng ép buộc mình đứng trước mặt anh.
Thứ năm, có bài kiểm tra hóa, Thẩm Viễn Triết làm không tệ, cậu nhìn tôi tỏ vẻ cảm ơn, tôi nói: “Bạn bè với nhau, không cần khách khí như vậy, sau này bài tập có chỗ nào không hiểu, cậu có thể hỏi tớ bất cứ lúc nào.”
Thứ sáu, tôi trở lại vị trí của mình, ngồi cùng chỗ với Lâm Y Nhiên, Dương Quân, tiếp tục quan hệ tam giác tốt đẹp của chúng tôi. Với việc tôi trở về, Dương Quân lại kéo ghế ngồi của tôi, làm cho tôi hôn đất một lần nữa, biểu đạt mình đang nhiệt liệt hoan nghênh tôi, Lâm Y Nhiên không chút khách khí hỏi tôi vì sao học hóa ngày càng tốt như vậy.
Tôi thật may mắn có được đối thủ như họ, cũng thật kiêu ngạo vì có họ làm bạn. Vì có họ, cạnh tranh vốn tàn khốc lại trở nên vô cùng thú vị và ấm áp.

Buổi chiều, sinh hoạt lớp xong là được tự do, một mình tôi ôm túi sách, chán nản bước đi.
Trước đây, tôi sẽ cùng Trương Tuấn bàn về kế hoạch buổi tối, tôi cũng sớm quen tiêu phí thời gian cùng anh. Trước đây rất muốn anh không bám lấy mình nhiều như vậy, nhưng bây giờ có cả đống thời gian rảnh rỗi, nhàm chán, lại đột nhiên phát hiện mình thật cô đơn, cả đầu đều là anh. Tôi không muốn về nhà, đi đến bờ sông ngồi xuống, yên lặng nhìn nước sông ngẩn người.
Không biết giờ Trương Tuấn đang làm gì, nhưng dù làm gì, anh cũng sẽ không cô đơn.
Bỗng, một hòn đá ném xuống sông trước mặt tôi, nước bắn lên tung tóe, ướt cả mặt cả đầu tôi.
Tôi vừa lau mặt, vừa nghiêng đầu nhìn, Trương Tuấn cười hì hì đứng ở đầu cầu: “Buổi tối em làm gì? Anh đã có hai vé xem phim, chúng mình đi xem phim nhé!”
Tôi trừng mắt nhìn anh, sao anh có thể làm như không có việc gì thế, cứ như là chưa xảy ra chuyện gì ấy? Cả tuần nay tôi dày vò trong ngoài, anh có thông cảm chút nào không?
Tôi xoay đầu lại, hoàn toàn không để ý đến anh.
Anh tiếp tục ném đá, bọt nước không ngừng bắn lên tung tóe, tóc và cả người tôi cũng ướt hết, tôi giận dỗi không thèm phản ứng, ngồi im không nhúc nhích nhìn xa xa.
Anh vừa ném hòn đá, vừa cợt nhả nói: “Rốt cuộc em có đi không? Nếu em không đi, anh cứ ném xuống đấy, đá ở đây vô cùng vô tận đó.”
Tôi vẫn ngồi như tảng đá, kiên quyết không để ý tới anh.
Đột nhiên, không thấy hòn đá nào bay tới, bọt nước trước mắt cũng chẳng còn, tiếng của anh cũng bay biến, không gian trở nên yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn lại tiếng nước ào ào.
Tôi bắt đầu hoảng hốt, nhưng vẫn không chịu quay đầu.
Thời gian càng ngày càng dài, lòng tôi không chỉ có hoảng hốt nữa, mà còn có sợ hãi, anh còn ở đây không? Chẳng lẽ anh lại tức giận? Chẳng lẽ anh lại đi rồi?
Cuối cùng, tôi không nhịn được, quay đầu.

Hoàng hôn ngày hè đã sớm nhuộm đỏ cây cầu nhỏ, gió đêm thổi bay qua mọi vật, tay áo anh cũng đang bay bay, anh đứng dựa vào thành cầu. Tất cả đều đẹp như tranh, nhưng nụ cười giảo hoạt của anh thật không hòa hợp chút nào, vì quỷ kế của mình đã thực hiện được mà đắc ý: “Em vẫn quay đầu lại!”
Tôi tức giận đứng lên bước đi, anh vội vàng chạy xuống đuổi theo tôi: “Kì Kì, coi như anh sai rồi, anh muốn giải thích với em.”
“Ngày đó là anh không đúng, anh không nên ra tay đánh người.”
“Anh cam đoan sau này không can thiệp vào chuyện em kết giao bạn bè nữa, cũng cam đoan không đánh người nữa.” Tôi không nói lời nào, vẫn bước nhanh chân. Anh muốn cầm túi sách giúp tôi, tôi cũng không chịu cho anh cầm.
“Kì Kì, em thật sự muốn vì Thẩm Viễn Triết mà chia tay với anh sao?”
Tôi đi chậm lại, anh tận dụng cơ hội, lập tức kéo được túi sách của tôi, tôi không từ chối nữa, để mặc anh cầm.
Anh yên lòng, vừa cười, vừa nói: “Buổi tối, anh chờ em ở đầu cầu, mấy giờ em ăn tối xong? Hay là em nói dối mẹ một chút, đừng ăn ở nhà, chúng mình đến chợ đêm ăn.”
Tôi không nói nên lời. Tôi không thể giống anh, hành động thất thường, lúc chiến tranh lạnh, lúc lại hòa hảo, thần kinh của tôi đúng là không thể điều chỉnh được.
“Kì Kì, đừng giận nữa, anh đã nói là coi như anh sai rồi mà, em nói gì đi!”
“Em phải ăn cơm tối ở nhà, nhưng sẽ ăn ít, đối phó với bố mẹ xong sẽ ra ngoài.”
Anh cười, búng tay một cái: “Kì Kì của anh đúng là rất thông minh!”
Trong lúc nói cười, hai người lại làm hòa như lúc ban đầu, ngọt ngọt ngào ngào.
Tôi nghĩ đây chỉ là một tranh chấp nhỏ thôi, sau khi làm hòa, tất cả sẽ trôi qua, nhưng lại không hiểu rằng, từ đầu đến cuối anh luôn nói rằng “coi như anh đã sai”. Vì anh thích, vì anh sợ mất đi, nên tạm thời từ bỏ tự tôn, nhưng tự tôn của con trai như súng đã lên đạn, có lẽ sẽ bị áp lực bên ngoài tạm thời áp chế, nhưng chung quy cũng có một ngày bắn đạn ra, hơn nữa còn bắn mạnh hơn cả lúc trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.