Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 22: Cường Thế
Phi hành khí dừng lại ở một ngôi biệt thự hết sức sang trọng xa hoa.
Cánh cổng nạm vàng với hoa văn tinh tế, tỉ mĩ ầm ầm mở ra.
Mục Diệc Thần không nói tiếng nào lại lần nữa lôi kéo lấy tay Lâm Hàm đi vào trong, hai hàng người hầu xếp ngay ngắn cung kính hướng hắn cuối chào.
“Mừng đại thiếu gia trở về!”.
Mục Diệc Thần phất tay ý bảo mọi người lui xuống, đến khi không gian chỉ còn hai người, Lâm Hàm lúc này mới lên tiếng chất vấn hắn.
“Này! Đủ rồi đấy, anh đưa tôi tới đây làm gì?!”.
Giằng tay mình ra khỏi tay hắn, Lâm Hàm xoa xoa cổ tay đã hiện lên mấy vệt xanh tím.
Giọng Lâm Hàm có chút cáu gắt, quả thực nãy giờ hắn đã chọc giận cậu không nhẹ.
Khuôn mặt tức đến đỏ cả mặt trông đáng yêu vô cùng.
Mục Diệc Thần chỉ nhìn cậu không nói, đôi con ngươi trở nên thâm trầm.
Hắn đột nhiên bước tới, dồn Lâm Hàm ép sát vào tường.
Phả hơi thở đầy nam tính lên gương mặt tinh xảo như búp bê sứ của Lâm Hàm, giọng hắn trầm khàn lên tiếng.
“Vốn muốn từ từ theo đuổi để có được tình cảm từ em, nhưng em lại lựa chọn rời xa tầm kiểm soát của tôi! Nếu đã như thế thì chi bằng….chiếm lấy em.
Chỉ có như vậy, em mới thuộc về riêng tôi.
Mãi mãi rời xa khỏi cái tên Triệu Mặc kia!”.
Mục Diệc Thần nhếch mép, nụ cười lạnh lẽo khiến Lâm Hàm rùng mình ớn lạnh.
Sau mấy giây theo kịp những gì hắn nói, cậu mới giật mình tròn mắt, không thể tin nhìn chằm chằm Mục Diệc Thần.
Hắn vừa nói cái gì chứ? Là đang tỏ tình sao? Hắn thích cậu từ khi nào? Còn có, cậu là Beta a, hắn thích một Beta để làm gì?!.
Lâm Hàm còn đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình thì bất ngờ bị một thứ ấm nóng bao phủ lên đôi môi nhỏ nhắn.
Lâm Hàm đôi con ngươi trừng lớn nhìn gương mặt phóng đại của Mục Diệc Thần gần ngay trước mắt.
Hắn…hắn thế mà dám…dám…hôn cậu!!!.
Cảm giác mềm mại lại ngọt ngào của đôi môi cậu mang lại khiến hắn trầm luân không muốn buông ra.
Lâm Hàm hai tay chống lên ngực Mục Diệc Thần hòng đẩy hắn ra nhưng vô dụng.
Lưỡi hắn nhanh chóng cạy mở chui vào khoan miệng cậu khuấy đảo, câu lấy chiếc lưỡi ẩm ướt non mềm kia mà trêu đùa.
Miệng cậu có vị như kẹo, lại thoang thoảng hương của việt quất khiến hắn theo bản năng muốn đòi lấy nhiều hơn.
Cường thế, bá đạo ngấu nghiến lấy đôi môi cậu, hắn như muốn trúc hết tất cả mọi ghen tuông vào nụ hôn này.
Phải, hắn là đang ghen, hắc đã thực tức giận khi biết cậu chuyển trường, rời xa hắn.
Đến hôm nay lại chính mắt nhìn thấy cậu cùng tên Triệu Mặc kia ở cùng một chỗ.
Hắn là thực sự đè nén không nổi lửa giận nữa.
Chuyện trước kia cậu thích tên kia đến điên cuồng, thậm chí còn suýt chút mất mạng vì tên kia hắn đều đã cho người tra qua.
Chỉ là thực không ngờ, phần tình cảm đó sau khi cậu bị mất trí nhớ vẫn không hề phai nhạt.
Đã thế, hắn cũng mơ hồ nhận ra, Triệu Mặc là đối với cậu động lòng rồi.
Vì thế nên hiện tại hắn mới đưa ra quyết định táo bạo này, thà chiếm lấy thân thể trước rồi dần dần chiếm trọn trái tim cậu.
Nhưng nếu hiện tại hắn không làm gì, chấp nhân buông xuôi thì cậu mãi mãi cũng không thuộc về hắn.
Lâm Hàm bị hắn hôn đến cả người mềm nhũn, cả thân thể chỉ biết vô lực dựa vào hắn, mặc hắn dày vò mà quên cả phản kháng.
Có lẽ chính cậu cũng đang hưởng thụ cảm giác mà nụ hôn nóng bỏng kích tình kia mang lại.
Mãi đến khi Lâm Hàm mất hết dưỡng khí, Mục Diệc Thần mới tiếc nuối buông cậu ra, nhìn gương mặt đỏ ửng, đôi môi bị dày vò sưng đỏ mà ướt át.
Mục Diệc Thần cảm thấy thân dưới một luồng nhiệt khí nóng ran đang không ngừng dâng trào.
Cường thế bế ngang Lâm Hàm vẫn còn đang ngẩn ra, bất ngờ bị nâng lên, Lâm Hàm theo phản xạ ôm lấy cổ hắn.
“Mục Diệc Thần! Thả tôi xuống? Anh bế tôi đi đâu thế hả?!”.
Lâm Hàm bất bình kháng nghị, tên này quả thực ngang ngược không nói lý, muốn đem cậu đi đâu liền mang đi sao.
“Đi đâu? Đi làm việc khiến em mãi mãi thuộc về tôi!”.
Mục Diệc Thần lại cười, đôi chân dài sải bước bế cậu đi lên lầu.
Lâm Hàm nghe thấy câu trả lời của hắn liền bất an không thôi.
Không lẽ hắn định….không phải chứ? Hắn là Alpha, cậu là Beta a, làm sao có thể….
“Không muốn! Mục Diệc Thần, mau thả tôi xuống…mau buông ra!”.
Lâm Hàm vùng vẫy trong vô vọng, cánh tay hắn cứ như gọng kìm, giam giữ thân thể cậu chặt chẽ không thể nào thoát ra.
Chẳng mấy chốc đã lên đến phòng hắn, Mục Diệc Thần dùng vân tay khóa chặt cửa lại rồi ném Lâm Hàm xuống giường.
Được giải thoát, Lâm Hàm nhanh chóng xoay người bò dậy, mắt thấy một chút nữa đã có thể trèo xuống khỏi giường thì cổ chân bất ngờ bị nắm chặt, kéo ngược trở về chỗ cũ.
Mục Diệc Thần không biết từ khi nào đã cởi xong áo, lộ ra thân trên rắn chắc cùng những lớp cơ tinh tế, cơ bụng tám múi đầy dụ hoặc.
“Mục…Mục Diệc Thần, anh…anh đừng có làm bậy, tôi…tôi”.
Lâm Hàm khẽ nuốt nướt bọt, tái xanh cả mặt, ngôn ngữ hỗn loạn đến chính cậu cũng chẳng biết bản thân đang muốn nói cái gì.
Kiếp trước, cậu đúng là có cùng nam nhân kia tình sâu nghĩa nặng, thế nhưng từ đầu tới cuối là hoàn toàn trong sáng, không hề biết đến chuyện ân ái giữa nam với nam là thế nào.
Giờ phút này cậu là sợ thật rồi, cậu còn từng nghe nói, nam nhân làm với nam nhân sẽ rất đau.
Mà hiện tại, cậu cũng không muốn nằm dưới thân nam nhân mà rên rỉ.