Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 163: Theo Dõi!
Lâm Hàm ăn đến ngon lành, xong xuôi còn vỗ vỗ cái bụng tròn trịa của chính mình ợ một cái đầy thõa mãn.
Lăng Xuyên không quá thích hải sản, cho nên chỉ ăn một ít.
Tranh thủ trong lúc cậu đương ăn, gọt cho cậu một ít trái cây tươi.
Lâm Hàm nằm trên ghế dài hướng ra biển tắm nắng, mắt đeo kính đen, trông cực kỳ hưởng thụ.
Lăng Xuyên đặt trái cây cùng nước uống mát lạnh ở trên bàn gỗ nhỏ, bản thân cũng nằm xuống cái ghế đặt cạnh cậu.
Cả hai cứ như thế nằm một lúc thư giãn, tận hưởng gió mát, không khí trong lành, còn có một phong cảnh bao la rộng lớn ở trước mắt.
Lâm Hàm chỉ nằm có một lát đã ngồi bật dậy, hệt như trẻ con mà ngồi xổm xuống, bắt đầu nghịch cát.
Lăng Xuyên ngồi ở một bên nhìn cậu chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp cậu một tay.
Cậu trước tiên đắp một cái hình ngôi sao nhỏ, thế nhưng chỉ một lúc sau sóng lớn nối tiếp sóng nhỏ, ngôi sao cũng đã bị cuống phăng đi.
Rút kinh nghiệm, Lâm Hàm lùi sâu vào bờ thêm một chút, bắt đầu cặm cụi xây một cái lâu đài cát thật to.
Lăng Xuyên lúc này cũng cảm thấy hứng thú, nhanh tay giúp cậu xây.
Cả hai người cùng làm, hiệu suất đặc biệt cao.
Chẳng mấy chốc mà đã xây xong một lâu đài cát trông đến thật tráng lệ.
Ở trước cổng lâu đài còn không quên viết thêm hai chữ ‘Hàm_ Xuyên’.
Lâm Hàm đứng dậy phủi phủi tay, xem ra rất hài lòng với thành quả này của mình.
Tiện tay còn không quên lấy di động ra chụp lại, cậu muốn lưu giữ lâu đài này mãi mãi ở trong bức hình này.
Cho dù khi cậu rời đi, nó có bị sóng biển vùi dập.
Thế nhưng hình ảnh đẹp đẽ nhất của nó, cậu đã kịp thời ghi lại rồi.
Lăng Xuyên ở phía sau đặt tay ôm lấy eo cậu, đem đầu Lâm Hàm ngã vào vai chính mình.
Hình ảnh này quả thực vừa hài hòa lãng mạn, lại đẹp đẽ biết nhường nào.
Thế nhưng vào trong mắt kẻ có tư tâm, thì chính là hận không thể xé nát cái bức tranh đẹp đẽ này.
Người vẫn luôn bám đuôi theo sau phi hành khí của bọn họ lúc này cũng không biết đã nấp gần đó từ khi nào.
Chứng kiến cảnh này, tay người nọ không khỏi siết chặt lại, đôi mắt ở dưới lớp kính đen cũng nhanh chóng bị bao phủ bởi một màu đỏ ngầu.
Lăng Xuyên đem cằm Lâm Hàm nâng lên, định một lần nữa hôn xuống thì ánh mắt lúc này lại chợt lóe.
Sắc mặt hắn nhanh chóng lạnh xuống, tầm mắt lạnh như băng chuẩn sát bắn về phía người đương nấp trong bụi rậm kia.
Lâm Hàm cũng phát hiện ra có người khác ở đây, tầm mắt cũng rất nhanh nhìn theo hướng mà Lăng Xuyên đang nhìn.
Cũng không phải cậu quá tài giỏi hay quá nhạy bén gì, người nọ bị phát hiện bởi do chính mùi pheromone mà người nọ phát ra.
Cũng không biết là quá phấn khích hay là quá giận dữ điên cuồng mà mùi tương đối nồng đậm.
Cách nhau một khoảng xa như vậy mà cậu vẫn có thể ngửi thấy thực rõ ràng.
“Ra đây!”.
Lăng Xuyên lạnh giọng quát một tiếng, thanh âm lạnh lẽo đến có thể đông chết người.
Người nọ có hơi giật mình, xong vẫn là theo tiếng quát của Lăng Xuyên mà ngoan ngoãn đi ra.
Lăng Xuyên từ lúc ngửi được cái mùi hương kia liền đã biết người đến là ai.
Nếu không phải do mùi này thì người nọ đã chết dưới họng súng của hắn không biết bao nhiêu lần rồi.
“Theo dõi tôi? Gan cô đúng là ngày một lớn nhỉ?!”.
Lăng Xuyên nở nụ cười lạnh, trong mắt lan tràn ra nguy hiểm tột độ.
Nhìn ánh mắt này của hắn, biết rõ bản thân đã chạm đến điểm mấu chốt của Lăng Xuyên.
Cho nên người nọ liền nhanh chóng kéo xuống khẩu trang cùng kính đen.
Đầu cúi xuống nhỏ giọng giải thích.
“Không…không phải vậy.
Anh nghe em giải thích, em vốn dĩ không có theo dõi anh đâu, thật đó.
Chuyến giao dịch xảy ra chút trục trặc, Aros không gọi được cho anh nên mới để em đi tìm anh.
Vừa đúng lúc gặp phi hành khí của anh ở trên đường, cho nên em mới bám theo thôi.
Thật sự em không có lá gan dám đi theo dõi anh đâu mà!”.
Người tới là một cô gái với vóc người vô cùng nóng bỏng, toàn thân đều bao phủ bởi lớp vải da màu đen bóng loáng, càng tôn lên ba vòng rõ ràng hoàn mỹ.
Gương mặt thì khỏi phải nói, xinh đẹp đến nổi khiến người ta phải ngoái đầu lại mà nhìn.
Tuy nhiên, ngũ quan sao lại giống Lăng Xuyên đến mấy phần như vậy?!.
Lăng Xuyên lúc này mới nhớ ra, vì để dành trọn vẹn thời gian để ở cùng Lâm Hàm, hắn đã tắt điện thoại trước khi đi rồi.
Vừa mở di động lên, ngay lập tức mười mấy cuộc gọi bị nhỡ đến từ Aros đã hiện lên tràn ngập màng hình.
Lăng Xuyên nhìn Lăng Cẩm một lần nữa, hắn hiện tại sẽ không truy cứu chuyện này.
Thế nhưng lòng nghi kỵ là không thể thiếu.
Hắn nhanh chóng gọi lại cho Aros, sau khi cùng người nọ trao đổi một chút thì cúp máy.
Mãi đến khi ngồi trên phi hành khí để trở về nhà, Lâm Hàm suy nghĩ đắn đo một hồi mới hỏi ra miệng một câu này.
“Người vừa nãy…có nét rất giống anh.
Là người thân trong nhà sao?!”.
Lâm Hàm lúc này nói ra xong lại có chút hối hận.
Cậu rõ ràng cản nhận được, khi mà cậu nhắc đến mấy chữ ‘người thân trong nhà’, sắc mặt Lăng Xuyên hình như đã không tốt, bây giờ lại còn tệ hơn.
“Em không có ý gì đâu…chỉ là, hơi tò mò một chút thôi! Nếu anh không muốn trả lời cũng không…”.
Lâm Hàm vội xua tay giải thích.
Lăng Xuyên quả thực đời sống riêng tư rất thần bí, cho nên cậu mới sinh ra tò mò mà thôi.
Cũng không phải là muốn điều tra bối cảnh hay làm thân với người nhà của hắn hay gì cả.
Thế nhưng, mấy chữ ‘không sao cả!’ cậu còn chưa có nói hết ra, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lăng Xuyên vang lên bên tai.
“Là em gái anh!”..