Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó - Quyển II

Chương 23 - 1


Bạn đang đọc Tôi Không Thể Quay Về Thời Niên Thiếu Đó – Quyển II – Chương 23 – 1

Chương 13.1: Nghi kỵ về tình yêu
Sau khi khai giảng học kỳ hai lớp 11, nhà trường phân thêm lớp khoa xã hội, các lớp ban đầu vẫn giữa nguyên, trở thành khoa tự nhiên, lớp mới mở là hai lớp khoa xã hội, lớp 11-10 và lớp 11-11, chuyển tất cả những học sinh có nguyện vọng theo học khoa xã hội vào hai lớp này.
Phân lớp xã hội, đối với tôi, Trương Tuấn và mấy người bạn tốt xung quanh đều không có ảnh hưởng gì, vì chúng tôi đều chọn khoa tự nhiên.
Tôi và Trương Tuấn vẫn duy trì thỏa thuận từ học kỳ trước, cho nhau một ít không gian độc lập, mỗi ngày tan học không phải lúc nào cũng về cùng nhau, thỉnh thoảng vào ngày cuối tuần, tôi cũng có thể đi chơi cùng Lâm Y Nhiên, Dương Quân, Thẩm Viễn Triết.
Trương Tuấn rất thích đi chơi, nhảy, ca hát, chơi bóng, mọi thứ đều tinh thông, Hoàng Vi cũng biết chơi, anh ấy bắt đầu thường xuyên đi chơi cùng Hoàng Vi.
Ban đầu, tôi cũng không để ý, nhưng sau đó, Trương Tuấn còn thường xuyên đưa Hoàng Vi về nhà sau khi tan học, trong lòng tôi thấy có chút khó chịu.
Nhưng vào lúc đó, tôi rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến nỗi không muốn biểu hiện mình ghen tị, vì vậy, khi anh hỏi tôi: “Lúc anh không về nhà với em, em có để ý anh đi về cũng nữ sinh khác không?”
Tôi làm bộ như không ngại, cười: “Tại sao em phải để ý?”
Trương Tuấn thờ ơ nhún nhún vai, cười nói: “Không ngại là được.”
Vì bộ dáng thờ ơ của anh mà tôi tức giận, nhưng lại không biết anh cũng vì tôi không để ý mà tức giận.
Phải rất lâu sau, tôi mới hiểu được, trong tình cảm giữa chúng tôi, lo được lo mất không chỉ có tôi, mà còn cả anh nữa. Anh vốn vì tôi từ chối không muốn đưa về nhà, mà thất vọng, bây giờ tôi lại hoàn toàn không ngại anh ở cùng một chỗ với nữ sinh khác, anh không chỉ có thất vọng, mà còn bị tổn thương.
Tuy nhiên, tôi chẳng những không hiểu được tâm tư của anh, mà còn tức giận nữa, ngoài mặt làm bộ như không tức giận chút nào, lạnh lùng với anh. Rõ ràng là rất muốn gặp anh, mà lại chạy đi chơi cùng Dương Quân, Thẩm Viễn Triết, Lâm Y Nhiên.
Chân công tử, Đồng Vân Châu nhìn thấy tôi như vậy, cũng khuyên Trương Tuấn chia tay, nhưng Dương Quân, Lâm Y Nhiên nhìn thấy Trương Tuấn rõ ràng là bạn trai của tôi, lại đi chơi cùng nữ sinh khác, không hề để ý đến cảm nhận của tôi, cũng thấy bất mãn với anh. Khó chịu trong lòng Trương Tuấn qua đi, lại nói với đám bạn, quyết định sẽ đối tốt với tôi, anh nghĩ chỉ cần mình tốt với tôi, tôi sẽ thật sự yêu anh, để ý đến anh.
Tôi vào lúc đó, hoàn toàn không biết tâm tình Trương Tuấn cũng thấp thỏm lo lắng, tôi chỉ biết là tôi đang tức giận, nhưng Trương Tuấn lại đột nhiên không đưa Hoàng Vi về nhà nữa, cũng không đi chơi một mình với Hoàng Vi nữa. Anh đối tốt với tôi như vậy, mà tôi cũng thích anh như vậy, hai người đương nhiên lại hòa hợp. Nhưng sự hòa hợp ấy, tuy rằng ngọt ngào, lại không thể giải quyết được vấn đề, đó chỉ là một bên nhượng bộ và hy sinh.
Tháng tư có sinh nhật của Trương Tuấn. Ngày đó, anh mời tất cả bạn bè trong trường và ngoài trường, ngồi chật cả ghế lô, Quan Hà nhìn vậy trợn mắt há hốc mồm, hỏi tôi: “Sao Trương Tuấn lại quen biết nhiều người như vậy?”
Tôi nói: “Người hay chi nhiều tiền thì bạn bè cũng nhiều.”
Quan Hà hỏi tôi: “Cậu chuẩn bị tặng Trương Tuấn quà gì vậy?”
“Chẳng lẽ tớ xuất hiện không phải món quà à, không phải là món quà tốt nhất sao?”

“Đừng có đùa, cậu thật sự không chuẩn bị gì?”
Tôi nhìn nhìn Trương Tuấn, thấy anh đang nói chuyện với người khác, không để ý bên này. Mở ra ba lô ra, cho Quan Hà xem, là một bình thủy tinh xinh đẹp, bên trong chứa chín mươi chín ngôi sao may mắn, đại diện cho thiên trường địa cửu. (thiên trường địa cửu: bền vững lâu dài, vĩnh hằng)
“Đẹp quá!” Cô ấy rướn người nhìn kỹ bình thủy tinh.
Tôi nói nhỏ bên tai Quan Hà: “Là tớ gấp đấy, mỗi một ngôi sao may mắn đều cất giấu một câu.”
Trong mắt Quan Hà có kinh hãi: “Tớ làm một chiếc chuông gió tặng sinh nhật Trương Tuấn, mất một tuần.”
Trong lòng tôi cảm khái, lòng kiêu ngạo của cô ấy còn mạnh hơn tôi, tôi là người điển hình “Thân giả thống, cừu giả khoái”, đối với người càng để ý, tôi càng kiêu ngạo, đối với người không thèm để ý, tôi càng thờ ơ vô lại, nhưng Quan Hà dù đối với ai, cũng kiêu ngạo rụt rè.
Thân giả thống, cừu giả khoái: người thân đau đớn, kẻ địch khoái trá. Phần lớn những người ở đây tôi và Quan Hà đều không biết, chúng tôi cũng không có hứng thú làm quen, nên chỉ ngồi trong góc nói chuyện phiếm với nhau.
Trương Tuấn mang theo vài người đi về phía bàn chúng tôi: “Kì Kì, Quan Hà, còn nhớ không?”
Mọi người đều sửng sốt, hét rầm lêm, đúng là bạn hồi tiểu học. Mấy năm nay, vì muốn quên đi khoảng thời gian không thoải mái đó, gần như tôi hoàn toàn không liên lạc với bạn hồi tiểu học. Sau hơn bốn năm gặp lại nhau, có lẽ bởi vì bây giờ tôi rất khá, cảm thấy tự tin hơn, nên bắt đầu trở nên thong dong, thậm chí còn có niềm vui sướng khi chia tay lâu ngày gặp lại.
Một số bạn đã tốt nghiệp trường kỹ thuật, đã đi làm ở đơn vị thực tập, có bạn tự kinh doanh, có nữ sinh đã đính hôn, còn có mấy bạn cũng đang học trung học giống chúng tôi. Vài năm không gặp, bạn cùng lớp lại được gặp nhau trong một phòng, nhưng quỹ đạo cuộc sống đã hoàn toàn khác nhau.
Mọi người ngồi cùng một chỗ, vội vàng trao đổi tin tức về đám bạn, rất nhiều cái tên bị mọi người nhắc tới, họ đều có vẻ rất quen thuộc, còn tôi lại phải nhớ lại một chút.
Khi họ nhắc tới tên Chu Vân, nói cô ấy đang học ở trường trung học thực nghiệm, lòng tôi không thể khống chế, cảm thấy hơi bực tức, nhưng vẫn duy trì nụ cười, như sợ họ sẽ nhắc tới chuyện gì đó, tuy biết rõ chuyện về chiếc bút máy đắt tiền đã qua từ lâu rồi, nhưng những phiền não khi trưởng thành, có cả chuyện cây bút máy của Chu Vân.
(Ở phần I-Chương 3.1, Kì Kì bị cô giáo Triệu đổ oan là lấy trộm bút máy của Chu Vân.)
Nhóm bạn cùng trao đổi những tin đồn mà mình biết, bắt đầu tán gẫu về những chuyện thú vị hồi tiểu học, trêu ghẹo cậu bạn Cao Phi lúc xem phim “Mẹ lại yêu tôi một lần nữa” [1], còn khóc thê thảm hơn cả nữ sinh, nước mắt ướt sũng cả khăn quàng đỏ, Cao Phi không chịu thừa nhận, phản bác mạnh mẽ, nhưng đã bị mọi người nhất trí trấn áp.
[1] Phim Mẹ lại yêu tôi một lần nữa, tên khác là My Beloved, bộ phim Đài Loan năm 1989. Kể về câu chuyện cảm động giữa một bà mẹ đơn thân và cậu con trai. Khi tác phẩm này được công chiếu tại Trung Quốc Đại lục hồi đầu thập niên 1990, phim đã lấy đi không ít nước mắt của khán giả.
Bạn gái Cao Phi trừng mắt nhìn cậu ta.
Mọi người vui sướng khi người khác gặp họa. Mọi người vạch ra điểm yếu của nhau, nói ai năm đó thích ai, họ đều nói năm đó Trương Tuấn viết thư tình rất giỏi, gần như tất cả thư tình của họ đều là Trương Tuấn viết hộ, một bạn chỉ vào một người và Quan Hà nói: “Thư tình cậu ấy đưa cho Quan Hà chính là Trương Tuấn viết.” Một bạn khác lập tức chỉ vào Cao Phi nói với Quan Hà: “Thư tình cậu ta đưa cho cậu cũng là Trương Tuấn viết đấy.”

Bạn gái Cao Phi làm bộ tức giận, âm trầm nói với Cao Phi: “Em thấy em còn chưa hiểu đủ về anh, tối nay về nhất định phải nói chuyện cho rõ.”
Cao Phi lo sợ, vội vàng nói: “Khi đó gần như con trai cả lớp đều thích Quan Hà, mọi người đều viết thư tình cho cô ấy.” Sau đó chỉ vào mấy bạn nam nói, “Cậu nói xem, cậu có từng thích không? Còn cả cậu nữa! Tớ nhớ sau khi Quan Hà từ chối cậu, cậu còn trộm rượu của bố, bảo chúng ta cùng uống, cuối cùng bị bố cậu đánh ột trận.” Lại chỉ vào Trương Tuấn, “Còn cậu nữa nhé, có từng hẹn Quan Hà đi chơi không? Bị Quan Hà từ chối, còn kiêu ngạo nói với bọn tớ “Không phải lão tử không tốt, mà là Quan Hà không có mắt!”
Quan Hà xấu hổ đỏ mặt, xua xua tay nói: “Làm ơn, đây toàn là những chuyện không đâu từ đời nào rồi, các cậu đừng nói nữa.”
Cao Phi vênh váo tự đắc chứng minh xong tất cả đám con trai ở đây đều từng thích Quan Hà, lại vui sướng quay sang nói với bạn gái: “Lúc đó mọi người chỉ là vô giúp vui, vốn không phải thật sự là nam thích nữ, nếu không làm sao bọn anh có thể thay phiên nhau đi hẹn Quan Hà? Mỗi người còn bỏ ra mười tệ, cược xem ai có thể hẹn được Quan Hà, tiền sẽ về tay người ấy.”
Bạn gái Cao Phi tò mò hỏi: “Ai hẹn được?”
“Quan Hà chính là đỉnh Everest, bọn anh còn chưa tới giữa sườn núi đã bỏ mình rồi!”
Mọi người đều cười ha ha.
Trương Tuấn nghiêng người ngồi cạnh tôi, một tay vòng qua lưng ghế dựa của tôi, một tay xoa đầu, nhìn tôi, mím môi cười.
Tôi vẫn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng cũng thấy cay đắng, nếu đổi thành một cô gái khác, có lẽ tôi cũng không để ý, nhưng anh ấy là Trương Tuấn mà tôi yêu đến tự ti, cô ấy là Quan Hà mà tôi hâm mộ đến tự ti, ở trước mặt họ, tôi không thể dễ dàng tiêu tan sự tự ti của mình.
Dưới sự năn nỉ liên tục của Quan Hà, mọi người không nói đến cô ấy nữa, lại bắt đầu nói về tôi và Trương Tuấn, mồm năm miệng mười nói: “Mau khai ra một chút quá trình yêu đương, ai theo đuổi trước?”
“Hai người các cậu trước giờ cũng không chơi thân, sao bây giờ lại ở cùng một chỗ?”
“Tớ vẫn tưởng chỉ là lời đồn, bây giờ mới tin là thật, giữ bí mật giỏi quá nhỉ, rốt cuộc các cậu là ai thích ai trước?” Trương Tuấn liếc nhìn tôi một cái. Cười nói: “Đương nhiên là tớ thích cô ấy trước.”
Bạn gái Cao Phi hỏi tôi: “Nghe nói cậu đứng thứ nhất ở trường Nhất Trung, có thật không?” Tôi gật gật đầu, cô ấy hét ầm lêm, “A! Tớ được ngồi cùng với bạn đứng thứ nhất trường Nhất Trung! Sau này sẽ vào Thanh Hoa với Bắc Kinh đó.” Cô ấy vươn tay lấy một chiếc cốc thủy tinh dài, giả làm micro để trước mặt tôi: “Phỏng vấn một chút, từ trước đến giờ không nghe nói học sinh đứng đầu trường Nhất Trung cũng yêu đương, xin hỏi cậu thấy Trương Tuấn có ma lực gì vậy?”
Tôi mặt đỏ tai hồng, lắp bắp một lúc lâu, nói: “Tớ không phải học sinh giỏi.”
Cô ấy nói: “Làm ơn đi, đứng đầu khối mà còn không phải học sinh giỏi thì ai mới là học sinh giỏi chứ? Khiêm tốn quá độ chính là kiêu ngạo đó nhé!” Mọi người đều cười rộ lên, chỉ có Quan Hà, nụ cười ngày càng miễn cưỡng.
Bạn gái Cao Phi chuyển “Micro” về phía Trương Tuấn: “Xin hỏi có được bạn đứng đầu khối ở trường Nhất Trung trong tay có cảm giác gì? Có cảm thấy rất tự hào không?”

Tôi vô cùng xấu hổ, cố mỉm cười không nói gì. Vừa lúc ở bàn khác có người gọi Trương Tuấn, Trương Tuấn thừa dịp đứng lên: tớ qua đó một lúc, mọi người cứ chơi thoải mái đi.”
Khi mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu vừa ăn cơm vừa hát karaoke. Âm thanh ở khách sạn không tốt lắm, hệ thống điều chỉnh âm thanh kém, không ít người hát rất chuyên chú, mà lại thấy rất khó nghe.
Các bạn tiểu học ồn ào muốn Quan Hà hát: “Đi đấu với họ, để cho họ biết thế nào gọi là ca hát.”
Quan Hà thoáng chậm lại một chút, cầm lấy micro.
Quan Hà chọn một bài hát cũ, “Phóng khoáng đi một chuyến” của Diệp Thiến Văn [2], vài năm trước đã nổi khắp trong nam ngoài bắc. Khi tiếng hát vang lên, mọi người vô thức đều im lặng.
[2] Còn có tên là Một đời thong thả: MV
Đất trời mênh mông
Khách qua đường vội vã
Thủy triều lên rồi lại xuống
Ân ân tương oán sinh tử bạc đầu
Mấy ai có thể thấu hiểu?
Hồng trần cuồn cuộn ái tình mê muội
Lúc hợp rồi lúc tan
Nửa tỉnh nửa say
Ít ra trong mộng còn có anh chung bước
Em dùng tuổi xuân đánh cược vào tương lai
Anh dùng chân tình đổi lấy cuộc đời này
Năm tháng dần trôi chẳng hay biết nhân gian có đau thương
Sao không thong thả, tự tại mà tiến bước Bài hát này có giai điệu dễ nhớ, nhưng thật ra cũng không dễ hát, vì hát ra được cảm giác ung dung tự tại, đòi hỏi phải có một giọng hát tốt. Giọng của Quan Hà cũng như khí chất của cô ấy, ngoài mềm trong cứng, hát bài này rất hợp. Thậm chí tôi còn thấy cô ấy hát hay hơn cả Diệp Thiến Văn.
Mọi người đều bị cô ấy cuốn hút, tập thể vỗ tay vì cô ấy.

Tôi dùng khóe mắt nhìn Trương Tuấn đang ngồi ở một bàn khác, anh nhìn Quan Hà, vẻ mặt có tâm sự.
Cảm xúc của mọi người càng ngày càng trào dâng, lại là bài hát cũ mà ai cũng thuộc, nên vừa vỗ tay vừa hát cùng Quan Hà, tôi không muốn khác loại, cũng vỗ tay cùng mọi người, chơi đùa cùng mọi người.
Quan Hà hát xong, mọi người đều hô to: “Lại hát một bài nữa, hát một bài nữa.”
Quan Hà cười buông micro, đi tới chỗ tôi nói: “Cậu cũng hát một bài đi.”
Tôi tránh ra, kiên quyết không chịu. Đừng đùa! Vừa có châu ngọc, bây giờ tôi mà lên, không phải là Đông Thi chạy lại so sánh với Tây Thi sao?
Nước Việt thời Xuân Thu, có một cô gái tuyệt đẹp tên là Tây Thi, nhất cử nhất động của nàng đều vô cùng duyên dáng .
Mỗi lần đau ốm Tây Thi có thói quen lấy tay ôm ngực, đôi chân mày nhăn lại trông lại càng say đắm lòng người.
Thôn gần đó, có cô gái tên là Đông Thi, người xấu xí, cô ta biết chuyện liền tìm đến hòng bắt chước cử chỉ của Tây Thi. Đến khi thành thạo mới ra về. Một hôm Đông Thi giả ốm vừa nhăn mày vừa lấy tay ôm ngực.

Mấy chàng trai làng nghe tin vội vã đến thăm, Đông Thi ngày thường đã xấu nay trông càng tệ hơn, mấy chàng trai vội lảng ra xa và che miệng cười. Có một bàn nghịch ngợm, sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lập tức hùa theo: “La Kì Kì, La Kì Kì!”
Tôi nhìn Quan Hà xin giúp đỡ, hy vọng cô ấy có thể hiểu tôi không muốn “nổi bật” thế này. Lúc tham gia cuộc thi văn nghệ, luyện hát mấy tháng liền mà đứng trên đài tôi vẫn không hát nổi, huống chi là ngẫu hứng đứng lên biểu diễn thế này? Nhưng ngày thường cô ấy hiểu ý là vậy, mà hôm nay lại không hiểu tâm tư tôi chút nào, cũng ồn ào theo đám bạn.
Giữa tiếng ồn ào của họ, bất kể người có quen tôi hay không cũng biết người tên La Kì Kì là bạn gái của Trương Tuấn, lập tức gọi “La Kì Kì” lên hát. Tôi càng không ngừng từ chối, chối đi chối lại, đến nỗi ngay cả tôi cũng thấy mình già mồm lập dị ghê tởm, mọi người vẫn còn gọi tôi, nhất là con gái.
Tôi suy từ bụng ta ra bụng con gái, vô cùng hoài nghi họ đều có rắp tâm khác, chính là muốn nhìn tôi xấu mặt.
Rốt cuộc, tôi cũng bị kéo lên trước TV.
Hát cái gì chứ? Tôi thật sự không biết hát gì, tôi thích nghe những bài hát cũ cũ quanh co khúc khuỷu, tình cảm nhẹ nhàng, thích nghe những bản nhạc đồng quê của Mỹ, rất ít quan tâm đến những bài thịnh hành. Tôi càng luống cuống nghĩ ngợi, lại càng không nghĩ ra được bài gì, mọi người đều im lặng chờ tôi, không khí rất là cổ quái.
Thật tốt! Lần này đúng là đủ xấu mặt nhé! Hơn nữa tất cả đều là bạn bè của Trương Tuấn!
Tôi tự xưng là thiên hạ đệ nhất mặt dày mà cũng không chịu nổi nữa rồi, bắt đầu muốn tìm cái hố để chui xuống.
Đúng lúc xấu hổ vô cùng, Trương Tuấn cầm một chiếc micro khác, giơ lên, lớn tiếng hỏi: “Tớ mãnh liệt yêu cầu được hát cùng Kì Kì, ai có ý kiến? Ai có ý kiến?”
“Không có, không có! Ai dám có nào?” Đám bạn cười vang, không khí xấu hổ lập tức biến mất.
Trương Tuấn thấp giọng nói mấy câu với Chân công tử, cầm micro đi đến bên cạnh tôi, loa bắt đầu truyền ra giai điệu quen thuộc, là bài của Trương Học Hữu mà Trương Tuấn thường xuyên hát cho tôi nghe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.