Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Trở Thành Omega – Chương 143: Tặng
Lâm Hàm trước tiên là giao ra hộp quà chứa chiếc đồng hồ, có hơi ngượng một chút bởi vì đây là lần đầu cậu tặng quà cho hắn.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”.
Triệu Mặc nhìn hộp quà nhỏ được gói đến thực tinh xảo trên tay cậu.
Hắn lúc này có vẻ bất ngờ, nhận lấy hộp quà trên tay cậu, sau đó ôm chặt lấy eo cậu tiếp tục hôn xuống.
“Anh mở nó ra nhé!”.
Triệu Mặc nhìn cậu dò hỏi.
Mở quà ở trước mặt người đã tặng quả thực không hợp lẽ thường cho lắm.
Nhưng mà, hiện tại bọn họ là người yêu của nhau, với cả, hắn cũng rất muốn biết bên trong là cái gì.
Lâm Hàm không chút do dự liền gật đầu.
Triệu Mặc nhanh chóng đem hộp quà mở ra, tầm mắt nhanh chóng xuất hiện một chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo.
“Đeo giúp anh đi!”.
Triệu Mặc lấy đồng hồ nhét vào tay cậu, tay đó lại chìa cổ tay ra, ý muốn cậu đeo giúp.
Lâm Hàm cũng không có từ chối, đồng hồ rất nhanh đã yên vị trên cổ tay Triệu Mặc.
Mắt thẩm mỹ của cậu cũng không tệ, đeo lên tay hắn quả thực trông rất hợp.
Chỉ là, Triệu Mặc lúc này chú ý tới, hình như bên tay còn lại của Lâm Hàm còn treo thêm một thứ gì đó nữa.
“Em còn đem theo thứ gì nữa vậy? Cũng là tặng cho anh sao?!”.
Triệu Mặc híp mắt mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt mang theo tò mò nhìn về phía sau lưng Lâm Hàm.
“Ừm…là bánh gato, do…do em tự làm.
Vì là lần đầu thử, cho nên cũng không biết mùi vị thế nào!”.
Lâm Hàm vốn định ém nhẹm luôn chuyện cái bánh.
Tặng quà tự tay làm, nói thế nào vẫn cứ cảm thấy ngượng ngượng.
Chỉ là, không ngờ Triệu Mặc lại tinh ý như vậy, cho nên cậu cũng chỉ đành đem bánh mang ra.
“Em tự làm sao? Còn là lần đầu làm nữa! Hôm nay anh tự thấy thật vinh dự khi được sở hữu chiếc bánh này.
Dù nó có ra sao thì anh cũng nhất định sẽ ăn sạch nó!”.
Triệu Mặc kinh ngạc nhìn Lâm Hàm bằng đôi mắt sáng rực, sau đó nhận lấy bánh rồi ôm chầm lấy cậu.
Nghe những lời này của hắn, Lâm Hàm rốt cục mới thả lỏng tâm tư.
Triệu Mặc nóng lòng muốn nếm thử tay nghề của Lâm Hàm, cho nên ngay lập tức liền đem để lên trên bàn.
Trực tiếp cắt ra nếm thử một miếng to.
Chỉ là, ngay sau đó sắc mặt hắn thoáng cứng đờ.
Ờm, mùi vị này, phải diễn tả thế nào nhỉ? Phần bánh bên trong quá ngọt, lại còn khá cứng.
Còn phần kem, chắc là Hàm Hàm cho nhầm…đường thành muối rồi.
Nó…vị rất lạ.
Triệu Mặc lúc này, khóc không ra nước mắt.
“Sao vậy? Nó dở lắm à? Để…để em thử một chút!”.
Lâm Hàm nhìn thấy hắn không nói tiếng nào, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Cậu tìm cái thìa, định nếm thử một miếng.
Chỉ là, Triệu Mặc lại cầm nguyên cái bánh ăn đến ngấu nghiến.
Đã vậy có giấu sang một bên, tránh xa tầm tay cậu.
“Sao có thể dở chứ? Nó rất ngon, thật đấy! Chỉ là, bánh này em đã tặng anh rồi, vậy thì bây giờ nó là của anh.
Em không được giành đâu đấy nhé!”.
Triệu Mặc ngấu nghiến cố dồn số bánh vào miệng mình.
Tuy là mùi vị nó có chút ‘đặc biệt’, nhưng mà đây là quà mà Lâm Hàm tặng hắn, còn là lần đầu tiên cậu làm bánh nữa.
Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ biến nó thành một món mỹ vị trong mắt cậu.
Lâm Hàm có chút khó hiểu trước hành động của hắn.
Chỉ là, nhìn hắn ăn đến ngon lành như vậy, cậu cũng vui vẻ theo.
Không ngờ là lần đầu làm bánh lại thành công đến vậy.
Thế thì sau này cậu sẽ làm thường xuyên hơn để tặng cho mọi người, để bọn họ cùng nhau nếm thử.
Triệu Mặc rốt cục cũng ăn xong, hắn có chút gấp gáp mà uống liền mấy cốc nước.
“Anh sao vậy?!”.
Lâm Hàm nhìn hắn uống nước như bị bỏ khát đã lâu, không khỏi nhíu mày nghi hoặc hỏi.
“Không…khụ, chỉ là lúc nãy ăn có chút nhanh…cho nên bị nghen thôi!”.
Triệu Mặc vờ bị nghẹn mà đấm đấm lồng ngực mình, phụ họa ho khù khụ thêm mấy tiếng trông y như thật.
Hắn tuyệt đối sẽ không nói là vì mặn đâu, nếu nói như vậy Hàm Hàm sẽ buồn lắm.
Tuyệt đối không thể.
Lâm Hàm nghe hắn nói bị nghẹn liền không khỏi lo lắng vỗ vỗ lưng cho hắn.
Triệu Mặc sau khi xác nhận miệng mình đã không còn vị mặn nữa mới bất chợt nắm lấy tay Lâm Hàm kéo xuống.
Một phát đè ép cậu lên trên giường, môi bạc nhanh chóng phủ lấy đôi môi đỏ mọng của cậu.
Hắn quyết định sẽ tự thưởng cho mình một sinh nhật đầy nồng cháy mãnh liệt bên người thương.
Lâm Hàm đột ngột bị kéo lấy liền không khỏi kinh hoảng một chút.
Sau đó biết hắn định làm cái gì, cậu không khỏi đỏ mặt hỏi một câu.
“Chúng ta như thế, vậy…vậy bữa tiệc phải làm sao đây?!”.
Triệu Mặc hiện tại đã vứt hết tiệc tùng gì đó ra sau đầu rồi.
Trong mắt hắn hiện tại chỉ có cậu, và người anh em phía dưới hắn cũng đang kêu gào đòi được thõa mãn.
“Không cần bận tâm đến nó nữa.
Chúng ta bây giờ cùng làm một vài ‘vận động mạnh’ đi!”.
Hắn nói xong liền lao vào cậu như hổ đói vồ mồi.
Quần áo trên người cậu từng cái từng cái một rất nhanh đã bị trúc xuống, rơi vãi đầy trên giường đến cả mặt sàn.
Trong phòng rất nhanh đã truyền đến tiếng giao hoan cùng tiếng r.ê.n r.ỉ đầy kíƈɦ ŧìиɦ.
Chỉ là phòng cách âm quá tốt nên dù đứng ở ngay trước cửa cũng chẳng thể nghe ra cái gì.
Triệu Mặc sau bao ngày không được thõa mãn, hôm nay liền giống như mãnh thú.
Điên cuồng luật động, lộng h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u bên dưới của cậu đến một mảng nhầy nhụa bất kham..