Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 27: Đánh Dấu Tạm Thời
Rút ra phân thân khỏi nơi tư mật ấm nóng đầy mê luyến kia, dịch thể trắng đục cũng theo đó mà từ miệng h.ậ.u h.u.y.ệ.t chảy dài xuống ga trải giường.
Ôn nhu nhìn người thương đang say giấc nồng, lại chuyển mắt sang thành tích ở phía sau gáy cậu, Mục Diệc Thần trên môi không giấu nổi nụ cười.
Thực may, hắn là người đầu tiên phát hiện ra cậu là Omega.
Và, cũng thực may vì đây là lần đầu của Lâm Hàm, đồng nghĩa với việc hắn cũng là người đầu tiên đánh dấu lên người cậu.
Lúc nãy, dục vọng che lấp lý trí, hắn suýt chút đã đánh dấu vĩnh viễn lên người cậu.
Nhưng thực may, hắn đã không làm vậy.
Đây vốn dĩ chỉ là trói buộc tạm thời mà thôi, bởi vì hắn không muốn dùng thứ này để ép buộc Lâm Hàm ở bên cạnh và yêu hắn.
Hắn không muốn ép buộc cậu nhưng lại muốn cậu tình nguyện ở bên mình.
Nhưng…nếu thực sự đến lúc đó mà cậu vẫn không có tình cảm với hắn, hắn sẽ rút lui.
Hắn biết rõ, tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu.
Lấy khăn giấy lau sơ qua rồi bế lấy Lâm Hàm vào phòng tắm.
Tẩy rửa qua một lượt cho cậu, chính mình cũng tắm qua rồi Mục Diệc Thần mới ôm lấy cậu lên giường ngủ.
Đặt lên trán cậu một nụ hôn ngọt ngào, khẽ thì thầm vào tai Lâm Hàm một câu.
“Ngủ ngon.
Vất vả cho em rồi!”.
————————————–
Sáng hôm sau
Lâm Hàm tỉnh dậy trong tình trạng cơ thể giống như bị xe tải cán qua một trận, ê ẩm đến một ngón tay cũng không buồn nhấc.
Đã thế, eo còn đặc biệt đau nhức, cúc hoa phía dưới cũng ẩn ẩn đau rát.
Lại nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt đẹp như tượng tạc nhưng lại không kém phần thiếu đánh của ai kia liền đập vào mắt.
Chính mình hồi tưởng lại chuyện tối qua khiến Lâm Hàm không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
“Hờ.
Được lắm Mục_Diệc_Thần.
Hôm qua anh thế mà dám đè tôi, còn làm đến ngất!”.
Lâm Hàm xoa xoa tay, nhìn gương mặt ngủ say của Mục Diệc Thần liền giơ cao nắm đấm.
Nhưng ngoài mong đợi chính là, cú đấm trời giáng kia không có rơi trên khuôn mặt soái khí ngút trời của Mục Diệc Thần mà là nằm trọn trong bàn tay của hắn.
“Bảo bối dậy rồi à? Mới sáng sớm đã hung hăng như vậy? Nếu đã khỏe như thế, hay là chúng ta làm thêm vài hiệp nữa?!”.
Mục Diệc Thần nắm lấy tay Lâm Hàm đưa lên miệng hôn, nở trên môi nụ cười gợi đòn, biểu cảm gương mặt hiện rõ to hai chữ lưu manh.
Anh…anh anh, vô sỉ!”.
Lâm Hàm tức giận chỉ tay vào mặt hắn mà hét lên, khuôn mặt phồng lên đỏ bừng rụt tay đang bị hắn hôn lại.
“Tôi còn có thể vô sỉ hơn thế nữa! Em có muốn thử không?!”.
Mục Diệc Thần nở một nụ cười gian tà, nắm lấy tay Lâm Hàm mạnh mẽ kéo lại khiến cậu rơi trọn vào cái ôm ấm áp của hắn.
Lâm Hàm dĩ nhiên không chịu yếu thế, mặc dù phía dưới thật sự vẫn còn đau nhưng cũng không thể ngăn được bản năng phản đòn của cậu.
Lâm Hàm giật chỏ, ý đồ muốn dùng khuỷu tay thúc vào bụng hắn nhưng Mục Diệc Thần dường như đều nắm rõ đường đi nước bước của cậu, dễ dàng tránh né còn thuận tiện chế trụ tay cậu.
Mấy lần ra chiêu đều thất bại, Lâm Hàm tức đến bốc khói.
Tốt xấu gì cậu cũng từng là đặc công cấp S, thế mà đánh không lại tên này.
Nói ra có chút mất mặt, là vì cậu huấn luyện chưa đủ khắc nghiệt, buông thả bản thân quá độ hay là do tên kia có vấn đề?.
“Buông ra!”.
Lâm Hàm giật tay mình ra khỏi tay hắn rồi đứng bật dậy, nét mặt trong phút chốc liền biến về vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Thái độ thay đổi đến chóng mặt này khiến Mục Diệc Thần có chút không kịp thích ứng.
Quấn lấy áo tắm treo ở đầu giường, Lâm Hàm như không có chuyện gì mà bước vào phòng tắm rửa, vệ sinh cá nhân.
Dù gì cũng từng là người hiện đại, cậu không quá đặt nặng về vấn đề lần đầu tiên này.
Đối với cậu, đây chỉ là tình một đêm, gặp dịp thì chơi vậy thôi.
Huống hồ, đôi bên cùng có lợi, đêm qua cậu cũng rất hài lòng.
Bước ra khỏi phòng tắm, Mục Diệc Thần vẫn cứ ngồi ngây ra trên giường.
Lâm Hàm một thân quần áo chỉnh tề bước ra, ném cho hắn một ánh nhìn cảnh cáo rồi cũng không nán lại lâu.
Thế nhưng cậu còn chưa bước chân ra khỏi cửa phòng, cả cơ thể đã bị một lực mạnh mẽ kéo ngược về phía sau.
Không cần nhìn lại cũng biết là ai làm.
Mục Diệc Thần ôm cậu từ phía sau, hai tay siết chặt eo cậu, đầu tựa lên vai, ở bên tai nhỏ giọng thầm thì.
“Em muốn đi đâu?!”
Bị hắn liên tục phả khí nóng vào sau gáy tai, Lâm Hàm mẫn cảm rùng mình rụt cổ lại, hai vành tai cũng vì động chạm của hắn mà đỏ bừng.
“Về ký túc xá!”.
Lâm Hàm che giấu cảm xúc rất tốt, mặc dù đương rất ngượng nhưng vẫn bày ra bộ mặt lạnh tanh, giọng điệu đều đều không nghe ra hỷ nộ ái ố.
“Tôi có nói sẽ cho em rời đi sao?!”.
Mục Diệc Thần giọng đanh lại, mắt phượng hẹp dài nheo thành một đường cong nguy hiểm, tính chất lời nói mơ hồ nghe ra sự đe dọa, cảnh cáo bên trong.
Nghe tới đây, mặc dù có chút bất an nhưng Lâm Hàm quả thực là nhịn không nổi nữa rồi.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cậu hất văng hai cánh tay quấn chặt lấy eo mình.
Xoay người đối diện lại với Mục Diệc Thần, mắt đối mắt mà hét lên.
“Đủ rồi đấy! Anh lấy tư cách gì mà quản chuyện của tôi chứ? Còn nữa, tôi đi hay ở còn cần đến sự cho phép của anh sao? Nực cười!”.