Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 39: Lăng Xuyên _ Lên Đường
Nghe được câu trả lời của Lâm Hàm, nét mặt lạnh băng của Lăng Xuyên hơi có phần giãn ra.
Lâm Hàm không biết tại sao hôm nay mình lại nói nhiều như thế, trong khi người đối diện lâu lâu mới đáp lại một câu ngắn gọn.
Nhiệt độ không khí ngày một xuống thấp khiến Lâm Hàm không khỏi đánh cái hắc hơi.
Lâm Hàm: “Anh là lần đầu tham gia khóa huấn luyện à?”
Lăng Xuyên: “Không phải”
Lâm Hàm: “Vậy chắc chỉ mỗi tôi là người mới mà phải tham dự nhỉ?!”
Lăng Xuyên: “Có lẽ.
Bởi vì họ chỉ chọn người có năng lực cao!”
Lâm Hàm: “Thế à, vậy chẳng phải tôi đã được thừa nhận là rất có năng lực sao? Hahaha!”
Lăng Xuyên: “…”
Lâm Hàm: “Nghe nói ngày mai còn phải ghép đội, một đội sáu người.
Anh có tham gia vào tổ đội nào chưa? Nếu chưa thì có thể gia nhập vào đội của bọn tôi, mới chỉ có bốn thành viên thôi, vẫn còn thiếu hai chỗ!”.
Cậu nghe nói, ghép tổ đội là bắt buộc, và một đội nhất định phải có sáu người.
Có thể tùy ý lựa người hợp ý mình, thuyết phục họ gia nhập tổ đội.
Nhưng nếu đến khi kiểm tra số lượng mà vẫn chưa đủ sáu, nhà trường sẽ tùy tiện phân thêm người.
Thay vì mặc cho vận số, nhỡ may gặp phải tên không ra gì thì xác định cả đội phải ăn khổ dài dài.
Nãy giờ nói chuyện, tuy Lăng Xuyên ít nói nhưng xem ra cũng là người dùng được.
Thế nên Lâm Hàm mới ngõ ý muốn mời hắn.
Lăng Xuyên có chút bất ngờ nhìn chằm chằm cậu, đây là lần đầu tiên trong đời, hắn nhận được một lời mời thân thiện.
Trước kia, nếu có cũng chỉ là muốn lợi dụng, hoặc là vạn bất đắc dĩ nên mới mời hắn đến.
Hiện tại, khỏi phải nói hắn có bao nhiêu kinh ngạc.
Cậu không biết thân phận của hắn, thế nên lợi dụng thì quên đi, còn sợ hãi hắn, thì xem ra có phần thừa thải rồi.
Vậy, đây chính là một lời mời xuất phát từ tận đáy lòng ư, cậu thực sự xem hắn là bạn mà đối đãi ư?
Lăng Xuyên trong lòng kinh hỷ không thôi, khóe môi bất giác nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, hướng Lâm Hàm gật đầu xem như đồng ý.
Có lẽ vì có người trò chuyện cùng nên thời gian cũng trôi qua rất nhanh, mới đó mà cũng gần một giờ khuya rồi.
Lâm Hàm xem giờ mà cũng có chút giật mình, chẳng trách cậu lại buồn ngủ như vậy.
“Cũng khuya rồi, tôi phải trở về nghỉ ngơi đây.
Anh cũng về sớm đi, mai còn phải tập hợp sớm đó.
Đi trước đây!”.
Lâm Hàm đánh ngáp một cái, hướng hắn vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Đợi khi bóng lưng cậu khuất khỏi dãy hành lang, Lăng Xuyên mới chậm chạp thu hồi tầm mắt.
Một lần nữa nhìn lên ánh trăng trêи cao, nở một nụ cười đầy thâm ý.
Sáng hôm sau
Hôm nay mọi người ai cũng dậy rất sớm, xuống nhà ăn ăn sáng rồi mới lên đường.
Tập hợp lúc bảy giờ đúng, ai nấy đều áo mũ chỉnh tề, quân phục trang nghiêm.
Balo cũng chia đều cho từng người, bên trong đại khái cũng được mấy lọ dược chữa thương thông dụng, vài bịch dịch dinh dưỡng cùng một số đồ dùng thiết yếu.
Súng ống, đạn dược như đã nói, đều phân phát đủ, kèm theo đó là hai thanh đoản đao.
Chỉ huy đứng trêи đài cao, một lần nữa thông tri tỉ mỉ tất cả các quy định của kỳ huấn luyện.
Xong xuôi liền phát cho mỗi người một chiếc đồng hồ, chỉ số hiển thị bên trêи sẽ là số hiệu của người đó.
Đeo đồng hồ lên tay, số hiệu của Lâm Hàm là 310, Triệu Mặc là 432, Vũ Chiêu là 204, còn Đình Quân là 222.
Số lượng người tham gia của cả hai trường là tròn năm trăm người, tất cả đều là lực lượng tinh anh của quân đội dày công đào tạo nên.
Vì thế cho nên, đợt huấn luyện sinh tồn này rất đáng mong đợi.
Tuy biết rằng phía trước là khó khăn và vô vàn hiểm nguy, thế nhưng người nào người nấy đều nhiệt huyết bừng bừng, ý chí chiến đấu sục sôi.
Phi hành khí cỡ lớn che kín cả khoảng trời dần dần hạ cánh, chí ích cũng to gấp bốn lần máy bay ở hiện đại.
Quy mô kếch cấu càng là hiện đại tâm tiến, bên ngoài mạ lên một lớp hợp kim bằng bạc càng khiến nó trở nên sang trọng, uy mãnh không gì bì kịp.
Đi gần nửa ngày, rốt cục nó cũng hạ cánh xuống một tiểu tinh cầu có tên là 006.
Nơi này nhìn chung cũng không quá khắc nghiệt.
Có nguồn nước, có cây cối, có động vật.
Nhưng không khí khá ẩm thấp, dây leo cũng quấn chằng chịt khắp nơi không thấy lối đi.
Có thể nói, đây xác thực là một khu rừng rậm nhiệt đới chưa từng được khai phá, tìm ẩn rất nhiều nguy cơ không đoán trước được.
“Lần này, quy luật tính điểm sẽ có chút thay đổi.
Mọi người không cần phải hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu nữa, mà ở tại khu rừng này, ai là người săn được nhiều tinh hạch của thú biến dị nhất, chính là người chiến thắng!”.
Lời này của chỉ huy vừa nói xong, ngay lập tức liền nhận được một trận ồn ào, bàn tán xôn xao của mọi người.
Mỗi người một cách nghĩ, nhưng đây là lệnh, dù cho thế nào đi chăng nữa cũng phải tuyệt đối tuân theo.
“Tổ đội vẫn sẽ phân theo sáu người một đội như cũ.
Giờ thì, nhanh chóng sắp xếp đi!”.
“Rõ!”.
Tất cả mấy trăm người đều đồng lòng ứng thanh, ngay tức khắc liền không chậm trễ mà phân tổ nào ra tổ nấy.
Quy quy cũ cũ, hàng ngũ chỉnh tề..