Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 23: Kiếm Anh Ta Đừng Kiếm Tôi!


Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu FULL – Chương 23: Kiếm Anh Ta Đừng Kiếm Tôi!


Buổi tối hôm đó, Lục thiếu gia không tiếp tục lái xe đi nữa.
Bởi chạy xe quá tốc độ xảy ra ngay bên ngoài biệt thự nhà họ Lục, chiếc xe lao ra rồi dừng lại phát ra âm thanh vô cùng chói tai trong khu biệt thự xa hoa yên tĩnh, thậm chí làm kinh động đến cả ông cụ Lục.
Con trai ruột qua đời vì tai nạn xe cộ, nếu cháu trai ruột lại gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ sợ ông cụ Lục cũng từ giã cõi trần ngay tại chỗ.
“Có thật là không bị thương chỗ nào không?!”
“Không sao ạ.”
Lúc này Lục Chẩn đã hoàn toàn bình tĩnh, ung dung nghĩ đến rất nhiều loại khả năng trong đầu.
Nếu có người động chân động tay thì đúng là gan to bằng trời.

Việc liên quan đến người thừa kế duy nhất, chắc chắn nhà họ Lục sẽ tra rõ chuyện này, một khi đã tra ra thủ phạm thì tuyệt đối sẽ không dễ tha.
Lục Chẩn suy nghĩ một lát, không biết vì sao bỗng nhiên có loại cảm giác vô lí quen thuộc.
Mức độ vô lí đại khái tương tự với, dao găm rơi từ trên trời xuống…?
Ông cụ Lục càm ràm vài câu, quay đầu nhìn về phía Lục Lân Uyên, dựng râu trừng mắt: “Lục Chẩn còn chưa có bằng lái mà anh đã cho nó lái, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?!”
Lục Lân Uyên cười hiền lành nói: “Tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Lục Chẩn: “Không liên quan tới chú út.

Đợi lát nữa nhờ chú Lưu chở đi một chuyến là được.”
Hai chú cháu được tài xế đưa đến địa điểm tiệc tối, còn chiếc xe kia được đưa đi bảo dưỡng.
Tốc độ xe lần này là 40 dặm, chiếc xe trăm vạn chậm rãi lao đến đích như một con rùa già.
Thấy sắp quá thời gian tiệc tối, tài xế liếc kính chiếu hậu, dò hỏi: “Có cần tăng tốc một chút không ạ?”
Lời này không đề cập đến ai, nhưng rõ ràng đang xin chỉ thị của Lục Chẩn.
Lục Chẩn trầm mặc trong phút chốc: “Không cần.”
Lục Lân Uyên nghĩ lại vẫn rùng mình: “Cứ cái tốc độ này đi.”
…Vừa rồi thật sự là…!quá khủng bố.
Đợi đến khi tới nơi, tiệc tối đã bắt đầu.

Người nhà họ Lục vừa đến, lập tức có người đến nghênh tiếp.
“Lục thiếu gia, mời qua bên này!” “Lục nhị gia, đã lâu không gặp!”
Thiếu niên lạnh lùng rắn rỏi diện trên mình bộ âu phục thiết kế riêng cao cấp vừa xuất hiện trong đại sảnh, tức khắc thu hút mọi ánh mắt của mọi người.
Vẻ mặt thiếu niên lười nhác, không đáp lại người nào.

Đứng sau lưng anh là đế quốc Lục thị to lớn, sự giàu có và quyền lực đã dát lên anh viền vàng tốt nhất, khí chất cao quý không thể diễn tả bằng lời.
Bên lan can tầng hai, Lương Nguyệt Kỳ nhìn dáng vẻ của Lục Chẩn, hơi đỏ mặt.

Nhưng vừa nghĩ đến thái độ của anh với mình, lại nổi giận.
Ông cụ Lương kéo tay cháu gái ngoan, hỏi: “Cháu nói thằng nhóc nhà họ Lục thích con bé nhà họ Sở mới nhận về ư?”
Lương Nguyệt Kỳ mếu máo, ở trước mặt ông nội cũng không cần giả bộ chín chắn thận trọng nữa: “Lục Chẩn không nói nhưng con cảm giác thế.”
Ông cụ Lương hừ lạnh, tiếp đó an ủi cháu gái: “Kỳ Kỳ, con không cần quan tâm đến con bé nhà họ Sở.”
Lương Nguyệt Kỳ ngẩn người.
“Tầm mắt hai người đứng đầu nhà họ Sở không đủ xa, hình thức phát triển bất ổn, nói không chừng ngày nào đó sẽ phá sản—— Cho dù có thể duy trì hiện trạng thì cũng không thể sánh được với nhà họ Lương, điểm này, ông nội của Lục Chẩn hiểu rõ hơn chúng ta.”
Ấm ức trong lòng Lương Nguyệt Kỳ bỗng tiêu tan.
Cô ta thua Sở Ân nên nhất thời lại sinh ra sự tự ti nực cười? Ông nội nói đúng, gia thế của Sở Ân như thế nào, gia thế của cô ta như thế nào? Chưa kể Sở Ân đã sống mười mấy năm ở nông thôn, khác một trời một vực với thiên kim nhà giàu chính thống là cô ta.
Ông cụ Lương thấy cháu gái đã hiểu, nở nụ cười yêu thương: “Vậy nên cháu không cần coi con bé nhà họ Sở kia là đối thủ.”
“Nếu như Lục Chẩn lựa chọn sai lầm, đồng nghĩa với việc nó không đủ tư cách làm người thừa kế giới tài phiệt!”
Lương Nguyệt Kỳ mỉm cười hiểu ý: “Con biết rồi thưa ông.”

Sở Ân chờ đợi hai ngày, ngóng trông điện thoại ống bơ Tống Triệu Lâm có thể biến thành chim hỉ thước[1], mang đến một số tin tốt——
[1] Chim hỉ thước còn có tên là chim khách, được coi như loài chim mang lại may mắn, niềm vui cho con người.
Chẳng hạn như Lục Chẩn tai nạn xe cộ nằm viện, không tham gia được đại hội thể thao.
Chẳng hạn như bị gãy xương chân phải chống nạng đến trường.
…Cái gì cũng được.
Tiếc là hôm thứ hai đi học, Tống Triệu Lâm nói với cô với vẻ mặt tấm tắc lấy làm lạ, hôm nay Lục Chẩn đến trường bằng xe chống đạn S-GUARD mà nhà họ Lục cử đi, hệ số an toàn sắp bắt kịp tổng thống.
“Nhưng em thấy anh Chẩn nghiêm túc ghê, sao đột nhiên lại đề phòng thế nhỉ?” Tống Triệu Lâm khó hiểu gãi đầu.
Sở Ân hừ thầm trong lòng một tiếng.
Hào quang nam chính trời đánh, hừ!
Coi như anh ta mạng lớn.
Chẳng qua nhìn mức độ phòng bị này, ngày đó chắc chắn đã khiến Lục Chẩn sợ hãi.


Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Ân lại cảm thấy mừng thầm.
Nhà họ Lục hẳn có đào sâu ba thước cũng phải tìm thấy thủ phạm.
Chẳng qua là hahahaha, anh ta sẽ vĩnh viễn không tìm được~
Mấy ngày nay, học sinh Oái Văn đều rất hăng hái vì đại hội thể thao, người trong lớp sôi nổi thảo luận về hạng mục thi đấu, ai đã đăng ký cái gì, ai sẽ là người chiến thắng năm nay, ngoài ra mỗi lớp phải chọn ra một người cầm cờ.
Sở Ân hoàn toàn không hề dao động, vẫn nghe giảng, học bài, làm nhiệm vụ như thường.

Dù sao đến khi đại hội thể thao kết thúc, chẳng bao lâu nữa sẽ đến cuộc thi cuối kì, điều này đối với Sở Ân còn quan trọng hơn những hoạt động này nhiều.
Trong tiết chính trị, giáo viên đang giảng một số khái niệm mới, lần lượt phân tích kĩ càng từng khái niệm.

Tiếp đó, trước ra chơi mười phút nói mọi người nghe viết lại.
Tống Triệu Lâm vốn buồn ngủ, lúc này đột nhiên tỉnh ngủ, khuôn mặt xanh mét.

Dù rằng không viết được sẽ không bị mắng cũng không bị phạt đứng, nhưng sẽ phải chép lại mấy chục lần aaaa!!
Không riêng gì cậu, những người nghiêm túc nghe giảng khác trong lớp cũng không nhịn được kêu rên—— Hiểu được là hiểu được, nhưng không có nghĩa là có thể ghi nhớ luôn!
Tất cả mọi người điên cuồng lật sách, cố gắng dùng vài giây cuối cùng để ghi lại vài chữ, bình thường chưa từng bám víu lấy quyển sách như vậy.
Sở Ân hoàn toàn không cảm thấy gấp gáp, cô đã cất sách giáo khoa vào ngăn bàn từ lâu, xoay bút chờ giáo viên ra lệnh.
Trong quá trình viết, Tống Triệu Lâm móc ngón tay lại, vắt hết óc suy nghĩ, nhưng chẳng nghe thấy tiếng loạt xoạt nào bên tai.

Đại thần bên cạnh cậu có thể viết luôn mà thậm chí không cần suy nghĩ.
Lưng Tống Triệu Lâm thẳng tắp, tỉnh bơ từ từ sán lại gần Sở Ân, đầu và eo xê qua, cái cổ rướn lên, hai mắt trợn to.
—— “Tống Triệu Lâm! Làm cái gì đấy!”
Giáo viên chính trị liếc mắt nhìn bộ dạng trộm gà bắt chó của cậu: “Nhìn lại mình xem có hèn không cơ chứ!”
Một chàng trai to lớn sáp vào người cô gái nhỏ, còn ra cái thể thống gì nữa!!
Cả lớp lập tức cười ồ lên.
Cười xong, không viết được thì vẫn không viết được.
Sở Ân nhanh chóng viết kín tờ giấy, sau đó gõ ngón tay vào bàn, khoanh tay dựa ra sau, mặc kệ.
Tống Triệu Lâm cảm động suýt rớt nước mắt: Papa!!!
Đến lúc thu bài, giáo viên chính trị đứng trên bục giảng lật qua lật lại, khi thấy bài của Sở Ân, cô mỉm cười hài lòng: “Không tệ, lớp chúng ta vẫn có người có thể viết lại toàn bộ—— mọi người phải học tập Sở Ân nhiều hơn nữa!”
Cả lớp 5 dồn dập quay đầu lại nhìn cô.
Không biết vì sao, bây giờ bọn họ dường như không còn cảm thấy kinh ngạc khi chuyện này lại xảy ra lần nữa.
Có điều vừa học mà đã có thể viết ra không sót một chữ, đây là đầu óc gì vậy! Thật quá đáng!
Ban nãy Phó Minh Huyên viết thiếu hai điều, những điều còn lại cũng khá lẫn lộn.

Trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác ghen tị, tại sao Sở Ân lại có trí nhớ tốt như vậy? Có phải đã chuẩn bị bài từ trước rồi không?!
Sở Ân: Chột dạ nhưng không nói.jpg
Từ khi uống melatonin—— À không, từ khi buff cho mình, học thuộc đã không còn đau lưng mỏi chân, thường ngày nếu không có chuyện gì, Sở Ân đều thích học thuộc sách, một mình bô bô đọc ra tất cả những kiến ​​thức trong đầu, vô cùng sảng khoái.
Giờ nghĩ lại, lẽ ra cô không nên nhất thời chùn tay vì vướng mắc lương tâm hay bởi sợ trước sợ sau do lần đầu thử nghiệm mà chỉ cho mình lên cấp bậc “không tệ”.
Nếu sau này gặp lại đoạn miêu tả liên quan, cô nhất định phải cẩn thận tiến hành cải tạo lại chính mình.
Hết giờ học, mọi người cũng ngừng xoắn xuýt về bài viết, tiếp tục tán gẫu chuyện đại hội thể thao.
“Vậy rốt cuộc chọn ai làm người cầm cờ lớp mình vậy?” Có người hỏi uỷ viên thể dục Triệu Dục Hùng.
Triệu Dục Hùng rất khó xử với chuyện này.
Đại hội thể thao Oái Văn không thích đi đội hình giống các trường phổ thông khác, mỗi lớp bọn họ phải thiết kế một logo đặc trưng của lớp, làm cờ lớp, sau đó cử ra một người giương cờ.
Theo thông lệ, mỗi lớp phải chọn ra một người mà bề ngoài “có giá trị nhan sắc”.
Năm ngoái, hoa khôi Phó Minh Huyên là người gánh vác việc cầm cờ của lớp, nhưng năm nay…
Triệu Dục Hùng lén lút liếc nhìn Sở Ân ở một góc bên cửa sổ, khuôn mặt hơi nóng lên.
Nếu thực sự phải chọn vẻ bề ngoài, thì Sở Ân hẳn là thích hợp nhất.
Đám con trai bọn họ đã ngầm thảo luận rất nhiều lần, tất cả đều cảm thấy hoa khôi hiện tại của lớp đã không còn là Phó Minh Huyên.

Sở Ân không chỉ là hoa khôi của lớp, mà còn là hoa khôi học đường.
Có người nói: “Năm nay vẫn để Phó Minh Huyên đi đi, cậu ấy cũng có kinh nghiệm rồi.”
Tiếp đó lập tức có người phản đối: “Nhưng mà Sở Ân cũng rất đẹp mà!”
Hình Lan nhìn bộ dạng này của đám con trai, giận không có chỗ phát tiết.

Trước kia đám Triệu Dục Hùng ngày nào cũng vây xung quanh Phó Minh Huyên và mình, rốt cuộc bây giờ lại trở thành thứ u mê Sở Ân??
Phó Minh Huyên cũng vô cùng khó chịu.

Cô ta đã đợi hai ngày, Triệu Dục Hùng lại trì trệ chưa cử cô ta làm người cầm cờ.
Cô ta nghe các chị em lớp quốc tế nói Sở Thu Thu đã đảm nhiệm vị trí này! Năm ngoái Phó Minh Huyên là người cầm cờ của lớp 5, nếu như năm nay đổi người, chẳng phải sẽ là một cái tát rõ ràng vào mặt cô ta sao.

Phó Minh Huyên xoay người hỏi Triệu Dục Hùng, giọng điệu không mấy thân thiện: “Người cầm cờ rốt cuộc đã được xác định chưa?”
“Cái này…” Triệu Dục Hùng hơi do dự, đúng lúc Sở Ân vừa đi vào phía sau phòng học, cậu ta vội vã gọi Sở Ân lại: “Đợi một chút!”
“Người cầm cờ phải được cả lớp cùng nhau thảo luận mới có thể quyết định được, việc ấy, bạn học Sở Ân, cậu có muốn trở thành người cầm cờ không?”
Phó Minh Huyên nhìn chằm chằm Sở Ân.
Nghe thấy chuyện người cầm cờ, trong đầu Sở Ân dấy lên một đoạn hồi ức ngắn không mấy vui vẻ.
Kiếp trước, sau khi làm hoa khôi học đường, cô bị rất nhiều người nhắm vào, đại hội thể thao năm đó tất nhiên bị đẩy lên vị trí người cầm cờ của lớp quốc tế, một số nữ sinh cảm thấy cô thích huênh hoang, nhìn ngứa mắt nên đã làm ra một số thủ đoạn thấp hèn vô cùng đê tiện.
Sở Ân còn nhớ khi ấy cô được một người giả bộ nói giáo viên gọi đến phòng học nào đó, vừa vào cửa thì lập tức nghênh đón một thùng nước đá, sau đó bị người bên ngoài khóa lại.

Cuối mùa thu, cô ngây người ở lại trong gian phòng lạnh ngắt kia rất lâu, mãi cho đến khi Lục Chẩn tới.
Sở Ân vẫn luôn nghi ngờ đoạn tình tiết này thuộc tuyến tình cảm lúc đầu.

Bởi vì ngay khi Lục Chẩn phá cửa xông vào, khó chịu cởi áo khoác lên người cô, cả người thiếu niên đầy khí thế hăng hái, thật sự rất đẹp trai.
Nếu như nói thiếu nữ Sở Ân 17 tuổi ngây thơ năm đó từng rung động với Lục Chẩn, ngày ấy hẳn là có một lần.

Chỉ tiếc lúc đó cô còn chưa biết, cuộc đời mình sẽ vướng vào người này cho đến chết.
Kiếp này còn phải tới trị anh ta.
Sở Ân không biết ngày đó có ý nghĩa gì với Lục Chẩn, nhưng nếu tình tiết này vẫn tái diễn, cô nhất định sẽ tự tay thay đổi nó.
Tuyến tình cảm cái gì, cút xéo đi:)
Sở Ân nhìn Triệu Dục Hùng, lắc đầu: “Không muốn, tôi không muốn làm.”
Triệu Dục Hùng hơi thất vọng, nhưng đồng thời cũng giải quyết được một vấn đề nan giải: “Vậy thì, Minh Huyên làm người cầm cờ năm nay đi.”
Phó Minh Huyên thầm thở phào, song lại cảm thấy như mình đang nhặt lại thứ mà Sở Ân không thèm, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Nếu không muốn làm người cầm cờ, vậy Sở Ân, cậu đã đăng kí hạng mục nào chưa?” Phó Minh Huyên hỏi.
Hình Lan đứng một bên che miệng cười: “Trường chúng ta toàn là những hạng mục như đấu kiếm, trượt băng, Sở Ân học ở quê chắc chắn không được tiếp xúc.”
Phó Minh Huyên cũng cười: “Nếu nhà trường tổ chức cuộc thi múa quảng trường[2] thì tốt rồi, đa văn hóa, tất cả mọi người đều có thể tham gia.”
[2] Múa quảng trường: là một thói quen tập thể dục được thực hiện theo nhạc ở quảng trường (kiểu tập dưỡng sinh nhưng không giới hạn độ tuổi).
Các bạn học trong lớp đều cảm thấy hơi khó xử.
Tuy lời nói của Phó Minh Huyên rất khắc nghiệt, nhưng nhìn bộ dạng Sở Ân mặc trang phục bình thường…!Quả thật không giống bộ dạng mà có thể tiếp xúc được với những hạng mục vận động cao cấp kia.
Triệu Dục Hùng lúng túng ngẩng đầu lên nhìn Sở Ân, vừa rồi là do cậu gọi người ta lại, cũng là cậu chủ động bắt chuyện với người ta, kết quả hiện tại người ta bỗng dưng bị cười nhạo một trận.
Thế nhưng trên mặt thiếu nữ đứng đó không hề có một chút tức giận, bình tĩnh, khuôn mặt cực kì xinh đẹp.
Sở Ân nhướng mày, hỏi Phó Minh Huyên: “Cậu đăng kí gì?”
Phó Minh Huyên vô thức trả lời: “Bi, bida.”
Sở Ân gật đầu, quay qua Triệu Dục Hùng: “Bida còn slot không?”
Triệu Dục Hùng đột nhiên bị ảnh hưởng bởi khí chất trên người cô, ngơ ngác trả lời: “Còn.”
Sở Ân ngẩng cằm lên, vỗ tay cái đốp: “Vậy tôi cũng đăng kí cái này đi.”
Nói xong thì không tiếp tục để ý đến người trong phòng học nữa, xoay người rời đi.
Vừa đi, vừa thở dài.
—— Rõ ràng cô đã cống hiến cho lớp rồi mà!
Haiz, chỉ tiếc là không ai biết *duỗi tay*
Hệ thống học tập sau khi biết rõ cái mà Sở Ân gọi là “cống hiến” là gì thì: “…”
Sở Ân đi rồi, Phó Minh Huyên mới lấy lại tinh thần, quay sang hỏi Hình Lan: “Vừa rồi cậu ta có ý gì?!”
Cô ta nói cô ta đăng ký bida, tiếp đó Sở Ân cũng nói mình đăng kỳ bida? Hài hước thế??
Đây là khiêu khích cô ta sao?!
Phó Minh Huyên cực kì bực bội, nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng học, đột nhiên đụng phải Lương Nguyệt Kỳ ở góc rẽ.
Hai người coi nhau như tình địch, lúc này hai mắt nhìn nhau, có vẻ đều có lời muốn nói với đối phương.
Phó Minh Huyên cười cười: “Nguyệt Kỳ đấy à? Nghe nói năm nay thi diễn thuyết đứng hạng ba nhể, làm sao mà đến cả Sở Ân cũng không sánh được thế?”
“…” Bị đâm đúng chỗ đau, đương nhiên Lương Nguyệt Kỳ cũng không chịu yếu thế: “Huyên, chẳng phải cậu học giỏi như thế mà thi cũng không vượt được cậu ta hay sao?”
Phó Minh Huyên: “…”
Hai người trầm mặc vài giây, chợt nhận ra.
Cả hai bọn họ đều để thua Sở Ân ngay trên sân nhà.
…Chuyện gì đây!!
Lương Nguyệt Kỳ lấy lại tinh thần trước, nở nụ cười với Phó Minh Huyên rồi vứt ra một quả bom: “Cậu biết không, Lục Chẩn thích cậu ta.”
Phó Mình Huyên không kiểm soát được âm lượng: “Gì cơ?!”
“Làm sao có thế?? Cậu đừng có mà tung tin vịt!”
Lương Nguyệt Kỳ: “Tôi có con đường riêng rồi, nếu như cậu không tin thì có muốn cá cược không?”

Phó Minh Huyên hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này, lập tức hỏi: “Cược gì?”
Lương Nguyệt Kỳ sáp đến bên tai cô ta, con ngươi đảo một vòng, thì thầm mấy câu.
“Nếu như Lục Chẩn không đi cứu cậu ta thì chính là không thích.

Còn nếu như cứu…”
Phó Minh Huyên nhìn cô ta: “Không ngờ cậu lại có thể làm ra loại chuyện ấy.”
Vẻ mặt Lương Nguyệt Kỳ không được tự nhiên.
Cô ta cũng cần xác nhận xem suy đoán của mình có đúng hay không.
Phó Minh Huyên nhớ đến bộ dạng khiêu khích cô ta của Sở Ân trong phòng học ban nãy, cười xấu xa nói: “Đã vậy thì không bằng chơi vui một chút.”
“Vui như thế nào?”
“…”
Hai nữ sinh trốn trong góc hành lang, thì thầm hồi lâu.

Tống Triệu Lâm đăng kí tổng cộng bốn hạng mục, bao gồm bóng mềm, khúc côn cầu, cầu lông và thi đấu bóng rổ đồng đội.
Sau khi nộp đơn đăng kí, cậu cũng lẻn đến lớp quốc tế tìm hiểu tình hình quân sự.
“Anh Chẩn~ anh Chẩn~ anh đăng kí gì thế?”
Lục Chẩn lười nhác nói: “Bóng rổ.”
Tống Triệu Lâm trợn to hai mắt, mừng rỡ nói: “Chỉ một cái này thôi sao?!”
Đàm Khoa đứng cạnh lắc đầu thở dài: “Năm ngoái anh Chẩn phải mời rất lâu mới đăng kí, năm nay không mời nổi!”
Cậu chàng cũng buồn đến cuống cuồng.

Nếu Lục Chẩn không đi, lớp quốc tế của họ chắc chắn sẽ không đánh được lớp 5.
Lục Chẩn ngẩng đầu, liếc nhìn Tống Triệu Lâm, muốn hỏi cậu.
Sở Ân đâu.
Có lẽ cô không hề có hứng thú với những thứ đó.
Con mọt sách nhỏ chỉ thích học tập.
Lục Chẩn hít một hơi, trong phút chốc không biết nên mở miệng hỏi thế nào.
May thay Tống Triệu Lâm là một tên lắm lời, anh chưa kịp hỏi đã chủ động phọt ra: “Anh Chẩn, sao anh lại không hăng hái như vậy hahaha, anh còn không bằng bạn cùng bàn của em, học bá người ta đã báo danh bida, mà anh coi anh cũng mới báo danh có một cái hahahaha, có điều đăng kí một thôi là tốt rồi!…”
Lục Chẩn bỗng nhíu mày lại.
“Cậu ấy đến xem thi đấu à.”
Tống Triệu Lâm ngây thơ hồn nhiên trả lời: “Chắc chắn là xem, chị Ân nhìn thế mà hăng hái lắm đó! Còn nói em cái gì mà nên vì lớp mà cống hiến nữa!”
Lục Chẩn chợt nở nụ cười.
Tống Triệu Lâm tìm hiểu tình hình quân sự xong cũng vui vẻ rời đi.
Lục Chẩn duỗi tay, ngoắc ngón tay về phía Đàm Khoa.
“Cầm đơn đăng kí ra đây.”
Anh cầm bút, lại điền tên mình vào sau mục đấu kiếm và tennis.
Đàm Khoa kích động: “Đù, anh Chẩn, anh muốn tham gia à?!”
Lục Chẩn: “Ừ.”
…Nếu cô xem.

Cuối cùng thì ngày khai mạc đại hội thể thao cũng đến.
Sân vận động Oái Văn rất lớn, bên trong có rất nhiều nữ sinh vì xinh nên đều mặc váy ngắn, duy chỉ Sở Ân vẫn mặc bộ đồng phục học sinh cổ lỗ sĩ rộng thùng thình, bên ngoài còn khoác áo khoác, ngồi giữ ấm ở cuối khán đài.
Sau khi hiệu trưởng học diễn văn, đại diện học sinh lên phát biểu ý kiến.

Người nhà trường mời là Cố Thu Trạch.
Tuy lớp 12 không tham gia phần lớn các hạng mục vận động, nhưng nhà trường đã dành riêng cho bọn họ một hạng mục thi đấu bóng rổ, cũng coi như nhân văn.
Cố Thu Trạch vừa lên sân khấu, trong khán phòng lập tức bắt đầu thét chói tai.
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá, đẹp trai quá aaa——”
“Rõ ràng anh Cố cũng có thể làm nam vương học đường huhuhu.”
“Tôi yêu mất rồi aaaa!!”
Cố Thu Trạch đúng là loại hình mọi cô gái nhỏ mơ ước.

Ôn hòa, ưu tú, lúc đứng trên sân khấu cao giọng diễn thuyết khiến người ta cảm giác như có gió xuân lướt nhẹ qua mặt.
Ngay cả Khương Nghiên ngồi cạnh Sở Ân cũng không nhịn được đẩy mắt kính: “Anh Cố đẹp trai thật.”
Sở Ân gật đầu: “Đúng vậy.”
Chờ Cố Thu Trạch diễn thuyết xong, các nữ sinh vẫn còn chưa đã thèm.

Có điều chẳng mấy chốc đã đến phần được mọi người mong chờ nhất, người cầm cờ sắp lên sân khấu.
Những người này phải đi qua trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường để nhận đánh giá của mọi người.

Ngoài nhận xét về thiết kế cờ lớp, điều quan trọng hơn cả là so sánh xem chị gái nhỏ của lớp nào đẹp hơn.
Khi Phó Minh Huyên mỉm cười cầm cờ đi đến, dĩ nhiên lớp 5 rất giữ thể diện cho lớp, ra sức gào và dồn dập vỗ tay.
Cô ta mặc váy bó sát, dáng người có lồi có lõm, để lộ đôi chân mảnh mai thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Phía sau, lúc Sở Thu Thu đi ngang qua sân khấu, lớp quốc tế tất nhiên cũng tiến hành tiếp ứng một phen.
Nhưng cũng có người nhận ra cô ta: “Phụt, đây chẳng phải là người nhảy hình rắn ngày đó à——”
“Tôi vẫn nhớ hahahaha, chiến một trận mà nổi danh luôn.”
“Ôi không, tôi lại nhớ tới rồi, biến thái quá!!!”

Sở Ân cúi đầu.
Không phải mị, không liên quan gì tới mị hết.
Trong suốt buổi lễ khai mạc, không hề xảy ra trò quỷ quái nào, Sở Ân thầm thở phào
Kế tiếp sẽ diễn ra cuộc thi đấu kiếm trong sân vận động, Sở Ân không hứng thú lắm.

Đặc biệt là—— khi nhìn thấy Lục Chẩn trong tiếng kêu gào chói tai, cô lại càng mất hứng.

Sở Ân nói với Khương Nghiên một tiếng, định về lớp làm bài.
Ai ngờ vừa rời khỏi khán phòng, một người giống vẻ giáo viên đi đến trước mặt ngăn cản cô: “Em là bạn học Sở Ân lớp 11-5 hả? Bây giờ người báo danh hạng mục bida phải đến phòng học thứ ba trên tầng hai của nhà thi đấu.”
Sở Ân: “…”
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Sở Ân mỉm cười: “Vâng ạ.”
Cô đi lên tầng trong ánh mắt tha thiết của người kia, sau đó trực tiếp gọi hệ thống.
Trong kịch bản viết rõ ràng:
【…Cửa phòng học thứ ba trên tầng hai mở toang, tựa như đang có người đợi cô.

Lúc này, Sở Ân vẫn chưa biết đây thật ra là một cái bẫy được Lương Nguyệt Kỳ và Phó Minh Huyên dày công thiết kế…]
Sở Ân: Cảm ơn, hơi bị sỉ nhục IQ rồi đấy.
Tuy địa điểm nhân vật đã có thay đổi, song nó vẫn đi theo lối mòn của kiếp trước.
Hơn nữa nhìn hai nhân vật Phó Minh Huyên và Lương Nguyệt Kỳ này, Sở Ân cũng đã hiểu.
Tám, chín trên mười phần là vì tên chó Lục Chẩn kia.
Mặc dù kiếp này cô không hề liên quan đến Lục Chẩn, nhưng thái độ thù địch và ác ý của con gái đúng là vô lí.
Có điều, cả hai kiếp Sở Ân đều cảm thấy khó hiểu, sao không đi kiếm Lục Chẩn mà lại kiếm cô??
Đây là cái logic gì vậy?? Kiếm cô thì có thể có được Lục Chẩn à???
Thế giới ngốc nghếch lạnh lẽo vô tình này cũng thật bắt bí để khiến hai kẻ tình địch bỏ đi hiềm khích lúc trước mà bắt tay trị cô.

Có vẻ bây giờ bọn họ đang nấp ở tầng hai, Sở Ân vẫn bước tiếp không dừng, lặng lẽ lên tầng ba rồi ngồi xuống bậc thang.
Đoạn kịch bản tiếp theo là sau khi cô bước vào cửa thì bị làm một loạt các thao tác như thế nào.
Hệ thống học tập đúng lúc xuất hiện: “Kí chủ, cô có muốn sử dụng [thẻ xóa bỏ] không?”
Sở Ân hỏi: “Cụ thể là dùng như thế nào?”
Hệ thống học tập giải thích: “Sử dụng thẻ đạo cụ này có thể xóa bỏ một số từ cố định trong nội dung cốt truyện, phần miêu tả còn lại trong cốt truyện sẽ tự động liền lại thành một mạch, giúp tình tiết được tiếp diễn.”
Sở Ân đã hiểu.
Tuy không xóa được cái nhân vật nào đó đi, nhưng có thể xóa một đoạn nội dung cốt truyện, cũng coi như hữu dụng.
Hệ thống học tập: “Cô có dùng không?”
Sở Ân sờ cằm, lại nói: “Không cần.”
Hành động của cô không bị kịch bản chi phối, hoàn toàn có thể tránh được.

Hơn nữa cho dù xóa thẳng rất tiện, nhưng đó không phải phong cách của cô~
Ác quỷ nhỏ lại tung cánh lên, Sở Ân nở nụ cười như thiên sứ, gạch bỏ cả câu cô bị thế này thế kia sau chữ “kế” đi.
“Sử dụng quyền hạn [sửa đổi câu đơn].”
Sau đó cô viết từng nét từng nét một——
【Nhưng ma xui quỷ khiến lại khiến Lục Chẩn phải gánh chịu tất cả những thứ này.】
Đi đi, bạn à, hãy đi kiếm người mà các bạn nên kiếm ấy!!
Chiến nào——!!

Trong sân thi đấu.
Trước khi Lục Chẩn thay trang bị phòng hộ, anh khẽ liếc qua khán đài lớp 5.
Từ trên xuống dưới đều không có bóng dáng kia.
Lục Chẩn nhíu mày, nhanh chân ra bên ngoài, gặp được Tống Triệu Lâm bèn hỏi luôn: “Sở Ân đâu?”
Tống Triệu Lâm ngẩn ngơ, vô thức trả lời: “Nghe nói chị ấy được gọi lên tầng hai…”
Lục Chẩn lách qua cậu, đi thẳng lên tầng.
Tống Triệu Lâm đứng tại chỗ gãi đầu, từng dấu hỏi chấm nhỏ nhô lên:
Sao cậu lại biết chị Ân ở trên tầng hai nhỉ? Không đúng, sao anh Chẩn lại đi tìm Sở Ân? Không đúng, không phải Đàm Tử nói anh Chẩn phải tham gia cuộc thi đấu kiếm à? Giờ anh ấy định đi làm gì?
Tống Triệu Lâm:?? Dấu chấm hỏi nhỏ có rất nhiều bạn bè, chúng nó cùng tay trong tay.
Lục Chẩn bước lên tầng hai, nhìn thấy cửa phòng thứ ba đang mở toang.
Trong hành lang không có một bóng người, chỉ có tiếng bước chân rõ ràng của anh.
Lục Chẩn bước đến trước cánh cửa đang mở, không hề phòng bị mà tiến vào.
Đúng lúc này, trong hành lang vắng vẻ bỗng có người lẩn ra, đột nhiên đóng cửa lại, thùng nước đặt trên ván cửa “rầm” một cái——
Đổ hết lên người Lục Chẩn.
Đằng sau vang lên một tiếng “lạch cạch”, cánh cửa đã bị khóa.
Một giọng nói cố nén cười cất lên: “Hahahaha cậu xem Lục Chẩn có đến cứu mình hay không đi!!!”
Bên trong.
Lục Chẩn từ từ đưa tay vén mái tóc ướt lên.
Fuck.
“Tôi chính là Lục con mẹ nó Chẩn đây.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.