Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 51: Cổ Thụ


Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 51: Cổ Thụ


Triệu Mặc trêи trán gân xanh đều bạo khởi, ánh mắt sắc như đao liếc nhìn Lăng Xuyên vẫn còn đang cười đến thích ý kia.
Thử hỏi mới sáng sớm tỉnh dậy, đập vào mắt chính là cảnh tượng người mình thích nằm trong vòng tay của kẻ khác, cảm giác này sẽ như thế nào đây? Muốn biết? Nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi kia của hắn liền rõ!.

Sau khi đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, đơn giản ăn một ít trái cây cùng thịt nướng thừa lại hôm qua rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đeo lên ba lô, cả đội liền tiếp tục đi sâu vào rừng.
Càng đi sâu vào trung tâm rừng rậm, nguy hiểm càng nâng lên cao.

Cũng không biết chờ đợi bọn họ ở phía trước sẽ là thứ gì đây.
Trời hôm nay đặc biệt âm u, mây đen phủ kín bầu trời, mặc dù đã qua ngày mới nhưng vẫn không thấy nổi ánh sáng.

Gió cuồn cuộn nổi lên, thổi bay cát bụi cùng lá cây.


Mấy cây gỗ mục vì gió lớn mà xiêu vẹo rơi xuống, lá xanh lá vàng đều rời cây mà bay lã tã.

Mấy động vật nhỏ đều nhanh chân trở về tổ hoặc nơi an toàn để trú.
Thiết nghĩ, một trận mưa lớn sắp trúc xuống rồi!.
Cả đội đều cuống quích đi tìm lá cây to lớn, bốn năm lá chụm lại vào nhau rồi cố định lại, nhìn khá giống một cái ô.
Mưa bắt đầu nặng hạt, những giọt mưa nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống, nhiễu tí tách lên những chiếc lá tạo nên thanh âm rất vui tai.

Lúc này đám người Lâm Hàm cũng đã tìm được một táng cây tương đối thấp.

Cả sáu người ngồi vây quanh ở gốc cây, đem ‘ô’ vừa mới chế tạo xong ra che ở đỉnh đầu.
Mưa ngày càng lớn, cũng hơn một giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu tạnh.

Ngồi ở dưới táng cây chỉ cản được phần nào gió lốc, cả người bọn họ đều đã sớm ướt, lá cây cũng bị mưa xối đến rách thành nhiều mảnh.

Gió lạnh lùa qua, cái lạnh liền như thấm vào tận xương tủy.
Ngay lúc bọn họ đang bị cái lạnh chi phối thì tai họa lại một lần nữa bất ngờ ập xuống.

Không chút báo trước, từ đâu một cái dây leo khổng lồ tựa như xúc tu mà tấn công về phía bọn họ.
Không kịp phòng bị, táng cây mà bọn họ đang trú liền ầm một tiếng bị cắt ra làm hai nửa, rơi xuống đất.
Cũng may bọn họ nhanh chân, nếu trúng một đòn vừa rồi thì xem như đầu, người một nơi rồi.

Lần theo phương hướng của dây leo, bọn họ rất nhanh liền thấy được chân diện mục của nó.

Một cái cây cổ thụ cao lớn, thân cây phải ba người ôm cũng không hết, cao vút không thấy điểm dừng.
Điều đáng nói là, ở thân cây mọc ra một cái miệng chứa đầy răng nhọn, bên trong không ngừng nghiền nát thức ăn, nước bọt ố vàng cũng chảy dài.
Lá cây xanh um tươi tốt, nhưng nếu nhìn kĩ ở xung quanh gốc cây sẽ biết được, lí do nó xanh tốt một cách quái lạ như thế này là vì cái gì.
Chỉ thấy, phía sau nó là những bộ xương trắng xóa của thú rừng cùng động vật biến dị, thậm chí có cái còn chưa phân hủy hết, ruồi bọ đều bu quanh, giòi từ trong xương cũng bò đầy trêи đất, bốc lên mùi hôi thối kinh tởm vô cùng.
Chưa dừng lại ở đó, những cái dây leo dài to bằng cánh tay người nối từ thân cây ra, chúng nó nhiều vô kể, hoạt động tương tự như vòi hút, đem thịt thối cùng giòi bọ đều hút hết vào trong.

Sau đó liền hướng cái miệng lớn của nó, đem hết tất cả đều đổ vào trong.
Cảnh tượng này, phải nói là kinh dị không thể tả.

Đồ ăn ban sáng bọn họ vừa mới nuốt, liền đã muốn từ dạ dày nôn ngược trở ra.
Dường như đánh hơi được mùi của con mồi, sau khi đem xác chết động vật xung quanh đều ăn sạch, nó liền vươn cái xúc tu to khỏe nhất, hướng bọn họ mà quật xuống.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, tuy là có chuẩn bị từ trước, nhưng tốc độ đó, quả thực là đỡ không nổi.
Một cú trời giáng, tựa như nghìn cân đập mạnh xuống đất, khiến mặt đất cũng tựa hồ chấn động mạnh mẽ.

Tuy là đã may mắn một lần nữa tránh được, nhưng dư chấn của nó để lại, liền trực tiếp làm ba người đứng gần đó nhất là Vũ Chiêu, Đình Quân và Lý Bân hộc máu.
Ngửi được mùi vị tanh ngọt của máu tươi, dường như càng làm nó hưng phấn hơn gấp bội.

Lần này không chỉ một, mà là trực tiếp tới tám cái, đều hướng mấy người bọn họ mà điên cuồng lao đến.
Có kinh nghiệm từ hai lần trước, từ tốc độ cho tới uy lực của cái xúc tu này, mấy người bọn họ liền đem dị năng cường đại nhất bao phủ vào hai thanh đao.

Ngay khi xúc tu quất tới, đao trong tay cũng lóe lên ánh sáng rực rỡ, một nhát liền chém đứt.
Kinh hỷ vì không ngờ lại có thể dễ dàng chém rớt cái thứ khổng lồ này.

Thế nhưng, chưa để bọn họ kịp vui mừng thì nơi vừa bị chém đứt kia, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy liền hình thành ra một cái mới, hoàn hảo vô khuyết như chưa từng có vết đao nào chém qua..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.