Đọc truyện Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới – Chương 74: Ngoại Truyện 1
Hôm nay Thành hoàng cũng nhận được một bát miến chua cay.
Lạc rang và dầu đỏ được rưới lên trên, điểm thêm một ít hành lá xanh xanh, giá đỗ tươi non ngon miệng, sợi miến làm bằng bột khoai lang, trong trong, nhìn thôi đã thấy mềm dai vừa phải.
Ngửi mùi thì hẳn là từ cùng một tay người nấu với bát miến hôm qua, chỉ là nguyên liệu đi kèm của bát miến chua cay hôm nay được sắp xếp rất có quy luật, nhìn là biết do đầu bếp cố ý bày biện như vậy.
Cô thấy thú vị, bèn chụp ảnh lưu lại.
Ầy, tiếc thật đấy, nếu lúc đó cô uống bát canh Mạnh bà kia chậm lại một giây thôi, đã không đến mức uống xong canh rồi còn bị cứng rắn lôi lại đi làm Thành hoàng, bây giờ còn có thế thử đoán xem, người cúng miến chua cay cho mình là ai.
Cứ đến Trung thu và tết Nguyên đán thì cô sẽ nhận được rất nhiều miến chua cay, có khi một ngày nhận được cả mười bát, hương vị mỗi bát đều không giống nhau.
Tuy cô không còn nhớ gì nữa, những chắc lúc còn sống bản thân là người tốt, cho nên mới có nhiều người nhớ đến, cúng miến chua cay cho cô thế này.
Thành hoàng Long Thành ăn miến xong, lau miệng, bát đũa tự động biến mất như mọi khi.
Tinh ⸺⸺
Weibo của cô có thông báo nhắc nhở mới từ tài khoản theo dõi đặc biệt, nhất định là con trai Quỳnh Nhân mới đăng cái gì lên.
“Thành hoàng đại nhân, Trâu Dung xin chọn đọc thông tin chi tiết trong Sổ sinh tử, thỉnh ngài phê duyệt.”
Weibo của Thành hoàng Long Thành mới load được có một nữa, cô đành để điện thoại sang một bên, mở hệ thống Sổ sinh tử lên xem trước.
“Nghe nói tháng sau hệ thống Sổ sinh tử sẽ tiến thành nâng cấp, Long Thành chúng ta được chọn là đơn vị thực hiện thí điểm, lúc sử dụng mọi người có thấy vấn đề gì thì nhớ ghi lại, để sau này báo cáo.”
Mạnh Thâm: “Vâng, tôi sẽ thông báo lại với mọi người.”
Thành hoàng phê duyệt đơn xin đọc của Trâu Dung, sau đó lại cầm điện thoại lên, mở Weibo ra, quả nhiên Quỳnh Nhân vừa đăng lên một status mới.
[ Quỳnh Nhân: Làm cho mẹ một bát miến chua cay.]
Trùng hợp ghê, cô cũng vừa ăn miến chua cay xong, làm tròn lên thì cô chính là mẹ ruột của Quỳnh Nhân rồi.
“Wifi chỗ chúng ta có phải lại lỗi rồi không? Không tải được ảnh.” Thành hoàng quay đầu lại nói với Mạnh Thâm, “Từ hôm qua đã thấy không dùng được rồi, cậu gọi người đến sửa lại đi.”
“Vâng.”
Tín hiệu bên miếu Thành hoàng không được tốt lắm, nhất là ở mấy chỗ khuất, đến cả tin nhắn Wechat cũng thường xuyên không nhận được.
“Nếu máy tính ở đơn vị chúng ta có thể tu luyện ra công năng đặc thù thì tốt rồi.” Thành hoàng thở dài, “Đáng tiếng ngay cả dấu hiệu thành tinh nó cũng chưa thấy có.”
Mạnh Thâm cười cười, bây giờ HBL2003 ở phòng làm việc của Quỳnh Nhân thực sự rất nổi tiếng, một mình nó có thể đáp ứng đủ nhu cầu sử dụng internet của toàn bộ nhân viên, còn có thể xây dựng mạng nội bộ riêng, khiến tất cả những đơn vị công tác cần dùng đến internet đều phải ghen tỵ.
Đáng giận nhất là, có người nói HBL2003 tìm được một máy chủ đang có dấu hiệu thành tinh, Quỳnh Nhân vung tay lên, lập tức mua máy chủ kia về.
Có một vài trang web nhỏ, ví dụ như Tấn Giang chẳng lại, thường xuyên vì máy chủ gặp sự cố, sập nguồn mà khiến độc giả phát điên, tác giả phát rồ.
Nếu máy chủ ở phòng làm việc của Quỳnh Nhân có thể thuận lợi thành tinh, tu luyện ra công năng đặc thù như là tự động nâng cấp mở rộng, vậy chẳng phải một máy có thể làm việc bằng mười máy sao, tiết kiệm giúp Quỳnh Nhân không biết bao nhiêu tiền.
*
Quỳnh Nhân đăng ảnh bát miến chua cay kia lên Weibo xong, cứ hai phút phần bình luận sẽ tự động làm mới một lần, nhưng mà comment bên dưới nhiều lắm, mới có mười phút mà đã có hơn 200 nghìn lượt bình luận rồi, cậu xem không kịp.
Càng xem càng sốt ruột, Quỳnh Nhân trực tiếp ném điện thoại đi, không nhìn nữa.
Ngôn luận trên mạng cần có một quá trình sàng lọc giống như đãi vàng, hiện giờ không có cách nào từ bên trong lọc ra cái gì hữu ích cả, nhưng chỉ cần cho nó thời gian, tin tức Quỳnh Nhân muốn thấy sẽ được lượt like, share, tag kéo ra.
“Hôm nay em phải tới tòa nhà truyền thông IKU quay show đúng không?” Diêm La Vương nói, “Ta đưa em đi, dặn trợ lý của em chờ ở đó là được.”
Quỳnh Nhân đứng dậy ôm lấy Diêm La Vương, hôn lên môi người này một cái, cười nói: “Chào buổi sáng.”
Hôn có chút như vậy đâu có đủ, Diêm La Vương ôm người hôn một lúc lâu, đuổi quấn quanh eo Quỳnh Nhân không chịu thả ra.
Quỳnh Nhân bị hắn cuốn lấy như vậy, thực sự thấy không xong: “Anh còn như vậy nữa là em không đi làm được đâu.”
Diêm La Vương cười, ghé sát vào tai cậu: “Vậy ta buông ra nhé.”
Quỳnh Nhân ôm người lại: “Không.”
“Vậy em muốn thế nào?” Diêm La Vương nhìn lông mi cậu, tay hơi ngứa ngáy, bèn dùng ngón tay vuốt nhẹ lên, “A Nhiên thật là đẹp.”
Vẻ đẹp của Quỳnh Nhân là một sự pha trộn rất phức tạp.
Ngoại hình cậu thiên về lạnh lùng, không cười thì rất uy nghiêm, nhưng không phải kiểu điềm tĩnh trang nghiêm, mà là đẹp đến tận cùng, ngũ quan sắc nét rõ ràng, khung xương tinh tế, trang nghiêm mà hoa mỹ.
Cậu cũng biết mặc dù bản thân ưa nhìn, nhưng không phải kiểu dễ thân cận, cho nên thường mỉm cười theo thói quen.
Khóe môi con lên một chút, nhìn đáng yêu hơn rất nhiều, khiến người ta không thấy xa cách nữa.
“Em muốn tặng quà cho anh, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết tặng cái gì thì tốt.” Quỳnh Nhân ôm Diêm La Vương nói, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương, giọng nói trầm thấp mềm mại, âm cuối hơi kéo dài ra một chút, cảm giác vừa như dụ dỗ lại giống như đang làm nũng.
Trong mắt Diêm La Vương hiện lên ý cười thỏa mãn: “Tối qua em đồng ý kết hôn với ta, trên đời này đã không còn gì tốt hơn thế nữa rồi, không cần tặng gì cho ta nữa cả.”
Nếu được, hắn còn muốn đưa tặng tất cả những gì mình cho Quỳnh Nhân, bao gồm cả bản thân.
Quỳnh Nhân không chịu: “Như vậy đâu tính là tặng quà được, nếu tối qua anh không cầu hôn thì một thời gian nữa em cũng sẽ nói thôi.”
Cái đuôi của Diêm La Vương quấn chặt thêm một chút, chóp đuôi vui vẻ vung tới vung lui: “Em định lúc nào thì nói?”
Quỳnh Nhân buột miệng: “Sinh nhật 21 cầu hôn anh, 22 là đủ tuổi theo quy định pháp luật, có thể kết hôn rồi.”
“Em đã nghĩ tới cả chuyện kết hôn rồi à?” Diêm La Vương có chút kinh ngạc, “Từ bao giờ thế?”
Quỳnh Nhân: “Từ lần đầu tiên em với anh hôn môi.”
Diêm La Vương sửng sốt: “Sớm vậy sao?”
Quỳnh Nhân nhìn hắn, lông mày nhướng lên, trừng mắt: “Sao, anh không muốn à?”
Quỳnh Nhân thả tay xuống, hất cái đuôi đang quấn trên eo mình ra, sửa sang lại quần áo bị làm nhăn trên người, dùng giọng điệu hết sức bình thản nói: “Ồ, ra là thế.”
Diêm La Vương vung đuôi, một lần nữa kéo Quỳnh Nhân trở lại, ôm vào trong lòng: “Ai nói ta không muốn, chỉ là ta không nghĩ tới, từ lúc đó em đã muốn kết hôn với ta rồi thôi.”
Quỳnh Nhân nhớ lại quá trình yêu đương của hai người, bản thân cũng thấy thổn thức.
Hai người bọn họ cái gì cũng làm cả rồi mà còn chưa nắm tay, cầu hôn rồi cũng chưa nói “Anh yêu em – Em yêu anh”.
Hơn nữa khi đó cậu chỉ là một người phàm, cho dù người yêu có là Diêm La Vương, cũng không thể khiến cậu trẻ mãi không già, càng không thể giúp cậu kéo dài tuổi thọ.
Quỳnh Nhân không khỏi cảm thán: “Số của chúng ta may thật đấy.”
Diêm La Vương dịu dàng vuốt tóc mai của cậu: “Em đời đời kiếp kiếp làm việc thiện, đương nhiên sẽ có thiện báo, ta mới là người may mắn, được thơm lây của em.”
Quỳnh Nhân vỗ vỗ lên đuôi của hắn: “Trước bỏ cái đuôi được thơm lây này ra khỏi người em đã.”
Diêm La Vương nghe lời buông cậu ra.
Quỳnh Nhân: “Anh có muốn thử trải nghiệm, xem người khác yêu đương thế nào không?”
Diêm La Vương: “Thử thế nào?”
Quỳnh Nhân cố gắng nhớ lại hồi mình hãy còn cắp sách đến trường, bạn học cùng lớp lén lút hẹn hò như thế nào, rồi nói: “Đầu tiên là nắm tay, tiếp đó là hôn môi, thành niên rồi mới lên giường, nhất định phải thẹn thùng ngại ngùng, lén nhìn đối phương không thể rời mắt, thích đến nỗi không giấu nổi những vẫn muốn giấu.
Còn phải đi hẹn hò nữa, chúng ta vẫn chưa hẹn hò lần nào đâu.”
Diêm La Vương không hiểu lắm: “Sờ đuôi với trồng hoa không tính là hẹn hò à? Ta thấy rất lãng mạn mà.”
“Đương nhiên không tính.” Quỳnh Nhân nghĩ một chút, “Người khác đi hẹn hò hình như đều tới công viên trò chơi, xem phim, đi ăn đi dạo phố, uống trà sữa.”
Diêm La Vương xoa xoa tóc cậu: “Chúng ta là chúng ta, không cần phải giống những người khác.”
Nói vậy cũng đúng, nhưng mà…
“Nếu chúng ta ở cùng một chỗ lâu thật lâu, anh sẽ không thấy chán chứ?”
Diêm La Vương trả lời chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là không.”
Quỳnh Nhân ngước lên nhìn hắn, Diêm La Vương ngượng ngùng quay mặt đi…, thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng Quỳnh Nhân không khỏi rung động.
Ở một vài điểm nào đó, Diêm La Vương và cậu thực ra rất giống nhau, hai người xấu hổ thì xấu hổ, nhưng sẽ không vì xấu hổ mà thôi không làm nữa.
Tỷ như cậu, dù có thẹn thùng cũng không từ bỏ việc cùng lúc “gì gì” kia, Diêm La Vương có thấy thẹn cũng không từ bỏ việc nói những lời tâm tình sến súa trong lòng ra.
“Chỉ nhìn em thôi, ta cũng có thể nhìn suốt cả ngày cả đêm.” Tầm mắt Diêm La Vương vẫn nhìn về phía cửa sổ, khuôn mặt của hóa thân Long nhân không nhìn ra hắn có đang đỏ mặt hay không, nhưng Quỳnh Nhân thấy không khi xung quanh hình như hơi nóng lên một chút.
“Có đôi khi ta sẽ không biến ra hóa thân, muốn dùng công việc để tiêu hao tinh lực, như vậy ta sẽ không từng giây từng phút đều nghĩ đến em nữa.”
Quỳnh Nhân liếm môi một cái, nhẹ giọng hỏi: “Có tác dụng không?”
Diêm La Vương lắc đầu: “Không có.
Cho dù không biến ra hóa thân, ta cũng có thể vừa làm việc này lại nghĩ đến chuyện khác, ta như vậy…!Có phải tệ lắm không?”
Diêm La Vương là người phán xử công bằng liêm chính, hắn có thuộc hạ trung thành, có bạn bè, nhưng lại không có người nào đặc biệt thân thiết.
Thích Quỳnh Nhân là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, thỉnh thoảng sẽ khiến hắn không biết phải làm sao cho tốt.
“Em thích anh nghĩ đến em.” Quỳnh Nhân nắm lấy tay hắn, để bàn tay đối phương áp lên mặt mình, sau đó nghiêng đầu hôn lên đó.
Mu bàn tay Diêm La Vương phủ đầy vảy, móng vuốt sắc bén có thể dễ dàng chọc thủng sắt thép, nhưng Quỳnh Nhân không hề thấy sợ, ngón cái của cậu vuốt theo đường cong khớp ngón tay của đối phương, “Em thích lúc anh nhìn em, giống như hận không thể “Ăn sạch” em vậy, khi đó em sẽ…!Rất hưng phấn.
Em như vậy, có phải cũng rất tệ không?”
Diêm La Vương cảm thấy khát, chỉ có Quỳnh Nhân là cam lộ* của hắn, là mưa trong hoang mạc, là chùm nho thấm đẫm sương sớm, ngọt ngào mọng nước.
* Theo kinh Vệ Đà, cõi trời có rượu thiêng Tô Ma (Soma) uống vào sẽ sống mãi chẳng già chẳng chết, vị ngọt như mật nên gọi là Cam Lộ (sương ngọt).
Là hiện thực trong ảo mộng điên cuồng của hắn.
Lúc hắn hôn Quỳnh Nhân, sẽ hấp thu được quỳnh tương ngọc lộ*, là tín ngưỡng ban ân.
*Quỳnh tương ngọc lộ dịch thô ra nó là rượu ngon nước ngọt ấy, tôi để nguyên Hán việt nha.
Thế nhân tín ngưỡng thần linh, mà hắn tín ngưỡng vợ mình.
Hôn được một nửa, đối diện đổi thành người khác, cảm xúc khi chạm lên da thịt thay đổi, Quỳnh Nhân mở mắt ra, ôm cậu bây giờ là hóa thân Huyết Hải mắt đỏ tóc đỏ.
“Địa ngục lớn Hồng Liên có chút chuyện, hóa thân Long nhân am hiểu xử lý tình huống đó hơn, đổi người một chút.”
Mỗi lần nhìn thấy hóa thân Huyết Hải, hắn luôn mặc phục sức Diêm Vương, lấy thân phận người đứng đầu Địa Phủ để xuất hiện.
Hôm nay người này hoàn toàn hóa thành hình người, vẫn mặc âu phục như cũ, tóc đỏ sẫm gần như biến thành màu đen, con người màu đỏ vàng, sát rìa ngoài có một vòng mảnh màu đen, dường như là ánh hoàng hôn đẹp nhất trên bầu trời đều được cô đọng vào trong đôi mắt này.
“Lưỡi của hóa thân này tương đối mềm.” Quỳnh Nhân cắn cắn môi đối phương, dán lên khóe miệng hắn nói, trong giọng mang theo ý cười: “Môi cũng thế.”
Diêm La Vương bật cười: “Thích cắn không?”
Quỳnh Nhân: “Cũng tàm tạm.”
Hai người mà con hôn tiếp, sợ là khỏi phải đi làm nữa luôn, Quỳnh Nhân lấy lại hơi thở, đá lên bắp chân người kia một cái: “Đều tại anh, mới sáng ngày ra đã dùng đuôi quyến rũ em.”
Diêm La Vương chăm chú nhìn cậu: “Hay là…”
“Không được!” Quỳnh Nhân lùi về phía sau, “Em phải đi làm, không được làm lỡ công việc của em.”
Hôm nay là buổi ghi hình đầu tiên của chương trình “Music Live”, khách mời đầu tiên chính là thiên hậu Đặng Phi.
Sau khi kết hôn tốc độ ra mắt ca khúc mới của cô chậm hẳn lại, năm nay cuối cùng cũng phát hành một bài hát mới, bài hát sẽ được biểu diễn ngay trong “Music Live”, chủ đề cùng điểm sáng của kỳ đầu tiên không cần lo lắng.
Giọng hát của Đặng Phi vô cùng có nội lực, cũng rất giàu tình cảm, chất giọng tốt, xử lý kỹ thuật tinh tế, cảm xúc được truyền tải thẳng đến với người nghe.
Các ca khúc của cô rất khó học, cô hát nghe lưu luyến cảm động, mà người khác cover lại thì thường có loại cảm giác không phải bài hát đó, mà bảo khác ở đâu thì lại không nghĩ ra được.
Đây cũng là vì cách xử lý kỹ thuật trong từng từ từng âm tiết của cô, người khác không dễ gì học được.
Trước khi bắt đầu ghi hình, Lý Quỳ dẫn cậu tới phòng nghỉ của Đặng Phi, chào hỏi với đàn chị.
Lý Quỳ: “Tuy cậu là cha của chú với Dung Trinh, nhưng địa vị trong giới của Đặng Phi rất cao, cậu là đàn em, chủ động tới chào hỏi với cô ấy thì hợp hơn, không phiền chứ hả?”
Quỳnh Nhân không có ý kiến: “Chú đang tự đắp nặn hình tượng nào cho cháu vậy, chuyện này không phải đương nhiên sao.”
Lý Quỳ: “Thế thì tốt rồi.”
Quỳnh Nhân: “Hơn nữa mẹ cháu là fan của cô ấy, cháu phải đi xin chữ ký nữa chứ.”
Lý Quỳ: “Sao cậu không nói sớm, chú có thể cho em gái vào xem trực tiếp mà.”
Giờ sao, bây giờ lại kêu em gái là sao, không phải nên gọi bà nội hả? Thực sự là nhận cha trong hộp Schrödinger đấy à?
Lý Quỳ đột nhiên cười gượng hai tiếng, sờ sờ cái đầu hói vừa đi cấy tóc, miễn cưỡng mọc ra được vài sợi của mình: “Thực ra chú muốn hỏi cậu, cô Ban có bạn trai chưa?”
Quỳnh Nhân: “Không có.
Chú…”
Lý Quỳ: “Thực ra trước đây lúc đi xin tài trợ, chú có từng gặp cô ấy.
Lại biết cậu là con nuôi của cô Ban, sau lần gặp mặt bàn chuyện hợp tác kia, chú đã đặc biệt chú ý đến cô ấy, có chút không kìm được.”
Quỳnh Nhân im lặng một lúc lâu, cậu không phải kiểu lo lắng “Có cha dượng sẽ có mẹ kế”, bản thân cậu đang yêu đương hạnh phúc, nếu Ban Thù cũng có thể gặp được người phù hợp, cậu đương nhiên sẽ chúc phúc cho bà.
Nhưng mà…
“Chú muốn theo đuổi mẹ cháu, mà còn kêu cháu là cha à?”
Lý Quỳ nói một cách hết sức hùng hồn: “Nhỡ mà chú với cô Ban có đến được với nhau, thì cậu cũng có thể gọi chú là cha, hai người chúng ta đều là cha, quá đẹp.”
Quỳnh Nhân: “…”
Lý Quỳ thì thôi cut, cut ngay.
Ban Thù thích nghèo hay thích giàu, tìm thanh niên trai tráng hay ông chú trung niên cậu đều không ý kiến, nhưng chí ít đối phương cũng phải là người bình thường đã.
Tới phòng nghỉ của Đặng Phi, mọi người chào hỏi với nhau trước.
Thanh tuyến của Đặng Phi rất ngọt ngào, ngoại hình lại có chút man mác buồn, là một mỹ nhân cổ điển điển hình.
Nhưng con đường nghệ thuật lại hết sức rộng mở, giọng hát cũng được giữ gìn rất tốt, Quỳnh Nhân cảm thấy một nghệ sĩ có tuổi nghề hơn bốn mươi năm, giọng hát lại không chút thụt lùi rất đáng giá để học tập.
À, đúng, thiếu chút nữa đã quên, cậu bây giờ không phải là người nữa, giọng không lo bị thoái hóa, nhưng cậu vẫn muốn học tập theo tinh thần yêu nghề của đối phương.
“Cô Đặng, mẹ cháu là fan cứng của cô đó, hôm nay cháu mang theo một trọng trách đặc biệt đến đây, nhiều album thế này, khiến cô Đặng vất vả rồi.”
Sau khi kết hôn, Đăng Phi dành nhiều thời gian cho gia đình, nhận lời tham gia chương trình này chính là vì đọc được phần tư liệu liên quan đến công việc của Quỳnh Nhân, nhưng người trong tài liệu sao có thể sống động như người thật được.
Cô nhịn không được cảm thán: “Cậu đẹp trai thật đấy, tôi chưa từng gặp ai trông ưa nhìn như cậu.”
Lý Quỳ và Đặng Phi là bạn cũ, lúc nói chuyện rất tùy ý, ông cười nói: “Chờ bà gặp bạn trai của cậu ấy thì sẽ biết thế nào là một cặp trời sinh, hai người họ với chúng ta không cùng một cấp độ.”
Quỳnh Nhân yên lặng nghĩ, bây giờ đúng là không phải: “Chú đừng có nói linh tinh, chú xấu cũng đừng kéo theo cô Đặng, cô Đặng rất xinh đẹp mà.”
Bầu không khi vô cùng hài hòa, trò chuyện một lúc xong, Quỳnh Nhân và Lý Quỳ rời đi.
Lúc đi ra, thấy trên khung cửa dán một lá bùa, Quỳnh Nhân không nhịn được nhìn nó mấy lần.
Lý Quỳ: “Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đại sư mà Sở đặc vụ giúp chú liên hệ đáng tin lắm.”
Quỳnh Nhân nói thầm trong bụng, vẫn thấy không an tâm lắm.
Trong chương trình “Music Live”, mỗi kỳ Quỳnh Nhân đều sẽ biểu diễn một tác phẩm của khách quý có liên quan đến chủ đề kỳ đó, để làm mở màn.
Khách mời kỳ này là Đặng Phi, cậu chọn biểu diễn một bài hát cũ của cô, tên là “Tình bạn ấm áp”, cà từ đơn giản trong sáng, thể hiện tình bạn của hai cô gái nhỏ.
Quỳnh Nhân là MC dẫn chương trình, không thể lấn át khách mời, cho nên không phối khí lại cho bài hát này.
Cậu hát trên sân khấu, Đặng Phi ngồi ở trên ghế khách mời, càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, không phải giọng hát quen thuộc, mà các cách xử lý cùng diễn giải bài hát khiến cô thấy rất quen.
Ngẩng đầu nhìn lại, ánh đèn sân khấu chiếu lên trên người Quỳnh Nhân, hình dáng của cậu được ánh sáng nhuộm lên, vô cùng đẹp mắt.
Đặng Phi bị cận nhẹ, ở khoảng cách này không nhìn được rõ khuôn mặt Quỳnh Nhân, nhưng càng là như vậy lại càng khiến cô thấy gương mặt cậu, từ góc độ này, trông rất quen.
Nhìn thoáng qua, cậu thực sự rất giống Mộ Băng.
Người bạn tốt không may mất sớm của cô..