Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 239: Giết Thịt
Phụt
Vũ Chiêu lạnh mắt nhìn gã, sau khi nghe xong mấy lời d.â.m t.ụ.c bẩn thiểu kia liền không chút do dự phun nước bọt vào mặt gã.
“C.o.n m.ẹ nó.
Con đ.i.ế.m chết tiệt!”.
Gã dùng tay quệt đi nước bọt dính trên mặt mình, sau đó nghiến răng nghiến lợi mà chưỡi tục.
Tay thô bạo vung lên, định chụp cho Vũ Chiêu một cái tát trời giáng.
Đình Quân bị trói gô ở bên cạnh, nhìn một màng này liền không khỏi máu nóng xông não.
Hắn cố gắng vùng dậy, chỉ là dây trói quá chặt, hắn không có cách nào thoát ra được.
Nhìn thấy cánh tay kia giáng xuống gần đến mặt của Vũ Chiêu, Đình Quân liền không kịp nghĩ ngợi mà lao ra hứng trọn một cái bạt tay này.
Lực đạo của gã kia không phải dạng vừa, chỉ một cái tát, liền đánh trúng trước ngực Đình Quân, khiến hắn trực tiếp hộc ra một ngụm máu.
Có thể tưởng tượng, nếu cái tát này thực sự giáng xuống mặt Vũ Chiêu, phỏng chừng đầu y sẽ trực tiếp lệch sang một bên.
“Đình Quân!”.
Vũ Chiêu cũng không ngờ tới, Đình Quân thế mà lại lao ra như vậy.
Nhìn hắn thân thể gầy gò, hiện tại lại còn hộc ra máu như vậy, quả thực là muốn mạng hắn mà.
“Ha.
Gì đây? Anh hùng cứu mỹ nhân à?!”.
Đánh hụt, gã cầm đầu không những không giận, trái lại còn thú vị nhếch mép.
Gã túm lấy tóc Đình Quân giật ngược ra sau, ép hắn ngước mặt lên nhìn mình, sau đó nở một nụ cười đầy trào phúng.
“Thân mày con lo chưa xong, thế mà còn muốn bảo vệ ai?!”.
Gã nói với giọng cực kì bỡn cợt, bên trong hàm chứa khinh thường cùng cực độ chế giễu.
“C.h.ó chết! Hôm nay mày dám đối xử với bọn tao như vậy.
Sau này dù cho có làm ma, tao cũng tuyệt đối sẽ không tha cho chúng mày!”.
Lý Bân hành xử bốc đồng, nghĩ gì nói nấy, dù đang ở trong tình cảnh thế này cũng vẫn không ngăn được cái tính không sợ trời không sợ đất ấy.
“Hahaha, mày đang nói cái chuyện nực cười gì vậy? Làm ma cũng không tha cho tụi tao? Hahaha, bọn bây nghe nó nói gì không? Là làm ma cũng không tha cho chúng ta cơ đấy?!!!”.
Gã cầm đầu nhướn nhướn lông mày, ban đầu cười cười hai tiếng, sau đó quay sang bọn đàn em.
Bọn chúng cũng vô cùng hưởng ứng, mấy chục tên ngửa đầu ầm ĩ cười lớn, tựa như vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy.
“Nhưng mà, mày làm người còn không làm gì được tao, thì nói chi tới làm một vong hồn! Nhìn cho kĩ đi, xem xem rốt cục bọn bây đang ở trong cái tình thế gì.
Đừng có hở chút là lên giọng, điều đó chỉ làm bọn bây chết nhanh hơn, nhục nhã hơn mà thôi!”.
Gã cầm đầu lúc này đột nhiên ngưng cười, buông tay ra khỏi đầu Đình Quân, sau đó nhìn lướt qua cả ba người, trong giọng nói tràn ngập sự áp bức cùng đe dọa.
Tuy lời gã nói khiến ba người bọn họ vô cùng căm phẫn, nhưng mà gã nói cũng không hề sai.
Hiện tại sống chết của họ đều nằm trong tay bọn chúng, cho nên, ngoài cam chịu ra, họ không còn lựa chọn nào khác.
“Để xem xem…hôm nay sẽ giết thịt con lợn nào đây nhỉ?!”.
Lúc này, gã cầm đầu ngồi xổm xuống lần nữa, môi nhếch lên, ánh mắt lướt vòng qua ba người bọn họ.
“Đại ca, hay là tên kia đi.
Da dày thịt béo, ăn ngon!”.
Một tên nào đó đứng phía sau thấy lão đại còn đang phân vân, liền đứng ra nhiệt tình góp ý kiến.
Tay không chút kiên kị chỉ về phía Lý Bân.
“Không không, chọn tên vừa bị hộc máu kia đi.
Hắn ốm như vậy, lại còn bị trọng thương, nói không chừng không qua nổi mấy ngày nữa đâu.
Chúng ta chi bằng nhân lúc thịt còn tươi, đem hắn giết thịt đi là vừa.
Kẻo chết đi sẽ không còn tươi ngon đâu!”.
Một tên nào đó cũng bước ra bình luận ý kiến.
Bọn chúng hùa nhau nói cười vô cùng sôi nổi, tựa như đứng trước mặt bọn chúng không phải là người nữa, mà chính là gia súc gia cầm chuẩn bị lên mâm cổ vậy.
“Được rồi được rồi! Tao thấy lão nhị nói có lí đó.
Chọn tên này đi, nhân lúc còn tươi mà giết, thịt sẽ ngon hơn.
Đợi mấy ngày nữa hắn chết, thịt ăn vào sẽ không còn tươi!”.
Gã cầm đầu lúc này chỉ tay về phía Đình Quân còn đang nằm co ro trên mặt đất, cười đầy ghê rợn.
Vũ Chiêu cùng Lý Bân đồng tử đều co lại.
“Đồ điên, mày dám động vào cậu ấy, tao hôm nay ở đây liều mạng với mày!”.
Vũ Chiêu liều mạng vũng vẫy muốn thoát khỏi dây thừng.
Tay chân đều cọ đến bong tróc một lớp da, chỉ là nút thắt quá chặt, cho dù y có cố gắng như thế nào cũng không mở ra được.
“Dẫn đi!”.
Gã cầm đầu khinh thường liếc Vũ Chiêu một cái, sau đó làm như không có chuyện gì mà phất tay ra hiệu cho đám đàn em khiêng người đi.
Bọn đàn em lúc này nghe lệnh đại ca liền mừng rỡ ra mặt.
Đây không phải lần đầu tiên bọn chúng nếm qua th.ịt người, trong thời kì đói khát loạn lạc này, nó chính là cực phẩm mỹ vị.
Chính vì thế, bọn chúng nhìn chằm chằm Đình Quân bằng ánh mắt thèm nhỏ dãi.
Chỉ cần đem tên này nấu lên, bọn chúng sẽ được ăn no ăn ngon.
Chuyện tốt như vậy, cớ sao lại không làm?!.
Bọn chúng bây giờ, tựa như dã thú không còn chút tính người.
Thậm chí còn thua cả dã thú, vì ít ra dã thú cũng không ăn thịt đồng loại như bọn chúng.
Lâm vào đường cùng, con người ta sẵn sàng bất chấp hết thảy, đánh mất cả nhân cách lẫn tính người mà không chút do dự.
“Không được, mau thả hắn ra…khônggg!”.
Vũ Chiêu điên cuồng cựa quậy, vũng vẫy.
Mắt thấy bọn chúng nâng Đình Quân đi, y không khỏi thất thanh kêu lớn.
Gọi đến khản cả giọng, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt vô cùng thản nhiên của đám người kia.
Còn mọi người xung quanh, ai nấy đều cúi đầu rụt cổ, sợ hãi run lên cầm cập, nào có ý tứ sẽ đi giúp bọn họ? Những người đó cũng ý thức được cậu thân mình còn lo chưa xong thì lấy cái gì để bảo vệ người khác của gã cầm đầu ban nãy đã nói.
Bất lực, tuyệt vọng.
Vũ Chiêu chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng thế này bao giờ.
Hốc mắt y lúc này cay xè, hàm răng cắn chặt môi dưới đến bật máu, nhìn chằm chặp bóng dáng Đình Quân đã dần khuất xa.
Đình Quân mơ màng bị người ta đem đi, ngoái đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy gương mặt Vũ Chiêu đã lã chã đầy nước mắt.
Hắn không nói lời nào, chỉ mỉm cười cho Vũ Chiêu một ánh mắt trấn an.
Nhưng mà nụ cười kia chất chứa vô vàng bất đắc dĩ cùng lưu luyến, không nỡ.
Chỉ là, cái chết cận kề, Vũ Chiêu ngược lại chẳng cảm thấy chút an tâm nào, trái lại còn cảm thấy đau đớn mất mác nhiều hơn..