Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 16: Ai Là Hoa Khôi Học Đường


Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu FULL – Chương 16: Ai Là Hoa Khôi Học Đường


Sở Ân nghĩ.
Nếu như bây giờ cô có cây búa trong tay thì có lẽ cô sẽ gặp khó khăn trong việc lựa chọn.
Bởi vì ngay lúc này, cô thực sự không biết nên nện Lục Chẩn hay Tống Triệu Lâm trước.
Trốn chui trốn lủi tên chó này suốt hai tháng trời, việc sắp thành đến nay thì lại hỏng.
Sở Ân: Mị mà yếu đuối tí nữa là mị khóc rồi á.jpg
Tất nhiên bây giờ không ai biết được Sở Ân đang nghĩ gì.
Bể bơi yên tĩnh không một tiếng động, xa xa chỉ có tiếng sóng nước lay động.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều di chuyển theo Lục Chẩn, cuối cùng rơi lên người cô gái kia.
Nửa người cô ướt sũng, chiếc áo phông bó sát vào cơ thể lộ ra bộ đồ tắm màu đen bên trong, làm tôn lên đường cong mềm dẻo của thiếu nữ.

Chùm tóc ẩm ướt phía trên trán được cô vén ra sau gáy, hàng mi mảnh dày cũng dính nước, phủ trên cặp mắt đào hoa ướt át, trông vừa chật vật, vừa xinh đẹp mỏng manh.
Cô cứ như vậy mà bất ngờ bắt gặp ánh mắt Lục Chẩn.
Có vài giây, Lục Chẩn không biết bản thân có đang hô hấp hay không.
Đến khi Lục Chẩn lấy lại tinh thần rời mắt đi, hô hấp đã trở nên dồn dập, mang theo hơi thở nóng bỏng đến khó tả.
Nhiệt độ nhanh chóng lan ra khắp người, ngay cả đầu ngón tay cũng tê rần rần.
Trong ánh mắt bất an đầy đề phòng của thiếu nữ, Lục Chẩn theo bản năng khống chế lại biểu cảm của mình, ép mình phải tỏ ra không hề bị lay động.
Tấm ảnh photoshop buồn cười và đủ các loại tin đồn giờ đây đều hoàn toàn đổ sụp trước mắt mọi người.
Cô rất xinh đẹp, đẹp đến mức khiến tim người ta loạn nhịp.
Phía sau vang lên tiếng thở muộn màng của các nam sinh: “Mẹ kiếp, cậu ấy…” đẹp quá.
Lục Chẩn đột nhiên nhíu mày, kéo một chiếc khăn lông lớn bên cạnh sang ném lên người Sở Ân, che chiếc áo phông ướt sũng của cô lại.
“Đi thay quần áo đi.” Giọng nói lạnh dần.
Sở Ân bỗng nhiên nhận ra có một số việc không còn giống với kiếp trước nữa.
Ít nhất lúc này nhìn Lục Chẩn vẫn còn khá bình thường, trong con ngươi đen kịt ngoài sự kinh ngạc giây đầu thì không hề thấy thứ cảm xúc mà Sở Ân không mong chờ, thậm chí hiện tại còn có chút bực bội, thiếu kiên nhẫn.
Sở Ân ôm lấy khăn lông, tâm tình hơi lắng xuống.
Cô hất tay Tống Triệu Lâm ra khỏi tay mình, gằn từng chữ nói: “Tôi không sao.”
Tống Triệu Lâm chớp chớp mắt, không biết tại sao, cậu cảm giác như lúc Sở Ân nói ra ba chữ này, thực chất là đang nói: “Cậu chết rồi.”
Sao lại vậy, người ta cũng chỉ quan tâm đến chị một chút thôi mà!
Sau khi bóng lưng Sở Ân biến mất trong phòng thay đồ, sân bể bơi lại tiếp tục vang lên tiếng “rì rầm”.
Tất cả mọi người dường như vừa trải qua một cú sốc lớn.

Dù sao mọi người đều đã từng xem qua tấm ảnh chụp được lưu truyền rộng rãi kia, từng nghe qua các phiên bản lời đồn, nhưng ai ngờ được tháo khẩu trang ra lại là một người cực cực cực kì xinh đẹp.
“Đệt, ai là người photoshop ảnh mà toxic vậy?!”
“Thật sự là Sở Ân ư?? Đù, xinh vãi, tôi cảm thấy tôi đã vấp phải con đũy tình yêu rồi!!”
“Thế nên, người ta không những học giỏi mà lại còn xinh đẹp, xứng đáng để làm nữ thần——”
Mà Phó Minh Huyên – người tự tay xúc tiến tất cả những thứ này hoàn toàn ngây ngốc.
Hình Lan – người vất vả bò từ dưới nước lên bờ để chứng kiến ​​thời khắc lịch sử cũng sợ lú người.
Bọn họ đã tưởng tượng ra đủ loại bộ dạng xấu xí quái dị, song chưa từng nghĩ Sở Ân lại là một đầu khác của hai cực đối lập.

Phó Minh Huyên không hề muốn thừa nhận, ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô trong khoảnh khắc kia.
Lục Chẩn hít một hơi, kìm nén cảm xúc của mình rồi quay người nhìn Phó Minh Huyên.
Cả buổi học Phó Minh Huyên luôn nghĩ cách để thu hút sự chú ý của Lục Chẩn, bây giờ Lục Chẩn cuối cùng cũng nhìn cô ta, nhưng Phó Minh Huyên đột nhiên lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Lục Chẩn lạnh nhạt nhìn cô ta, hỏi: “Thích nghịch nước à?”
Phó Minh Huyên vô thức lùi về phía sau hai bước: “Không, không phải, ban nãy tụi em chỉ đùa giỡn thôi…”
Tống Triệu Lâm giậm chân: “Đùa đùa cái rắm, cậu còn cào cả mặt chị Ân nữa!”
Khóe môi Lục Chẩn nhếch lên thành một nụ cười lạnh, anh giơ tay túm lấy gáy cô ả, nhấc lên rồi ném thẳng vào bể bơi.
“Đùa à? Vậy nghịch tiếp đi.”
Đi cùng tiếng hét chói tai là bọt nước “ầm ầm” văng tung tóe, Phó Minh Huyên tung tăng bay nhảy dưới nước mà không còn chút hình tượng nào.
Nói thật, mọi người xung quanh đều thấy rõ chuyện vừa rồi, Sở Ân thật sự không trêu ghẹo cũng chẳng chọc tức cô ta, sau thì đột nhiên bị đánh.

Mà Phó Minh Huyên lại bị Lục Chẩn ném xuống nước, thậm chí không một ai ở đây dám xuống cứu cô ta.

Khương Nhiên vốn đang yên tĩnh ngồi một bên học từ đơn, sau khi chứng kiến hết thảy, khẽ đẩy mắt kính: “Đáng đời.”
Có điều nói xong, cô ấy cũng cảm thấy hơi ngượng.
Ngay trước khi vào học, cô còn nói với Sở &AciAcirc;n có khuôn mặt không ưa nhìn chẳng sao cả, lúc đó chắc Sở Ân phải cảm thấy buồn cười lắm nhỉ? Cậu ấy thật sự rất đẹp.
Mọi người lớp quốc tế cũng đang bàn luận về chuyện này, nhưng thứ mà bọn họ quan tâm không giống nhau.
“Trước đây tớ có cầm tấm ảnh chụp đi hỏi Sở Thu Thu, cậu ấy còn nói đại khái là thế?”
“Đùa giỡn ư? Nó thậm chí còn tệ hơn nhiều.”
“Các cậu có nhận ra không, Sở Ân và Sở Thu Thu trông thật sự khá giống nhau.”
“Giống sương sương, nhưng mà…”
Lời nói phía sau bị nuốt xuống, nhưng những người đang nói chuyện đều biết nó có ý gì.
—— Nhưng mà có sự hơn kém khác biệt rõ ràng.

Trước đây bọn họ từng cho rằng Sở Thu Thu là một cô gái xinh đẹp, nhưng so với ngũ quan của Sở Ân, thì hoàn toàn thấp kém.
“Thế bọn họ là chị em sinh đôi sao? Vậy nên mới giống nhau?”
“Sở Thu Thu chưa từng nói, nhà họ Sở cũng không công khai, có ai biết ngày sinh của hai người bọn họ không?”
“Đệt, sao tự nhiên càng nghĩ tôi lại càng thấy hơi sờ sợ thế nhỉ…”
Sở Thu Thu lờ mờ nghe được cuộc nói chuyện này, cô ta chợt cảm thấy tay chân mình cứng đờ, lạnh toát.
Có ai đoán được không? Không, không thể——
Cô ta không thấp kém, cô ta cũng không phải vật thay thế, cô ta chính là con gái nhà họ Sở, là thiên kim nhà quyền thế.
Sở Ân mới là nhỏ nhà quê được nhận từ nông thôn về.

Sở Ân ngồi trên ghế dài trong phòng thay đồ, bình tĩnh lại một lúc.
Cô đã rút ra được một bài học mới thông qua chuyện hôm nay—— những biến hóa của kịch bản sau khi sửa đổi chữ hoặc từ, cô sẽ không tài nào biết được.

Nói cách khác, kể từ thời điểm cô bắt đầu sửa đổi, kịch bản đằng sau cũng sẽ đi theo một hướng mới.
Xem ra không phải cứ sửa xong là có thể ngả mình.
Có điều chuyện đã xảy ra rồi, vốn dĩ khẩu trang cũng không phải kế hoạch lâu dài.

Thật ra đeo khẩu trang hằng ngày khiến cô rất khó chịu, nếu bây giờ đã tháo xuống, sau này cô sẽ không phải đeo nữa.
“…Thật sự không thể đổi trường được sao?” Sở Ân chọc chọc hệ thống.
Hệ thống học tập: “Không thể được, kí chủ~ Hơn nữa, dựa theo tính toán của hệ thống, nếu cô kiên quyết chuyển trường, dưới sự ảnh hưởng của sức mạnh nam chính đối với nội dung cốt truyện, khả năng nam chính chuyển trường khác cũng lên đến 90%~”
Sở Ân:…Tha cho tôi đi.
Hai khuỷu tay cô chống lên đầu gối, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về các loại khả năng khác nhau.
Có thể khiến Lục Chẩn mất trí nhớ, hoặc là tai nạn xe, bại não, sống cuộc đời thực vật không?
Không thể trực tiếp tác động bằng vật lý, vậy cô có thể gián tiếp an bài không?
“Kí chủ, cô suy nghĩ nguy hiểm quá đấy.”
Sở Ân thở dài.
Có con gà này ở trong đầu hệt như có một cái máy giám sát, ngăn cản cô dấn thân vào con đường phạm tội theo thời gian thực.
Chẳng qua, cũng may cô đã làm lệch nội dung cốt truyện một cách tối đa, chí ít cái cách mà Lục Chẩn nhìn cô kiếp này hoàn toàn khác với kiếp trước.
Hơn nữa, sau này cô vẫn có thể tiếp tục sửa đổi kịch bản, bây giờ địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, cô có lí do gì để sợ tên chó kia chứ??
Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện này, Sở Ân đứng dậy thay bộ quần áo ướt sũng trên người.

Nếu đã điểm danh, cô cũng không có ý định quay lại lớp nữa, Sở Ân mặc bộ đồng phục rộng thùng thình vào rồi ra khỏi bể bơi.
Bên ngoài sân vận động có một cây cổ thụ rất cao, thiếu niên lặng lẽ đứng dưới bóng cây, đưa mắt nhìn sang.
Lúc này đang trong giờ học, khuôn viên trường vắng vẻ yên tĩnh, Lục Chẩn nhìn vẻ mặt thận trọng của cô, vô thức vuốt các đốt ngón tay mình.
Cô bất động, Lục Chẩn dứt khoát đi thẳng đến trước mặt cô, dừng lại.
Bây giờ không còn khẩu trang ngăn cản, cả khuôn mặt Sở Ân hiện ra trước mắt, từng li từng tí biểu cảm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tầm mắt Lục Chẩn rơi lên khuôn mặt tinh xảo của cô, dời đi, cuối cùng không biết nhìn chằm chằm vào nơi nào.
Anh mở miệng, nhưng lại không hỏi chuyện đeo khẩu trang, mà hỏi: “Học ai cách đánh nhau vậy?”
Động tác đỡ đòn và vặn cổ tay ban nãy của Sở Ân vừa nhanh vừa chính xác, như thể có người dạy cho.
Lòng Sở Ân cả kinh, thầm nghĩ tên chó Lục Chẩn này vẫn rất nhạy bén.
Được chính miệng Lục Chẩn hỏi đến vấn đề này, kì thực lại có hơi ngược đời buồn cười.


Trước kia cô không thích vệ sĩ theo sau, Lục Chẩn bèn ép cô học các động tác phòng thân, thậm chí còn học được một chút tán thủ[1] do chính Lục Chẩn dạy.
[1] Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Sau khi học xong, Sở Ân còn rất yêu thích loại vận động này vì…!cô có thể trắng trợn dần anh ta, Lục Chẩn sẽ nhường cô.

Hơn nữa, người này thật sự rất biến thái, đôi khi Sở Ân ra sức đánh, anh ta còn bày ra dáng vẻ cực kì vui mừng.
Chậc.
Nghĩ đến bây giờ không thể đánh trực diện anh ta nữa, Sở Ân lại có chút tiếc nuối.
Cô ngước mắt lên, giả bộ không biết gì: “Tôi chưa từng được học qua.”
Lục Chẩn mỉm cười.

Lừa người à.
Thế nhưng đôi mắt của cô quá đỗi long lanh, khi khuôn mặt khẽ ngước lên nhìn anh, ánh sáng len lỏi qua bóng cây rơi lên mặt cô, xinh đẹp tựa tranh vẽ.

Anh lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt được gió thu cuốn lấy, khẽ phả vào mũi.
Tim Lục Chẩn đập loạn, anh không hỏi thăm tiếp nữa.
Đương nhiên Sở Ân cũng không muốn tiếp tục nhớ lại chuyện xưa với anh, Lục Chẩn không nói, cô xoay người rời đi.
Trên đường về phòng học, Sở Ân tình cờ gặp phải một tên tay sai đắc lực khác bên cạnh Lục Chẩn.

Sau khi tên nam sinh kia thấy cô, lập tức trợn tròn mắt, chờ tới lối vào bể bơi, trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ.
Tống Triệu Lâm vừa thay quần áo xong, đuổi ra ngoài, Sở Ân đã đi xa, không chút dây dưa dài dòng, cool ngầu trước sau như một.
Vẻ mặt Đàm Khoa khiếp sợ: “Đù, tao vừa trông thấy một cô nàng siêu đẹp——”
Tống Triệu Lâm “Hừ” một tiếng, chỉ vào trong bể bơi: “Tất cả mọi người đã thấy hết rồi.”
“Hả?” Đàm Khoa kinh ngạc: “Khối chúng ta à? Ai thế, lớp nào, tên gì?”
Lục Chẩn dời mắt, mi tâm bỗng nhíu lại.
Lúc này, Tống Triệu Lâm – người đã sớm nhìn thấy khuôn mặt của Sở Ân bỗng cảm thấy đắc ý khó tả: “Bạn ngồi cùng bàn tao đó! Tao đã nói với mày là thực ra cậu ấy rất đẹp rồi mà!”
Đàm Khoa há hốc mồm: “Đó là Sở Ân á?! Sao mày biết cậu ấy rất đẹp vậy?”
Tống Triệu Lâm: “Tao đã nhìn thấy trước đó rồi!”
Trong phút chốc, ánh mắt Lục Chẩn càng trở nên lạnh lẽo, cả người tỏa ra một luồng khí khó chịu.
Tống Triệu Lâm theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, ngậm miệng lại rồi nhích lại gần Đàm Khoa.
Đàm Khoa tiêu hóa hết đống tin tức này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Sở Ân rời đi, líu lưỡi nói: “Vãi chưởng, thần sắc này của Sở Ân, có khả năng sẽ làm hoa khôi học đường đấy…”
Cô gái kia rất xinh đẹp, là kiểu một khi nhìn là không dời nổi mắt.
Tống Triệu Lâm nói không thèm suy nghĩ: “Hả? Thế thì đến lúc đó chẳng phải chị Ân sẽ khiêu vũ với anh Chẩn hay sao?”
Lời phát biểu rất ư là thiểu năng trí tuệ, nhưng đuôi lông mày Lục Chẩn bỗng nhiên khẽ nhướng lên.
“Mày đần à, sao anh Chẩn có thể xảy ra chuyện này.”
“Nhưng không phải hoa khôi và nam vương học đường sẽ là một cặp sao…”
Lục Chẩn khẽ cụp mi xuống.
Không biết vì sao, mọi sự nóng giận đều lặng lẽ tan biến.
Sáng hôm sau, Sở Ân lại đi học, vẫn là bộ đồng phục học sinh rộng rãi quê mùa, nhưng cô không còn đeo khẩu trang nữa.
Thiếu nữ mảnh mai đi trong sân trường, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn cô.
Kiếp trước của Sở Ân cũng vậy.

Từ khi bắt đầu chuyển trường, các loại chú ý này chưa bao giờ ít đi, nhưng lúc đó, mọi người nhìn cô, chỉ coi cô là một bình hoa xinh đẹp.

Các nữ sinh lén soi mói, châm chọc cô tuy xinh đẹp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một nhỏ nhà quê thất học.
Còn bây giờ, trong ánh mắt của những người nhìn cô, ngoại trừ sự kinh ngạc trước vẻ đẹp, còn chen thêm sự khâm phục.
Đó là học sinh chuyển trường Sở Ân, người đứng đầu cả khối.
Không chỉ thông minh mà còn vô cùng xinh đẹp.
Kiếp trước Sở Ân đã quá quen với ánh mắt của mọi người, cô vừa ôn lại kiến ​​thức trong đầu, vừa đi vào lớp học.

Nhưng cô không biết, chỉ là đi một vòng ở sân trường như thế đã khiến vô số người lâm trận phản chiến, định bầu phiếu cho cô.
Hôm nay, hệ thống bầu phiếu hoa khôi và nam vương học đường chính thức mở.
Vốn dĩ mọi người lớp 5 đang nhốn nháo hò hét bàn tán về chuyện này, nhưng trong khoảnh khắc Sở Ân bước vào, phòng học huyên náo đột nhiên im bặt.
Cú sốc này quá lớn, cho dù trong nhóm chat đã bàn bạc nguyên ngày hôm qua đến hôm nay, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Sở Ân một lần nữa, bọn họ vẫn cảm thấy chói mắt.
Nam sinh mới nãy còn nói chuyện với Phó Minh Huyên ngẩng đầu lên nhìn, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: “Tôi nhất định sẽ bầu phiếu, phiếu cho, cho cậu ấy…”
Phó Minh Huyên gần như tức điên lên: “Rốt cuộc cậu bầu cho ai?!”
“Bầu cho cậu, bầu cho cậu!”
Sắc mặt Phó Minh Huyên vô cùng khó coi.

Hôm qua Lục Chẩn ném cô ta xuống nước, cả lớp đều lấy làm trò cười.

Lần này đúng là cô ta đã tự lấy đá đập vào chân mình—— Tên Sở Ân là do cô ta báo danh, kết quả bây giờ cô ta không thể khẳng định được số phiếu bầu của mình có thể vượt qua được Sở Ân hay không! Nóng ruột chết mất!
Bình thường Khương Nghiên không quan tâm đến những việc này, nhưng nhìn sắc mặt của Phó Minh Huyên, cả các bạn trong lớp chợt trở nên xấu hổ lúng túng, cô ấy cũng cảm thấy sảng khoái khó tả.
Người ta chuyển từ nông thôn đến thì kêu người ta học dở, kết quả người ta thi đứng đầu khối.

Ngày thường người ta không thích trang điểm thì kêu chắc chắn người ta rất xấu, kết quả người ta bỏ khẩu trang ra lại là đại mĩ nhân.
Cú vả mặt đau thật đấy? Sở Ân đúng là một cô gái quý hiếm!
Khương Nghiên chủ động chào hỏi cô: “Chào buổi sáng.”
Sở Ân nhìn cô ấy, cũng mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Khuôn mặt Sở Ân thoáng hiện nụ cười nhẹ, cặp mắt đào hoa xinh đẹp tựa sao băng, đến cả Khương Nghiên cũng thấy chói mắt.
Có điều cho dù hoàn cảnh xung quanh có biến hóa thế nào, trong lòng Sở Ân vẫn chỉ có học tập.

Mỗi khi ra chơi, cô và Khương Nghiên đều ngồi yên một chỗ học bài, hai người không phải cạnh tranh, mà là tán thưởng tinh thần lẫn nhau.
Sau khi Tống Triệu Lâm đến lớp, không biết tại sao lại phải hứng chịu ánh mắt hình viên đạn của Sở Ân rất nhiều lần, tủi thân không biết mình đã làm sai điều gì.
Nhưng cho dù mắt người đẹp có hình viên đạn, thì đó cũng là một đôi mắt hình viên đạn xinh đẹp!
Tống Triệu Lâm chờ từ sáng đến tối, khó khăn chờ đến lúc Sở Ân học mệt nghỉ ngơi mới hèn hạ sán đến cạnh: “Chị Ân, chị có biết không, hôm nay có nhiều người tìm em xin số điện thoại chị lắm.”
Sở Ân lại bắt đầu ôn đề, lạnh lùng nói: “Không được cho.”
Tống Triệu Lâm nói toạc móng heo: “Đương nhiên là em không thể cho rồi! Vì em cũng không có mà!”
Bây giờ Sở Ân vẫn chưa hết nguôi giận, cô hừ lạnh một tiếng.
Tống Triệu Lâm liếc mắt đưa tình, nhờn nói: “Chị cho em đi, chúng ta ngồi cùng bàn hai tháng rồi mà chưa add được nhau cái wechat, ai không biết còn tưởng quan hệ rất tệ cơ.”
Sở Ân: “…từ chối yêu cầu, vốn là tệ thật mà.”
Mặc dù nói như vậy, song cô vẫn để Tống Triệu Lâm quét wechat.

Cô vốn không ghét Tống Triệu Lâm, cậu chàng này tuy hằng ngày hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn khá dễ thương, hai tháng ngồi chung với nhau rất vui vẻ.
Tống Triệu Lâm đắc ý nâng điện thoại lên, lập tức nhận được một đống ánh mắt vô tình hoặc cố ý của các nam sinh trong lớp, cực kì vui vẻ: “Ư~ tôi được add wechat của hoa khôi học đường nè~”
Sở Ân dừng bút lại: “Hoa khôi học đường?”
Tống Triệu Lâm lướt vòng bạn bè của Sở Ân, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Chị không xem phiếu bầu sao?”
Trước kia có người có ý xấu báo danh cho Sở Ân, chuyện này vẫn không thể hủy bỏ, nhưng thậm chí Sở Ân còn chưa đăng ảnh chụp, cũng không tự báo tên, hẳn phải bị đẩy xuống cuối cùng mới đúng.
Nghe Tống Triệu Lâm nói vậy, Sở Ân bỗng có một dự cảm không tốt.
Cô đăng nhập diễn đàn, tìm kiếm giao diện bầu phiếu, vừa nhìn thì suýt lăn đùng ra ngất.
—— Bùng, nổ, phiếu.
Sở Ân, avatar trống không, có 1210 phiếu bầu, đứng top đầu.

Người cao nhất thứ hai còn chưa phá được mốc 800.
Cô tùy tiện nhìn lướt qua, Phó Minh Huyên 560 phiếu, Sở thu Thu 534 phiếu, hai người cắn nhau rất căng, nhưng đều cách người đứng đầu cực xa.
Bên dưới cuộc thăm dò có một bảng tin, được làm mới theo thời gian thực.
[Mặc dù tôi rất muốn bỏ cho XXX nhưng sau khi nhìn thấy người nào đó hôm nay thì tôi xin tuyên bố phản chiến.]
[Thật sự rất xin lỗi, tôi cũng làm phản rồi.]
[Các anh em, đưa XX lên màn hình công khai!]
Lố hơn nữa còn có người trực tiếp tỏ tình:
[Tôi là Trịnh Du lớp quốc tế khối 12, tôi đã trúng tiếng sét ái tình với bạn học Sở Ân, xin em hãy chấp nhận anh!]
[Tôi là anh trai của Sở Ân, tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này!]
[Hahahahaha đm.]

Sở Ân nhức hết cả đầu.
Khi nhìn thấy lượt bình chọn nam vương học đường bên cạnh, Lục Chẩn đạt top đầu với 2000 vé thì đỉnh đầu lại càng đau nhức.
Hai bên phối hợp chặt chẽ với nhau, tựa như một loại điềm báo nào đó.
—— Không được!
Không thể sa vào vết xe đổ một lần nữa!

Nội dung cốt truyện mang tính then chốt này đang âm thầm quay lại con đường cũ, cô nhất định phải sửa trở lại.

“Lên làm hoa khôi học đường” là một giao điểm xấu trong cuộc đời của cô, bây giờ, đứng ngay trước thời điểm này, cô không thể cứ ngồi yên chờ chết được.
Tống Triệu Lâm lướt hết vòng bạn bè có tí tẹo nội dung của Sở Ân, lần lượt bấm like từng bài một rồi sáp lại gần: “Chị thấy em chưa? Dưới đít kia kìa, được hơn 40 phiếu.”
Mặc dù là trong cột hoa khôi học đường, nhưng Tống Triệu Lâm cảm thấy, chí ít cũng có hơn 40 người công nhận khuôn mặt của cậu!
Nghĩ như vậy, cậu cũng có chút đắc ý.
“Đợi chị lên làm hoa khôi học đường, em sẽ chính là bạn cùng bàn của hoa khôi, là kỵ sĩ bảo vệ hoa khôi học đường, đúng rồi——” Tống Triệu Lâm lảm nhảm hệt như một bà mẹ già: “Chị còn có thể khiêu vũ với anh Chẩn nữa, đến buổi vũ hội đó sẽ được muôn người chú ý, trai tài gái sắc…”
Sở Ân:…Cái rắm!
Ai muốn khiêu vũ với Lục Chẩn???
Đến khi tan học, đợi mọi người đi hết, Sở Ân lặng lẽ gõ hệ thống.
“Mở khóa kịch bản đi.”
Dựa theo kịch bản viết, tối hôm nay, Phó Minh Huyên và Sở Thu Thu sẽ nỗ lực kiếm phiếu bầu, thậm chí không ngại mua chuộc bạn học, khiến Sở Ân không thể lên làm hoa khôi học đường.
【Nhưng cuối cùng, Sở Ân vẫn được chọn làm khoa khôi học đường với một trăm vé ưu thế.】—— Kịch bản viết như vậy.
Sở Ân:…Các cô không thể cố thêm chút nữa được à!!
Hệ thống học tập đúng lúc nhắc nhở: “Kí chủ, cô có muốn sử dụng quyền hạn [sửa đổi câu đơn] không?”
Sở Ân suy nghĩ một lát: “Dùng.”
Bất kể thế nào cô cũng không muốn mang lại cái danh hoa khôi học đường rách nát, đến gần Lục Chẩn rồi bị anh ta theo đuổi.
“Nhắc nhở~ quy tắc sử dụng quyền hạn này là: đầu đuôi câu chuyện phải liên kết lẫn nhau.

Ví dụ, nếu kí chủ muốn thay đổi kết quả của cuộc tuyển chọn hoa khôi học đường, cô cần thay đổi ứng cử viên, nhưng không thể chọn người không tham gia tuyển chọn, bởi nó sẽ thiếu mất nguyên nhân.

Mà toàn bộ câu từ trong nội dung cốt truyện khi miêu tả cần phải tự nhất quán logic với nhau.”
Sở Ân chăm chú lắng nghe, ánh mắt chậm rãi chuyển sang chỗ ngồi bên cạnh mình.
Đã hiểu.
Mười giờ tối, hệ thống bầu phiếu chỉ còn một giờ nữa là đóng cửa.
Tình hình chung bây giờ đã định, Lục Chẩn được bầu làm nam vương học đường, tuy số phiếu của Sở Ân không ngừng bị bám đuôi, song từ đầu đến cuối vẫn duy trì tỉ số dẫn trước.
Bảng tin bên dưới cực kỳ kịch liệt.
[Nói thật, tôi cảm thấy Sở Ân chưa xứng đáng làm hoa khôi học đường.]
[Tôi nghi ngờ là do cậu ta tự pr mình, đeo khẩu trang hai tháng để lôi kéo sự hứng thú của mọi người, xong đến trước ngày tuyển chọn hoa khôi học đường mới tháo ra, đây không phải là cố ý sao?]
[Bạn trên hơi vô lí, chiếc khẩu trang là do PMH kéo xuống mà.]
[Ôi chao, chưa gì đã có harem vào bênh chủ rồi á hả?]
[Tôi phục đàn ông bây giờ thật đấy, chỉ nhìn mặt mà không nhìn cách ăn mặc đi đứng, không thèm xem qua phẩm vị nữa.]
[Tôi sợ mấy trường bên cạnh sẽ cười Oái Văn vì chọn một cô gái nông thôn lên làm hoa khôi học đường mất.]

Năm ngoái Lục Chẩn được bầu làm nam vương học đường, cho tới giờ anh vẫn chưa từng quan tâm.
Nhưng không biết vì sao, năm nay anh lại cực kì để ý, trước khi cuộc bầu phiếu kết thúc còn xem thoáng qua.
Sở Ân là người đứng đầu.
Lục Chẩn hơi thất thần…!Nếu như cô được chọn, cô có cùng khiêu vũ với anh không?
Lục Chẩn vốn cảm thấy những việc này rất nhàm chán.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như là…!không phải thế.
Lục Chẩn rủ lông mi xuống, nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, sau đó bầu cho Sở Ân một phiếu.
Gần như không còn ai để ý đến trang bầu phiếu nữa, bây giờ cả trường đều nằm ngửa đợi kết quả.

Nhưng đúng lúc này, số phiếu bầu của một người trong cột bình chọn hoa khôi bỗng lặng lẽ tăng vọt.
Nửa tiếng sau, hệ thống bầu phiếu chính thức đóng lại, kết quả tự động được gửi đến điện thoại của tất cả học sinh trong trường.
Ngực Lục Chẩn vô thức nghẽn lại, anh cầm điện thoại lên nhấn mở tin tức.
Cùng lúc đó, học sinh toàn trường trung học Oái Văn cũng ấn vào trang web.
“Coong coong coong coong! Trải qua cuộc bình chọn công khai toàn trường, nam vương và hoa khôi học đường năm nay đã ra đời!~”
“Nam vương học đường—— Lớp 11-quốc tế, Lục Chẩn.”
“Hoa khôi học đường—— Lớp 11-5…”
Khóe môi Lục Chẩn cong lên, nhìn xuống:
“—— Tống Triệu Lâm.”
Lục Chẩn: “…?”
Cả trường: “???”
Lúc này, Sở Ân chống lại ý trời thay đổi số phận xong, rốt cuộc cũng bình thản nằm xuống, tư thế lười biếng.
【Phút cuối, Tống Triệu Lâm có một pha quay xe cực gắt vươn lên trúng cử vị trí hoa khôi học đường!】
Bridge plot cô tự tay viết đúng là một bridge plot đầy nhiệt huyết~
Hoàn thành √.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.