Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 18: Có vẻ như thông suốt rồi (2)


Đọc truyện Tôi Không Phải Thiên Tài – Chương 18: Có vẻ như thông suốt rồi (2)

“Đại Mễ, Chu Lượng!
Hai cậu lát nữa xử lý vụ mới tiếp nhận đi nhé, người ta còn đang đợi kia kìa”, đồn trưởng Ngưu đột ngột lên tiếng khiến Mễ Dương đang cắm đầu
vào máy tính giật nảy mình, anh vội vã ngẩng đầu lên mới hay đồn trưởng
Ngưu đã đứng cạnh mình từ bao giờ, một tay bê chai nước ông vẫn thường
uống, tay kia cầm tờ giấy nghiêng đầu nhìn màn hình.

Mễ Dương
chột dạ, suýt giơ tay bấm tắt luôn màn hình, anh theo phản xạ đứng lên
che khuất tầm nhìn của đồn trưởng Ngưu, đón lấy biên bản tiếp nhận,
“Vâng, em đi ngay đây!”. Đồn trưởng Ngưu gật gật đầu vỗ mạnh vào vai Mễ
Dương một cái, “Khá lắm”, Mễ Dương ngây ra, “Hả?” nghĩ bụng khá lắm cái
gì ạ?

Đội trưởng Ngưu xoay người nói với Chu Lượng ngồi bàn đối
diện với Mễ Dương, “Tôi vẫn thường nói, đối với công việc, cậu để tâm
đến nó thì không lúc nào là không có việc, xem Mễ Dương kìa, khó khăn
lắm mới có hai ngày rảnh rang một chút, không có việc bận, người ta còn
chủ động tìm hiểu đăng ký nhân khẩu của người ngoại tỉnh, thế nghĩa là
sao? Đó là thái độ làm việc, chúng ta cần phải phòng bệnh hơn chữa bệnh, chứ không thể mất bò mới lo làm chuồng!”.

Đồn trưởng Ngưu vừa
dạo quanh vừa chỉ đạo giang sơn bỗng căn vặn, “Chu Lượng, tiểu tử cậu
nhéch mép cái gì hả, cậu tưởng cậu nhét điện thoại dưới tập hồ sơ là tôi không thấy đấy hử?!”. Đồn trưởng Ngưu một phát lật tung điện thoại Chu
Lượng đang giấu giấu diếm diếm ra, cúi đầu nhìn, “Hừm, có mỗi cái trò
sâu ăn đậu này mà cũng khiến cậu chơi hăng hái thế sao, nước miếng sắp
rớt cả ra ngoài rồi kìa!”.

Đồng chí Chu Lượng rõ ràng có khả năng chống công kích cực mạnh, anh nhìn đồn trưởng Ngưu giả ngây ngô cười hì hì. “Phì…”, mấy cảnh sát xung quanh cũng bụm miệng cười, vừa cười cái vẻ nịnh bợ của Chu Lượng, vừa cười đồn trưởng Ngưu quê một cục gọi trò
rắn tham ăn là sâu ăn đậu. Đồn trưởng Ngưu vừa trừng ngưu nhãn, bốn phía lập tức im bặt, “Tiểu Vu, tổng hợp tình hình sáu tháng đầu năm nay cho
tôi, trước một giờ chiều nay nộp lên, được rồi, các cậu tiếp tục làm
việc đi!”, nói xong đồn trưởng Ngưu ung dung bước về phòng làm việc của
mình.

Chu Lượng xoay mông kéo ghế tới trước mặt Mễ Dương, nói
bằng giọng kỳ quái, “Anh hùng lao động, xem gì thế, để chúng tôi học tập với nào!”, nói xong thò đầu nhìn màn hình, “Ơ, ai thế này? Trông cũng
ngon lành đấy, cậu đang xem mỹ nữ chứ làm ăn quái gì, máy công dùng việc tư nhé!”.

Mễ Dương cười khà khà thoát ra, đội mũ, nhét biên bản
tiếp nhận vào trong túi, rồi cười với Chu Lượng, “Tôi xem mỹ nữ thì sao, tôi còn được biểu dương nữa đấy, cho cậu tức mà chết!”. Chu Lượng vung
chân tung cước, Mễ Dương nhanh nhẹn tránh, cười khoái chí bước ra cửa.
Chu Lượng đã xém trẹo lưng thì chớ, lại còn bị đồn trưởng Ngưu thò đầu
ra quát, “Sao cậu còn chưa đi, định chờ tôi điều xe đưa đi nữa chắc?!”.

Ra khỏi văn phòng, Mễ Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đúng là hết cả
hồn, đúng lúc mình đang hết sức chăm chú xem xét hồ sơ cá nhân của Hà
Ninh, thì bị đồn trưởng Ngưu trông thấy, may mà ông lại tưởng mình đang
“làm việc”.

“Đúng là hôm nay ra đường không xem hoàng lịch!”, Chu Lượng xách mũ chạy ra mặt mày ủ rũ càu nhàu, vừa ngẩng lên trông thấy
Mễ Dương đang cưỡi trên xe đạp lè lưỡi cười trêu, lại càng nóng mắt.

Mễ Dương làm gì có chuyện để cho hắn chạy lại tính sổ với mình, anh gọi
với qua lưng hắn, “Đồn trưởng, chúng em đi đây ạ”. Chu Lượng giật bắn
mình, vội vàng đứng ngay ngắn lại rồi dè dặt quay người lại nhìn, chả có ma nào cả, nghĩ bụng lại bị Mễ Dương chơi cho một vố rồi, anh tức tối
phi lên xe đạp hằm hằm đuổi theo.

Vụ án đó nói đơn giản thì đơn
giản, bảo phức tạp cũng phức tạp. Mễ Dương đứng trong cửa hàng vật nuôi
cùng con mèo mắt to giương mắt nhìn mắt bé, còn Chu Lượng thì đang ở
ngoài cửa an ủi cậu bé mắt đỏ hoe. Một phụ nữ trung niên tóc quăn đang
không tha không thứ gì sất với chủ tiệm, “Ông nhìn cái tai kia kìa? Dựng đứng như là chó sói ấy, ông còn xoen xoét là mèo Scottish Fold[1] nữa
không!! Thế chẳng phải là lừa đảo trẻ con hay sao! Ông làm ăn thất đức
thế hả?”. Mễ Dương ngây ra, gãi gãi tai con mèo nhỏ, chú mèo khoan khoái kêu meo meo, lỗ tai rất cứng.

[1] Giống mèo tai cụp Scotland.

“Sao chị ăn nói vô lý thế nhỉ, mèo tai cụp không phải sinh ra là đã cụp tai, vả lại lúc chúng tôi bán con mèo này cũng đã nói rồi, xác suất không
cao lắm, rất có khả năng không cụp, nếu không liệu có bán với giá 800 tệ không chứ! Giờ con mèo này vào tay các người nuôi dưỡng rõ ràng là dinh dưỡng không đầy đủ, chị lại đòi trả lại nguyên giá ban đầu, làm gì có
chuyện như thế!”. Cô em gái chủ tiệm tủi thân mắt đỏ hoe, nhưng bà chị
kia nhất định không chịu nghe, kiên quyết đòi trả tiền.

Chu Lượng lúc ấy mới thong thả bước tới, Mễ Dương khe khẽ hỏi, “Thế nào rồi?”.
Chu Lượng hừ mũi một cái, hạ giọng, “Cậu bé nói là con mèo này do bố mua cho, mẹ nó chê phiền phức không cho nuôi nên muốn trả lại mà không chịu lỗ. Nhưng người ta không cho trả lại, bởi con mèo họ nuôi giờ ủ rũ như
tàu lá héo, chắc sắp ngỏm đến nơi, không ai chịu nhường ai, thế là báo
cảnh sát, shit! Bạ chuyện gì cũng báo cảnh sát hả trời!”.

Mễ
Dương nhìn cậu bé đứng ngoài cửa, cậu đang tha thiết nhìn con mèo, trên
mặt hiện rõ sự không nỡ. Nhưng mẹ cậu ta rõ ràng là chỉ tập trung chú ý
tranh cãi với chủ tiệm, căn bản không hề quan tâm đến cảm xúc của đứa
con, Mễ Dương thở dài trong lòng.

Đồng chí Chu Lượng trước giờ
vẫn thương hoa tiếc ngọc, lại biết được nguyên nhân thật sự của vụ việc, nhìn cô gái nước mắt ngắn dài bị một bà chị già hiếp đáp, anh bước đến
nhân danh chính nghĩa ra tay giúp đỡ. “Cô này, mèo con trai cô cũng đã
chơi hơn một tháng rồi đúng không, còn cả công việc kinh doanh của tiệm
cả buổi chiều cũng bị cô làm loạn cả lên rồi, cô xem…”. Nhìn Chu Lượng điều đình hòa giải ngoài kia, Mễ Dương cũng đứng bên cảnh giới, đề
phòng cô kia trở mặt, túm lấy làm cỏ cả con cá béo Chu Lượng, ấy là bài
học kinh nghiệm tàn khốc.

Một lúc sau bỗng thấy trong tay âm ấm,
Mễ Dương cúi đầu nhìn, con mèo cụp tai mà tai không cụp kia không biết
cọ vào tay từ lúc nào, thư giãn, thoải mái tựa vào anh. Cái đầu vừa tròn vừa to so với người nom rõ tức cười, đôi mắt màu nâu đậm có pha chút
xanh, đang nhìn anh vừa tin cậy vừa nịnh nọt.

Mễ Dương bỗng cảm thấy cái đầu tròn to và cặp mắt tròn xoe của con mèo rất giống một người, anh bật cười khúc khích…

“Uhmm…”, cuối cùng cũng làm xong bảng báo cáo đánh giá tiêu thụ quý, Vi Tinh
vươn vai một cái thật dài, dụi mắt định uống ngụm nước, thì phát hiện
MSN ở góc phải màn hình đang nhấp nháy, cô vội mở ra xem. Là Đào Hương
hỏi cô, “Có ở đó không?”, Vi Tinh trả lời, “Có đây, cậu còn đó không?
Sorry nhá, vừa rồi làm bá cáo mụ cả người nên không trông thấy!”.

Đào Hương lập tức hồi âm một hình mặt cười, “Không sao, à phải rồi, chẳng
phải cậu tha thứ cho Mễ Dương rồi còn gì, sao vẫn để status thế kia?”.
Vi Tinh nhìn lại status của mình: Mễ Dương là đồ heo hôi thối xấu xa! Cô không nhịn được cười, gửi đi một mặt cười đắc ý đeo kính đen, “Tớ thấy
rất hay đấy chứ!”. Đào Hương gửi lại hình mặt mồ hôi đầm đìa, “Mễ Dương
không tức à?”. Vi Tinh bên này cười ha ha gõ trả lời, “Cậu ấy không tức, cậu ấy đổi status MSN của mình thành Giang Sơn là đồ heo hôi thối xấu
xa rồi!”, Đào Hương chỉ gửi lại một từ “Phì!”.

“Hai cậu cũng thật là…”, Đào Hương lại thêm một câu, “Được rồi, tớ bảo này, lần trước đã hẹn cuối tuần này đi hát đấu còn gì, có thể chọn vào chủ nhật được

không, tớ phải tham gia một hội nghị, là khách hàng giới thiệu, nói về
xu hướng thịnh hành sang năm, xin lỗi nhé”, Đào Hương gửi kèm mặt đỏ
hồng hồng. Vi Tinh nhanh như chớp cành cạch trả lời, “Không sao, vừa hay thứ bảy tớ phải đi Trường Thành cùng Mễ Dương, cơ quan cậu ấy tổ chức,
cho mang theo người nhà, Mễ Dương bảo nhà cậu ấy không ai đi!”.

“Hả? Chẳng phải cậu không thích leo núi sao?”, Đào Hương hỏi. Vi Tinh đáp,
“Đúng là không thích, tớ thích là thích bữa tiệc toàn cá hồi buổi trưa
hôm ấy cơ, hi hi!”. Đào Hương gửi biểu tượng bó tay, “Phụ nữ vì miếng ăn mà bán thân, thế cậu tính là “người nhà” rồi chứ gì?”. Đào Hương cố
tình cho hai chữ “người nhà” vào trong nháy nháy. Vi Tinh liến thoắng
trả lời, “Người nhà thì sao, tớ lớn hơn cậu ấy, đại tỷ cũng là người nhà còn gì, tuy không phải ruột già, cơ quan cậu ấy định xét nghiệm máu rồi mới cho lên xe nữa chắc?”

Nhìn dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, Đào Hương ngồi trước máy tính lẩm bẩm, “Mễ Dương, đường còn dài
lắm…”. Đào Hương thông minh mẫn cảm vẫn luôn cảm thấy giữa Vi Tinh và
Mễ Dương có một loại trường khí mà người khác không xen vào được, tình
thân, tình bạn hay tình gì khác khó nói rõ được, tóm lại là rất sâu sắc. Đừng chỉ nhìn hai người thường ngày cứ gặp mặt là chí chóe, nếu thật sự xảy ra chuyện gì….

Đào Hương buồn cười lắc lắc đầu đang định
gõ chữ tiếp, thì thấy Vi Tinh gõ ra một hàng, “Boss đang réo, lướt tí đã nhá!”. Vi Tinh bên này nhanh chóng gõ chữ rồi quay sang hỏi Á Quân,
“Ông anh rể nào tìm tớ thế?”, Á Quân đáp, “Anh rể cả!”, “Ờ, tớ biết có
chuyện gì rồi”, Vi Tinh rút một tờ giấy trong tập tài liệu ra, “Thế tớ
đi trước đã nhé, à phải rồi, chỗ tớ có ít táo đỏ, cậu rửa rồi ăn trước
đi, ở…”.

Cô còn chưa nói hết đã thấy Á Quân lấy tay ra hiệu OK, “Biết rồi!”, rồi quay sang lục túi xách của mình lôi bịch táo đỏ trong
túi nilon ra, Vi Tinh làm điệu bộ bó tay, cô ấy biết thật mới sợ chứ.

Trong TEAM của Vi Tinh có hai người tên Jeff, một là đại boss tuyến ba người
Ý, một là boss tuyến hai người Singapore, để phân biệt hai người họ, mọi người căn cứ theo âm đọc giống nhau mà chia ra thành anh rể cả, anh rể
thứ.

Tới trước gian ngăn kính của boss, Vi Tinh sửa sang lại đầu
tóc, rồi gõ cửa, “Mời vào!”, một giọng nói là lạ vang lên. Vi Tinh mỉm
cười, tiếng Trung của anh rể cả không tốt lắm, nhưng rất thích nói, dễ
gần hơn anh rể thứ rõ ràng biết tiếng Trung nhưng không thèm nói kia
nhiều.

Vào phòng rồi Vi Tinh đặt bản báo cáo lên trước, anh rể cả lướt qua những trọng điểm, rất hài lòng, không ngớt khen ngợi và cảm ơn Vi Tinh. Người ngoại quốc có điểm này là không chê vào đâu được, chỉ
cần anh chăm chỉ làm việc, họ không bao giờ tiếc những lời cảm ơn và
khen ngợi, tuy toàn những lời không có nội dung thực chất gì, nhưng vẫn
khiến bạn cảm thấy vui sướng.

Luôn làm việc trong tình trạng khá
là ức chế nên Vi Tinh cũng khoái được khen như thế, bất luận là thật hay giả, thời hiệu ngắn ngủi cỡ nào, thỉnh thoảng thỏa mãn lòng hư vinh của mình một chút cũng là cần thiết. Không thể không công nhận hoàn cảnh
làm con người thay đổi, Vi Tinh tới làm việc ở công ty BM cũng năm tháng rồi, tuy trình độ tiếng Anh của cô không cao, nhưng so với chính cô của năm tháng trước, cũng đã là một trời một vực rồi.

Trung Anh lẫn
lộn cùng anh rể cả bàn công việc xong, không biết vì sao anh chàng người Ý trong tâm trạng rất cao hứng lại lôi ra một món đồ, nói là của một
người bạn tìm mua được ở chợ đồ cũ tặng anh. Vi Tinh dù sao cũng nghe ra ba chữ Phan Gia Viên, nghĩ bụng chắc là đồ cổ gì rồi, có điều nhất định là hàng nhái, để lừa người nước ngoài.

Nhưng dù có cho cô nghĩ
cả vạn lần, cô cũng không nghĩ thứ đồ ấy lại có thể xuất hiện trước mắt
mình, “Để Fruits, đẹp!”, anh rể lớn vô cùng tâm đắc bày ra cho Vi Tinh
xem. Vi Tinh chớp chớp mắt, để chắc chắn mình không phải hoa mắt vì làm
execl quá nhiều, một thứ mà khi cô còn nhỏ hầu như nhà nào cũng có, một
loại ống nhổ cỡ lớn dùng để tiểu đêm đang vênh vang chễm chệ trên bàn
của anh rể cả.

Vi Tinh trố mắt ra nhìn hồi lâu, phải nói thêm là
cái ống nhổ này cũng thật sự có khả năng ra đời vào niên đại đó, ngoài
cái hình uyên ương nghịch nước trên đó, còn có cả một chữ song hỷ to
tướng đỏ chói. Có người nói người Ý là người biết thể hiện cảm xúc nhất
thế giới, đủ kiểu nháy mắt ra hiệu của anh rể cả hiện tại rõ ràng là
đang nói, thế nào, thứ đồ này rất đẹp phải không, đừng có tiếc những lời khen ngợi đấy.

Đừng nói dùng tiếng Anh, kể cả dùng tiếng Trung,
Vi Tinh cũng không biết phải giải thích thế nào với anh ta về công dụng
thực tế của món đồ này, phải rồi, vừa nãy anh tây này nói gì nhỉ, để
Fruits? Vi Tinh nghĩ bụng mình không nghe nhầm đấy chứ, nghĩa là hoa quả đúng không, anh chàng này định lấy đó làm giỏ đựng hoa quả? Ôi chu choa mẹ ơi!

Muốn cười mà không dám cười lại không biết phải giải
thích thế nào, mặt Vi Tinh nhất thời méo xẹo, anh rể cả nhún nhún vai,
nhìn cô vẻ khó hiểu. Vi Tinh thật sự không còn cách nào khác đành ấp a
ấp úng dùng tiếng Trung thuyết minh một cách đơn giản về công dụng của
món đồ, anh chàng người Ý mới chỉ hiểu biết lơ mơ về văn hóa Trung Quốc, mà không, phải nói là cực kỳ lơ tơ mơ mới đúng, nghe xong thành ra mù
tịt toàn tập.

“Pee?!”[2], anh chàng liên tục lắc đầu thể hiện
không tin, thứ đồ được vẽ đẹp thế này sao có thể là bô tiểu. Anh lại chỉ chữ song hỷ to tướng màu đỏ, biểu đạt Trung Anh lẫn lộn, anh hiểu rằng
chữ này ở Trung Quốc có nghĩa là rất vui mừng, một chữ hỷ là Happy, hai
chữ hỷ chính là Happy gấp đôi, tại sao người Trung Quốc đi tiểu lại thấy Happy gấp đôi?!

[2] Đi tiểu?

Vi Tinh ….

“Về rồi
à”, Á Quân hất hàm với Vi Tinh, miệng còn ngậm quả táo đỏ tươi, Vi Tinh
vẻ mặt vốn đã kỳ quái chợt sững lại, cô trông thấy Liêu Mỹ đáng lẽ ra đã đi công tác đang ngồi trên ghế của mình, thấy Vi Tinh quay về, cô đứng
dậy nói với Á Quân, “Cứ thế nhé, túm lại là Project này vào tay tớ rồi,
cậu giúp tớ chỉnh sửa lại một chút nhé”. “OK!”, Á Quân giơ tay ra hiệu
không thành vấn đề.

Liêu Mỹ lúc đi ngang qua Vi Tinh chớp chớp
mắt, “Cám ơn táo của cậu nhé!”, vừa nói vừa cắn sột một miếng, Vi Tinh
cười, “Đừng khách sáo, cậu lấy thêm vài quả đi, không phải cậu nói đi
công tác sao?”. Liêu Mỹ cười, “Tớ ăn mấy quả rồi, không đặt được vé máy
bay nên đổi ngày, tớ đi họp đã nhé, bye”, cô miệng nói chân bước về phía phòng họp.

Vi Tinh ngồi lại vào chỗ của mình, Á Quân hỏi, “Sao
đi lâu thế, anh rể cả lại lôi cậu vào luyện tiếng Trung à?”. Nhắc đến
lại nhớ, Vi Tinh liền phá lên cười, vừa nói vừa làm động tác minh họa kể lại chuyện vừa xảy ra, làm Á Quân cười đến phát ho, tới tận lúc Amy đi
ngang qua cô mới thôi cười, trợn mắt lên, trợn mắt đọ với mắt trợn.

Vừa thấy đôi tử thù lại luyện đòn giết người bằng mắt, Vi Tinh nhấc mép
chỉnh tầm nhìn trở về máy tính của mình, bỗng nhiên phát hiện màn hình
đang sáng, cửa sổ MSN hiển thị lời nhắn của Đào Hương, “Tớ có chút việc
out trước đây, mai cậu phải cố lên, là người nhà, đừng có để Mễ Dương
mất mặt trước anh em cảnh sát khác đấy! Liên lạc sau nhé!”.

“Xí!”, Vi Tinh hừ mũi một cái cười, cúi đầu tiếp tục công việc của mình. Sau
một hồi tối tăm mặt mũi, bỗng nghe tiếng Á Quân cảm khái như đang ngâm

thơ đằng sau, “A, cuối cùng cũng hết giờ rối rồi rồi ~”. Lúc ấy Vi Tinh
mới nhận ra đã sáu giờ rồi, cô ngẩng đầu bóp bóp cái cổ đã cứng đờ, nghĩ lại thấy việc của mình làm cũng tương đối rồi, cũng thu dọn đồ đạc tắt
máy tính chuẩn bị về.

“Về cùng không”, Á Quân xoay ghế lại gần
hỏi, Vi Tinh lắc lắc đầu, “Tớ đi xe đạp mà, cậu quên rồi à!”. “Ờ, phải
rồi, mà tớ bảo này, cậu không định đi xe đạp về nhà thật đấy chứ, hưởng
ứng lời kêu gọi vận động là khỏe mạnh của công ty thế có hơi quá đấy!”, Á Quân nói. “Cứ coi như là giảm béo đi”, Vi Tinh cười khì khì, nhìn vẻ
chán chả buồn nói của Á Quân, cô chỉ đồng hồ, “Thôi nào, cậu còn không
về đi, lớp Yo-ga của cậu một buổi những 300 tệ, đến muộn một phút là coi như mất toi 5 tệ đấy nhá!”.

Á Quân nhìn đồng hồ, vội vàng thu
dọn đồ rồi phi ra ngoài, miệng còn không quên ới lại, “Thế tớ đi trước
đã, cậu cứ từ từ thôi, đừng để mai thời báo Kinh Hoa lại đăng tin, thiếu nữ XXX rạng sáng đạp xe ngã chết ở đường vành đai 5, nghi ngờ là do lao động quá sức mà chết ~”, “Nói gì thế hả!”, Vi Tinh túm lấy tập tài liệu ra vẻ định ném, Á Quân cười the thé rồi nhanh chân quẹt thẻ đẩy cửa
kính chạy.

Vi Tinh cười giễu, thu dọn đồ của mình rồi cũng ra về, lúc đến thang máy thì thang máy đang chuẩn bị đóng lại, cô vội chạy lên mấy bước, “Chờ một chút!”, nhưng khi tới nơi, thang máy vẫn đóng lại,
trong đó hình như cũng không ít người,Vi Tinh chỉ nghe có tiếng rất
giống giọng Liêu Mỹ vọng ra, “Ừ nhé, vậy mai gặp”. Đợi thang máy lúc đi
và về ở tòa nhà văn phòng thực sự là một cơn ác mộng, Vi Tinh ở tầng hai mươi đợi cả mười mấy phút mới cố kiết len vào được một thang máy. Hôm
nay là thứ sáu, ngày ăn mặc tự do ở công ty BM, cho nên các nam thanh nữ tú thường ngày xiêm áo chỉnh tề nay hầu hết đều mặc đồ thoải mái. Vi
Tinh từ đầu đến cuối cố gắng nghiêng đầu một cách tự nhiên nhất có thể,
để tránh vợt cầu lông của ông anh bên cạnh chọc vào mắt mình.

Không biết có phải vì đến cuối tuần mà mọi người đều rất chi là phấn khởi hay không, trong thang máy đủ loại mùi nước hoa trộn lẫn thì chớ, lại cộng
thêm sức nóng và mồ hôi của bao nhiêu người – bốc lên, Vi Tinh bỗng thấy hơi nghẹt thở, nghĩ bụng người ta nói bản thân nước hoa là hôi, xem ra
là thật!

Ra khỏi tòa nhà văn phòng, Vi Tinh trước tiên làm một
hơi hít thở sâu, giờ là tháng Chín, là khoảng thời tiết đẹp nhất trong
năm của Bắc Kinh. Tiết trời mát mẻ, bầu trời xanh cao trong vắt, mây
trắng lưa thưa phản chiếu ráng chiều, đẹp vô cùng. Vi Tinh bước dọc theo vỉa hè một đoạn, tới một bãi giữ xe đạp cực lớn ở bên đường, sau khi
đưa cho chú trông xe 7 tệ, Vi Tinh dắt xe ra ngoài.

Thứ sáu tuần
trước không hiểu làm sao, lượt xe qua bến xe buýt gần tàu điện ít dã
man, mãi mới có một xe, cửa vừa mở, toàn là mông với lưng ở đó biểu diễn màn đứng lơ lửng. Tuy vẫn có không ít quần chúng có dũng khí xông lên,
Vi Tinh tự nhận mình không có cái bản lĩnh ấy, dứt khoát bắt taxi, bởi
còn hai biểu báo cáo đang đợi boss review[3] nữa, mất ít tiền còn hơn
đến muộn bị boss lườm cho cháy mặt.

[3] Xem lại

Phải nói
thêm là cũng không dễ dàng gì, hôm đó taxi cũng đặc biệt vắng, hình như
rắp tâm chơi khó Vi đại tiểu thư thì phải. Khó khăn lắm mới đợi được một xe thì toàn bị người khác nẫng tay trên. Lúc đầu còn cố làm ra vẻ nho
nhã, không muốn tranh giành, sau Vi Tinh nhìn thời gian càng lúc càng ít cũng đâm sốt ruột, cũng học theo người ta bước lên trước chặn xe.

Song kể cả như thế, cũng vẫn có người chặn xe trước mặt cô, Vi Tinh bụng bảo dạ đi lên thêm tí nữa, mình về nhà tới nơi rồi. Đang lo cuống cả lên,
vô tình phát hiện trong lán ven đường xếp một đống xe đạp màu sắc bắt
mắt, thứ khác cô không thấy, chỉ trông thấy hai chữ MIỄN PHÍ, cũng không biết xuất hiện từ bao giờ.

Trong đầu chợt lóe sáng, cô vội chạy
lại hỏi, người giữ xe nói là chính sách huệ dân gì đó của nhà nước, tóm
lại là sau khi cô nộp 100 tệ tiền đặt cọc, Vi đại tiểu thư đã chễm chệ
cưỡi trên con xe đạp nhằm công ty thẳng tiến… Từ thứ sáu tuần trước
đến thứ sáu tuần này đã bảy ngày trời, Vi Tinh không phải không định trả xe, chủ yếu là vì mặc váy chữ A thực sự không tiện đạp xe, cho nên phải đợi đến thứ sáu mặc thường phục mới lấy xe ra chuẩn bị đi trả.

Hôm nay, một ngày không có yêu ma quỷ quái nào ức hiếp, Vi Tinh lúc này tâm trạng rất tốt, cô đeo túi trên vai, nhét tai nghe MP3 vào tai, bài hát
với tiết tấu sôi động vang lên, cô bắt đầu ung dung tự tại đạp xe, tận
hưởng làn gió mát hiu hiu trên đường, miệng còn rên rỉ theo dù sai nhịp, “Lòng nhiệt tình của em, như một ngọn lửa, thiêu đốt cả sa mạc ơ ~ ~
~”.

Vừa đi vừa hát, Vi Tinh bỗng cảm thấy có gì là lạ, tại sao
những người đi xe ngang qua mình đều ngoái đầu lại nhìn, lẽ nào giọng
mình to quá? Vi đại tiểu thư lập tức ngậm miệng lại. Song kể cả thế, vẫn có người ngoái lại nhìn, Vi Tinh không hiểu tại sao bèn cúi đầu nhìn
khắp lượt trên người, rồi lại sờ lên mặt, trên tay ngoài ít mồ hôi thì
không có gì khác.

Lẽ nào!!! Vi Tinh đột nhiên nhớ ra một khả năng vô cùng khủng khiếp, lẽ nào cái quần bò giá ưu đãi đặc biệt mẹ già mua
cho mình lại bị rách mông?! Lúc mặc vào đã thấy cực kỳ chất cực kỳ mỏng, không đến mức của rẻ là của ôi, tự động mở cửa sau cho mình đấy chứ…

Nhanh chóng quay lại nhìn xem xe đạp phía sau còn cách mình một đoạn, Vi Tinh hơi rướn người, giơ một tay lần sờ phía sau, hình như không có mà…
“Ái da”, xe đap bỗng chèn vào một hòn đá, đầu xe chao đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào, Vi Tinh hết cả hồn vội vàng đưa hai tay lấy lại thăng
bằng. Nhưng cô vẫn có chút không yên tâm, lúc sau lại nhổm người đổi tay sờ sờ lần lần.

Có thủng đâu… Vi Tinh mò mẫm bàn tọa mà trong
lòng cực kỳ bức bối, cô đang nghĩ liệu có nên xuống xe xem kỹ lại xem
thế nào, vô tình ngoảnh đầu sang trái, “Ô!” cô giật thót cả mình. Một
chiếc xe cứu hỏa đỏ chói không biết bám theo sau từ lúc nào, có trời mới biết họ bám theo bao lâu rồi. Mấy cái mặt đen bóng nhe răng cười thò ra ngoài cửa sổ xe, thấy Vi Tinh phát hiện ra họ, đồng thanh hát vang,
“Lòng nhiệt tình của anh như một ngọn lửa…”, còn Tạ Quân ngồi ở ghế
phụ lái rõ ràng là đang cố nín cười…

Vi Tinh phanh gấp, “Kít…”

Vi Tinh chống chân xuống đất dừng lại, lúng túng ra mặt, Tạ Quân ra hiệu
cho cậu tài xế dừng xe, trước khi nhảy xuống còn ngoái đầu lại cười nói, “Thích hát đến thế cơ à, vậy lát nữa chúng ta hát suốt dọc đường về đội được không hả?”. Anh em lính tráng cười khì rồi im bặt, nhưng đều cố
chen hết ra ngoài cửa sổ, ai cũng háo hức ra mặt.

“E hèm”, Tạ
Quân bước đến trước mặt Vi Tinh hắng giọng, “Lâu rồi không gặp”. Vi Tinh cúi khuôn mặt giờ đã nóng bừng khẽ đáp, “Uhm, lâu rồi không gặp”.Vừa
nhìn thấy mấy anh lính, Vi Tinh đã hiểu ra, những người đi xe ngoái lại
không phải là nhìn cô, mà là nhìn cái xe cứu hỏa đang bám theo cô. Kết
quả là làm cho mình hiểu lầm, giữa thanh thiên bạch nhật biểu diễn màn
“thập bát mò”, nghĩ đến đấy, người Vi Tinh lại nóng hết cả lên, thậm chí còn hơi mắc tiểu.

“Tinh tinh tinh”, mấy cô cậu học sinh bấm còi
lướt qua hai người họ, một người trong đó còn cọ cả vào lưng Tạ Quân, Vi Tinh vội kéo anh vào trong, “Cẩn thận!”. Tạ Quân cúi đầu nhìn bàn tay
Vi Tinh vừa rụt lại, nhoẻn miệng cười, “Chúng ta đứng đây hơi choán chỗ
thì phải, cậu đi tàu điện ngầm à?”. Anh vừa nói vừa rất tự nhiên dắt tay Vi Tinh tấp vào vỉa hè rồi bước về phía trước.

“Sao cậu biết tôi đi tàu điện ngầm?”, Vi Tinh đẩy xe hỏi. Thái độ của Tạ Quân vẫn rất tự
nhiên, cô nghĩ bụng dù sao cũng mất mặt lắm rồi, may mà không phải là đi gặp mặt, yêu đương này nọ, Vi đại tiểu thư sau khi tự an ủi mình xong
cũng tự nhiên hẳn lên. Tạ Quân chỉ vào xe đạp của cô, “Dịch vụ này ở bến tàu điện ngầm có điểm cố định, chắc cậu không định đi xe về nhà đấy

chứ, tớ nhớ địa chỉ lúc cậu đăng ký hình như ở phía Tây, xa tít mù tắp
cơ mà”.

“Đúng rồi, trí nhớ cậu tốt thật”, Vi Tinh cười theo, rồi
không kìm được ngoái nhìn xe cứu hỏa đang chầm chậm bám theo sau họ một
cái. Anh em chiến sĩ trong xe vừa trông thấy cô quay đầu nhìn mình,
miệng càng toe toét hơn, có người còn vui vẻ vẫy tay với cô. Vi Tinh gật đầu cười rồi vội vàng chuyển hướng nhìn, kết quả lại đụng độ ánh mắt
đang cười của Tạ Quân.

Vi Tinh cảm thấy mình lại bắt đầu trở nên
kỳ cục, vội vàng tìm lời lấp liếm, để giải tỏa bầu không khí ngượng
ngập, “Cái gì nhỉ, các cậu tới từ lúc nào vậy? Tớ chẳng nhìn thấy, ha
ha”. Cô không nhắc chuyện đó thì thôi, vừa nhắc tới Tạ Quân liền nhớ lại dáng vẻ Vi Tinh lúc nãy xiêu xiêu vẹo vẹo đạp xe, miệng ngêu ngao hát,
rồi lại còn lần sờ….

“Ừ, vừa nãy rẽ sang là trông thấy cậu,
đuổi theo gọi cậu mấy câu mà cậu không nghe, chắc tại tiếng nhạc để to
quá”, Tạ Quân khéo léo đáp, “Ừ, ừ, đúng là có hơi to, hơi to một chút,
ha ha….”. Vi Tinh trong bụng hiểu rõ cười ruồi phụ họa.

Nhất
thời hai người hình như lại hết chuyện để nói, Vi Tinh cảm thấy mình đi
cũng không được, ở cũng không xong, toàn thân trên dưới đều mất tự nhiên đến cực điểm. Đưa mắt liếc Tạ Quân đang trầm ngâm một cái, Vi Tinh cắn
răng chuẩn bị khách sáo đôi câu rồi đi, “Thế tớ….”, “Cậu có…”, hai
người đồng thời mở miệng, rồi lại cùng lúc ngây ra, Tạ Quân phản ứng ra
trước, cười, “Lady first[4]!”.

[4] Ưu tiên phụ nữ trước.

“Này?”, Vi Tinh ngừng lại một chút, rõ ràng là Tạ Quân có chuyện muốn nói, mình mà muốn nói tạm biệt hình như không được lịch sự cho lắm, vậy phải nói
gì bây giờ? Vi Tinh trong lúc dáo dác nhìn quanh thì thấy cái xe cứu
hỏa, liền buột miệng hỏi, “Tớ định nói là, xe cứu hỏa này của các cậu
chẳng to gì cả, không giống cái xe như xe tải chở hàng mà bình thường tớ vẫn thấy”, cô dùng tay minh họa.

“Cái cậu nói chắc là xe bồn chở nước cứu hỏa hoặc xe thang cỡ lớn, loại nhỏ này gọi là xe pump cứu hỏa, cũng là loại xe bọn mình thường dùng”, Tạ Quân giải thích. “Pump là cái gì?”, Vi Tinh vẫn chưa hiểu lắm lại nhìn cái xe cứu hỏa màu đỏ lần nữa, hơi giống xe bán tải. “Pump, là bơm ấy mà”, Tạ Quân kiên nhẫn giải
thích, “Loại xe này có trang bị bơm nước cứu hỏa và một số khí tài cứu
hỏa, thông thường có thể chở ba đến tám người, tới hiện trường đám cháy
có thể sử dụng nguồn nước trực tiếp dập lửa, cũng có thể dùng để cấp
nước, khá là linh hoạt”.

“Chuyên nghiệp thật đấy”, Vi Tinh gật gù rồi lại nhìn anh cười, “Tóm lại với tớ mấy cái xe màu đỏ kêu ò e đều là xe cứu hỏa hết”. Tạ Quân cười ha ha, vẻ rất vui. Vi Tinh lại tiếp, “Các cậu đi chậm thế có sao không, đang đi làm nhiệm vụ hay là?”. Ý của cô
là, nếu làm phiền các cậu làm nhiệm vụ, chúng ta bye bye ở đây thôi.

“Ừ, có người mở vòi nước cứu hỏa, bọn tớ vừa đi xử lý xong đang chuẩn bị về đội, dọc đường đằng này cũng có mấy vòi nên tiện đường qua kiểm tra
luôn”, Tạ Quân cười đáp. “Thế à….”, Vi Tinh ngoái đầu lại nhìn, quả
nhiên mấy chiến sĩ trên xe đều tuột xuống, chạy vào đám cỏ bên đường,
người thì cầm dụng cụ hí hoáy, người thì đang cầm bút ghi chép gì đó,
không có vẻ cười đùa khi nãy, ai ai cũng đều làm việc rất nghiêm túc.

Lúc này Tạ Quân dừng bước, Vi Tinh cũng đứng lại theo, “Tớ không tiễn cậu
được nữa rồi”, anh nói rồi chỉ chỉ đám lính của mình. Vi Tinh ngẩn ra
rồi mạnh mẽ gật đầu, “Phải rồi, công việc là quan trọng mà, cậu bận thì
cứ làm đi, vậy hẹn gặp lại sau!”. Nói xong Vi Tinh chuẩn bị lên xe, Tạ
Quân đột nhiên “Ơ” một tiếng, “Còn chuyện gì nữa không?”, Vi Tinh ngoái
đầu lại hỏi.

“Không có gì, mấy bữa nữa chỗ chúng tớ có tổ chức
hoạt động quân nhân một nhà, có hứng thú tham gia không?”, Tạ Quân mỉm
cười hỏi. “Hoạt động?”, Vi Tinh nghĩ ngợi thế nào rồi cười, gật đầu lia
lịa, “Được thôi, không vấn đề gì, có gì nhắn tin nhé!”. Tạ Quân cười để
lộ hàm răng trắng bóng, “Ừ, giữ liên lạc nhé, đi đường cẩn thận!”.

“OK, bye!”, Vi Tinh trèo lên xe dùng lực đạp mấy cái rồi đi mất. Cô vừa đạp
vừa tính toán, cô nàng Từ Á Quân kia vẫn không nguôi nhớ đến anh chàng
tiểu đội trưởng này, có cơ hội thế này nàng ta chắc sướng điên lên mất,
hà, cơm trưa tuần sau của ta không phải lo nữa rồi, đã thật!

Dõi
theo bóng Vi Tinh khuất dần, Tạ Quân lúc này mới thở phào, anh đã định
liên lạc với Vi Tinh từ hai tháng trước rồi, nhưng anh vẫn không nắm bắt được phản ứng của Vi Tinh, vả lại cô còn có một anh bạn thanh mai trúc
mã là cảnh sát. Đúng lúc đơn vị cử anh tham gia một lớp học, đằng đẵng
hai tháng trời đóng cửa học hành, giúp anh xác định rõ được tâm tư của
mình, không ngờ ngày đầu tiên trở về làm nhiệm vụ đã gặp lại Vi Tinh,
nhớ lại lúc cô vừa đạp xe vừa nghêu ngao hát, dáng vẻ tự do tự tại, Tạ
Quân không kìm được nụ cười.

Người thì đã đi, Tạ Quân xoay người
trở về bên xe cứu hỏa. Cậu tài xế thò đầu ra cười khì khì, “Tiểu đội
trưởng, chị dâu đi rồi sao?”. Tạ Quân cầm găng tay vỗ lên trán cậu ta,
“Nói linh tinh cái gì thế hả, bạn bè bình thường thôi!”, “Bạn bè bình
thường cái hùm, em nói cho anh nghe, bạn bè bình thường chỉ cần thêm
giới tính vào đằng sau, là thành bạn trai bạn gái luôn rồi, không có cái gọi là tình bạn thuần khiết đâu!”. Cậu tài xế nói chắc như đinh đóng
cột.

Tạ Quân khúc khích cười không đáp, cậu tài lại hỏi, “Anh nói về hoạt động kia với chị ấy chưa?”, “Ừ”, Tạ Quân gật đầu. “Chị ấy đồng ý đến rồi?”, cậu tài chưa chịu thôi, “Ờ”, Tạ Quân lại gật đầu. Cậu tài
cười phấn khởi, “Thế là chuẩn rồi, thấy thích ai là phải xông lên luôn,
đặc biệt là anh em lính tráng mình, không có nhiều thời gian rảnh mà lôi thôi, ngoạm được cái là không được há miệng! Vừa rồi nếu không phải em
bảo mấy cậu kia gọi lại, anh còn không chịu chào hỏi người ta nữa kìa”.
Nói xong cậu tài chỉ quân hàm sĩ quan cấp 3 trên vai mình, “Đừng tưởng
mình là sĩ quan, không nghe lời người già, thua thiệt ngay trước mắt
đấy!”.

“Được, vậy cám ơn anh, mai thứ bảy được nghỉ, tôi mời anh
uống rượu!”, Tạ Quân thoải mái đáp. Anh tài còn chưa đáp, mấy cậu lính
kia đã oang oang, “Rượu gì thế, bọn em nghe thấy hết rồi nhé! Nghe thấy
cũng có phần! “, Tạ Quân cười bước lại, “Các cậu làm ăn cho ngon lành đi đã rồi tính”.

Anh em sướng tê người, vừa hô không vấn đề gì, vừa bắt đầu đồng ca, “Lòng nhiệt tình của anh, giống như một ngọn lửa….”.

Sáng sớm hôm sau, Mễ Dương điện thoại gọi Vi Tinh từ trong nhà ra, Vi Tinh
miệng vẫn còn ngoạm bánh mỳ Yili vội vã chạy xuống. Theo chỉ thị của Mễ
Dương, vừa ra đến con đường nhỏ là thấy một chiếc xe Iveco đậu ở bên
đường, Mễ Dương đang vẫy tay gọi cô.

Lên xe, Vi Tinh cũng không
nhận ra ai với ai, chỉ gật đầu cười một cái rồi ngồi xuống, Mễ Dương
đóng cửa xe xong ngồi xuống cạnh Vi Tinh, anh hét, “Lão Lưu, xuất
phát!”. Anh em cảnh sát cũng hiếm hoi mới có dịp đi chơi tập thể thế
này, dọc đường cứ hi hi ha ha cười suốt. Một anh cảnh sát hỏi, “Đại Mễ,
cô nương này là ai thế?”. Mễ Dương ngoái đầu cười, “Bạn nối khố!”,
“Ồ….”, anh em cảnh sát đồng thanh ồ lên một tiếng rõ dài.

Xe
lao bon bon trên đường vành đai 5, Mễ Dương bỗng nhận ra không thấy Chu
Lượng đâu, bèn hỏi, “Này? Tên Chu béo đâu nhỉ?”. Chị Trương đang chỉ
cảnh vật bên ngoài xe cho con gái xem tiếp lời, “Cậu ấy nói không đi
cùng chúng ta, chắc đi xe bên chỗ đồn trưởng rồi”.

“Thế à”, Mễ
Dương gật đầu nhưng cũng không để tâm, lại tiếp tục nói cười vui vẻ với
các đồng nghiệp khác. Vi đại tiểu thư vẫn như mọi khi, chỉ cần có người
lạ, thì tuyệt đối là thục nữ điển hình, ai nói chuyện với cô cũng được
đáp lại dịu dàng nhã nhặn, rất ra dáng. Mễ Dương thấy cô như vậy thì
trộm cười, rồi nghiến răng chịu đựng cạy tay Vi Tinh cấu đùi anh ra.

Đi chơi tập thể vui là ở chỗ, đường có xa đến đâu cũng không thấy mệt, mọi người cười cười nói nói, thời gian cứ thế là qua. Trường Thành hùng vĩ
dần hiển hiện, xe đã gửi vào bãi đỗ, tâm trạng Vi Tinh rất tốt, khẽ nói
với Mễ Dương, “Tớ nhớ lần trước tới đây, là dịp du xuân từ hồi cấp 2

cơ”. Mễ Dương cố tình ra vẻ trịnh trọng gật đầu, “Phải rồi, gặp dịp cho
cậu hoài niệm năm tháng tuổi trẻ một thời nhé”.

Vi Tinh nhất thời chưa nghe ra, đợi cô hiểu ra thì Mễ Dương đã chuồn xuống xe từ bao giờ
rồi. Vi Tinh vừa xuống xe đã phát hiện Mễ Dương đang tay đấm chân đá với một anh chàng, nhìn kỹ lại, đã gặp mấy lần, còn cùng ăn cơm một bữa, là đồng nghiệp trước đây của Mễ Dương, Đinh Chí Cường, biệt hiệu Đinh Tử.

Đang nghĩ có nên qua đó không, Vi Tinh bỗng thấy có người đang kéo áo mình,
cúi đầu nhìn, hóa ra là cô con gái nhà chị Trương, “Cô ơi, tè tè!”, cô
bé biểu đạt rất trực tiếp. Vi Tinh trước tiên đương nhiên là đi tìm mẹ
cô bé, sau thấy chị Trương phụ trách hậu cần đang bận không dứt ra được, đành qua báo với chị một tiếng, rồi tự mình đưa cô bé đi nhà vệ sinh.

Bên này Mễ Dương đã lâu không gặp Đinh Tử, hai người cậu đấm, tớ đá vui
không kể xiết. Đấm qua đá lại một hồi, Mễ Dương bá cổ Đinh Tử hỏi, “Đội
trưởng Hà đâu? Sao tớ không thấy?”. Đinh Tử lấy hết sức vùng ra, vừa nắn cổ vừa trách móc, “Tiểu tử cậu vẫn còn nhớ đến đội trưởng sao, đội
trưởng nói từ ngày cho cậu về đồn đến giờ, cậu có thèm ngó ngàng gì đến
ông ấy đâu”.

Mễ Dương cười, “Đi thì cũng đi rồi, còn gây thêm rắc rối cho anh ấy làm gì!”. Đinh Tử cười khì khì, anh nhìn Mễ Dương đang
ngơ ngác không hiểu gì, đáp, “Đội trưởng đúng là rất hiểu cậu, anh ấy
nói nhất định cậu sẽ nghĩ như thế! Còn bảo suy nghĩ ấy của cậu là shit, à không, còn không bằng cả shit!”. Mễ Dương bỗng thấy lòng ấm lại, cười
hì hì, không nói gì nữa.

“Đúng rồi, vụ kia….”, Đinh Tử hạ thấp
giọng, vẻ mặt Mễ Dương cũng nghiêm lại, tuy đã bị đẩy xuống cơ sở, nhưng vụ án đẩy anh rơi vào cảnh đường cùng, anh vẫn luôn canh cánh trong
lòng. Đinh Tử chưa nói được mấy câu, bỗng im bặt, Mễ Dương nhìn theo ánh mắt anh, phát hiện Dương Đại Vỹ ở cách đó không xa đang nhìn trộm bọn
họ.

Mễ Dương đột nhiên nhe răng cười với hắn, khiến hắn giật nảy
mình, chào hỏi không được mà không chào cũng không xong, may mà lúc ấy
có một cảnh sát đến nói chuyện với hắn, hắn mới ra dáng ra dàng gật đầu
cười với Mễ Dương rồi đi với anh cảnh sát kia.

“Cái thể loại gì
không biết!”, Ngưu Tử không biết ở đâu chui ra chửi góp một câu, “Loại
người ấy mà còn được thăng chức chủ nhiệm mới sợ!”. Mễ Dương cười nói,
“Tiểu tử cậu cũng đến rồi à, ở đây cũng cần phỏng vấn hay sao?”. Anh vừa nói vừa dùng mắt ra hiệu cho Đinh Tử, Đinh Tử hiểu ngay ra vấn đề,
tuyệt khẩu không nhắc đến vụ án ban nãy nữa, quay sang chọc Ngưu Tử.

Chuyện trò được dăm ba câu, Mễ Dương biết được Dương Đại Vỹ đã từ đội phó đội
cảnh sát hình sự thăng cấp thành chủ nhiệm phòng hậu cần từ lâu, còn đội trưởng Hà bị “khảo nghiệm” tròn nửa năm mới chuẩn bị được lên phó cục,
hôm nay ông đi tham gia khảo hạch, cho nên không tới. Dù thế nào đi nữa
cũng xem như là kết cục tốt đẹp, Mễ Dương còn thấy mừng cho người đội
trưởng cũ.

Chưa nói được mấy câu, Mễ Dương thấy Vi Tinh quay về,
vội vẫy gọi cô tới, Đinh Chí Cường cô cũng quen, cười nói đôi câu. Phóng viên báo tối Ngưu Nại Chí thì là lần đầu gặp, anh đặc biệt nhiệt tình
bắt tay Vi Tinh, “Chào cậu, tớ là phóng viên chuyên mảng chính trị pháp
luật của cục, rất thân với Mễ Dương, cậu cứ gọi tớ Ngưu Tử là được!”. Vi Tinh mỉm cười đáp, “Chào cậu!”.

Đinh Tử bên cạnh chen vào, “Này, tớ bảo, bắt một tí là được rồi, vừa gặp người đẹp mà đã quá khích
rồi!”, Ngưu Tử trợn mắt, “Nói gì thế hả, anh em là loại người ấy sao?”,
rồi quay sang Vi Tinh, “Tên tiểu tử này đang đố kỵ với tớ, tại tớ chiếm
mất chỗ của cậu ta!”. Vi Tinh nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.

Ngưu Tử
rất tự hào ưỡn thẳng ngực, “Tớ là tiền vệ biên chủ lực của đội bóng đá
Lá chắn, cậu ta, dự bị!”. Nghe anh nói thế, Vi Tinh liền hiểu ra, đó là
đội bóng đá nghiệp dư mà hội những người trẻ tuổi ham mê bóng đá như bọn Mễ Dương tổ chức ra, lúc nào rảnh thì cùng các đội khác so tài cao
thấp.

“Thật sao, cậu lợi hại thật đấy!”, Vi Tinh khách khí đáp.
Ngưu Tử càng cao hứng tợn, “Lần sau cậu cùng Mễ Dương đi xem chúng tớ đá bóng đi, giờ nhiều cô gái thích xem chúng tớ đá bóng lắm, sở trường của tớ là chuyền bóng chính xác như dao mổ luôn, người ta còn đặt cho biệt
hiệu, là bác sĩ ngoại khoa đấy!”. Vi Tinh còn tỏ thái độ, đã nghe Đinh
Tử lầm bầm, “Ngoại khoa? Cậu có mà làm bác sĩ phụ khoa thì có, thấy con
gái là rỏ hết cả rớt dãi ra!”. Phì, Vi Tinh vội vàng che miệng, Mễ Dương thì phá lên cười ha hả.

Mặt Ngưu Tử đỏ bừng, anh biết nếu động
thủ bây giờ là mình thua chắc, đang chuẩn bị dùng lời lẽ sắc bén cay
nghiệt của nhà báo nổi tiếng tương lai để phản công tên cảnh sát độc ác
kia, anh bỗng ngây ra, lầm bầm mấy câu, “Shit, quỷ tha ma bắt cái thân
hình 83, 62, 88 kia đi!”.

“Nói gì thế hả?”. Thấy Ngưu Tử cứ đần
người ra, ba người đứng quay lưng lại đồng thời ngoái đầu nhìn, cằm Vi
Tinh suýt nữa thì rớt xuống chân. Cách đó không xa, Liêu Mỹ mốt từ đầu
xuống chân đang mỉm cười bước về phía họ, quần bò cạp trễ bó sát càng
làm nổi bật đôi chân dài và vòng eo nhỏ của cô.

Mễ Dương cũng hơi mơ màng, nghĩ bụng cô ấy cũng tới leo Trường Thành, thật là trùng hợp.
Đang nghĩ miên man, lông lá toàn thân bỗng dựng đứng hết cả lên, vừa
xoay đầu, đã thấy Vi Tinh đang hung dữ nhìn mình chằm chằm, anh buột
miệng, “Không phải tớ!”. Nói xong cả hai đều sững ra, Vi Tinh không hiểu sao mình lại tức tối thế, còn Mễ Dương thì không hiểu mình sao lại phải giải thích.

Tới lúc mọi người tập hợp theo cục, đồn để chia đội, Mễ Dương và Vi Tinh mới biết, Liêu Mỹ là do tên tiểu tử Chu Lượng mời
tới. Tên tiểu tử mặt mày hớn hở, bảo là Liêu Mỹ hỏi vụ làm hộ khẩu giúp
một người bạn, vì trước đó có biết sơ sơ Chu Lượng và Mễ Dương, nên đã
gọi điện đến đồn, đúng lúc Chu Lượng nhấc máy. Chuyện qua chuyện lại
không biết thế nào lại nhắc tới chuyện hôm sau đi leo núi, tóm lại là
cuối cùng Liêu Mỹ nhận lời mời của Chu Lượng.

Đằng trước đồn
trưởng Ngưu đang dõng dạc hùng hồn làm công tác động viên trước giờ xuất phát, “Nếu biết cậu cũng tới tớ đã lái xe qua đón rồi”, Liêu Mỹ mỉm
cười khẽ nói. “Hề hề, thật không, trùng hợp thật, à không, chẳng phải là không biết sao”, Vi Tinh cười ngượng đáp qua loa đôi câu. Không hiểu vì sao, cô có cảm giác là lạ, bất giác nhớ lại chuyện Liêu Mỹ ngồi vào ghế của mình hôm qua, còn cả lúc quay về thấy màn hình đang sáng nữa.

Nghĩ thế xong Vi Tinh lại cảm thấy không thoải mái, thực ra Liêu Mỹ đến hay
không chẳng can hệ gì tới cô cả, nhưng mà, sao mình lại thấy khó chịu
thế này… Vi Tinh ở dưới miên man trong mớ bòng bong, đồn trưởng Ngưu
đứng trên một ụ đá đang mưa xuân phun tới tấp, “Các anh em đồng chí, hôm nay chúng ta nhất định phải giành vị trí số một, phải có quyết tâm tất
thắng!”. Ông vừa nói vừa liếc chừng đồn trưởng Ngô cũng đang động viên
bên cạnh. Hai người họ là kẻ thù không đội trời chung, lão già này đã
toàn đối chọi với mình thì chớ, lại còn tìm đủ mọi cách để lôi trường
tiểu học Thực nghiệm số 1 về địa hạt của hắn.

Cảnh sát phía dưới
cười vui vẻ hô tất thắng, thực ra chẳng ai xem là thật, nhìn nụ cười
“hàm ý sâu xa” của đồn trưởng Ngô bên cạnh, đồn trưởng Ngưu lập tức
khùng lên. Ông cố sức khua tay, “Các anh em đồng chí, người đi nghìn dặm ăn thịt, chó chạy nghìn dặm ăn c…! Nếu không cố gắng, đến c… chó
cũng không có nóng mà ăn đâu! Nghe rõ chưa!”

Anh em cảnh sát thấy cấp trên sốt ruột lắm rồi, vội vàng đồng thanh hô thể hiện quyết tâm:
“Rõ! Tất thắng!”, đồn trưởng Ngưu gật đầu hài lòng, thoáng cái, lại phát hiện Vi Tinh sắc mặt không nghiêm đang lặng im như chống đối. Đồn
trưởng Ngưu đâu biết tâm tư của Vi đại tiểu thư nhà ta, thấy không phải
thủ hạ của mình, không tiện nổi cáu, bèn mỉm cười buông một câu, “Cô
nương nhà ai kia nhỉ, đang nghĩ gì thế?”.

Mễ Dương đứng cạnh vội
chọc cô một cái, “Hả?”, Vi Tinh ngớ người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn
quanh. Mễ Dương đang định lên tiếng, Liêu Mỹ đã thì thầm, “Đồn trưởng
hỏi cậu đang nghĩ cái gì?”. Mễ Dương miệng há ra rồi lại ngậm lại, anh
liếc Liêu Mỹ một cái, Liêu Mỹ lại tỏ ra không biết gì hết.

Vi
Tinh nhìn đồn trưởng Ngưu đang đứng trên ụ đá cười tít mắt, lại thấy mọi người đều đang nhìn về phía này, mình bỗng dưng thành tiêu điểm, cô vội lắc đầu, “Dạ không, có nghĩ gì đâu ạ!”, “Ờ”, đồn trưởng Ngưu cũng không muốn truy cứu, tiện thể hỏi một câu nhằm cho cô lối thoát, “Vậy những
gì tôi vừa nói cô có đủ tự tin không?”

Vừa rồi? Trong đầu Vi Tinh chợt lóe lên, ông vừa rồi hình như có nói là… ồ, đúng rồi, Vi Tinh
gật đầu lia lịa, dõng dạc nói, “Có, có ạ, đảm bảo cho ngài được ăn nóng
ạ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.