Đọc truyện Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa FULL – Chương 43
Khi đám người của Tần Cảnh Sâm như lang như hổ nghênh ngang rời đi, Trình Tranh lúc này mới vội vàng tỉnh táo trở lại đuổi theo, nhưng Phan Lộ Lộ lại sống chết không chịu buông tay.“Cậu bình tĩnh lại đi.”“Ý Nhiên bị người ta đưa đi rồi, tôi phải đi tìm cô ấy.”.
Trình Tranh lo lắng giãy dụa, mà 3 người Tống Triết, La Hầu và Chuột cũng ko chịu yên tĩnh bên cạnh.“Cậu biết người ta là ai ko? Cậu ko làm gì được đâu!”.
Phan Lộ Lộ hét lên.“Vậy thì chị nói tôi phải như thế nào đây? Trơ mắt nhìn cô ấy bị mang đi?”.
Trình Tranh gầm lên..“Nghe tôi nói, hai người đó trước đây có quan hệ, cho nên Ý Nhiên chắc chắn sẽ ko sao đâu.”.Lời nói của Phan Lộ Lộ đương nhiên thu hút sự chú ý của những người xung quanh.Triệu Vy Vân ko chịu được ánh nhìn soi mói của người khác, liêu xiêu nghiêng ngả leo lên xe mất hút.“Cô nói là Lâm Ý Nhiên trước đây từng quen biết Tần tổng à?”.
Cả đạo diễn và nhà sản xuất cũng sán lại gần hỏi thăm.Phan Lộ Lộ phát hiện mình lại để lộ chuyện riêng tư của Lâm Ý Nhiên, khó xử vặn tay không dám trả lời.Trình Tranh thì không quan tâm lắm chuyện trước đây của cô, điều quan trọng bây giờ là phải tìm được Lâm Ý Nhiên về.“Chị có biết bọn họ sẽ đi đâu ko?”“Tần Cảnh Sâm có bất động sản khắp Minh Thành, cái này quả thật tôi chịu thua.”.
Phan Lộ Lộ lúc này cũng rầu rỹ ko kém.“Thế này đi, nếu các cậu bận thì cứ trở về Vân Nhai trước, có thông tin gì tôi sẽ liên hệ ngay.”.
Phan Lộ Lộ trấn an, dù sao chị ta cũng đã có số liên hệ mới của Lâm Ý Nhiên.Trình Tranh nãy giờ vẫn điên cuồng gọi vào số điện thoại của Lâm Ý Nhiên nhưng ko có ai bắt máy, lúc này cũng chỉ có thể nhận mệnh, dù gì bên Vân Nhai vẫn còn vài phân đoạn cần đến bọn họ.“Tống Triết, anh đưa bọn họ trở về trước, em ở lại đây thêm một ngày xem sao rồi sẽ tập hợp với mọi người sau.”.
Trình Tranh phân phó.Tống Triết biết tính Trình Tranh xưa nay đã quyết ý là không thể thay đổi, cũng vỗ vai trấn an anh một cái rồi kéo mấy thùng trang thiết bị lên xe tải trở về Vân Nhai.Còn Trình Tranh ở lại Minh Thành, theo chân Phan Lộ Lộ đi kiếm một khách sạn ở tạm.Mọi người rã đám, nhóm người bên ê kíp cùng Ôn tổng dù rất tò mò những cũng ko có ai quá đáng đến mức đi lên hỏi thẳng, cũng đành mỗi người mỗi ngả, chờ sau này tìm hiểu sau.Lâm Ý Nhiên không phòng bị để Tần Cảnh Sâm ôm mình lên xe khô, bây giờ có chút hối hận, lúc đó sao lại còn quay lại làm gì, không chạy luôn đi.Len lén nhìn sang người đàn ông âm trầm ngồi bên cạnh, cô quả thực không nghĩ đến sự tình lại chuyển biến như thế này.Như vậy thì có ảnh hưởng thì đến số mệnh nữ phụ như cô đây hay ko?“Tần tổng, ngài như vậy có vẻ không được…”.
Lâm Ý Nhiên dè dặt mở lời.“Tốt nhất lúc này em nên im lặng, nếu không tôi không biết là mình sẽ trừng phạt em đến mức nào đâu.”.
Tần Cảnh Sâm âm u liếc mắt qua.Nghe Tần Cảnh Sâm đe dọa, Lâm Ý Nhiên giật thót một cái, quy quy củ củ ngồi thẳng lưng, không dám nói thêm lời nào nữa.Điện thoại rơi bên cạnh đang rung lên bần bật, Lâm Ý Nhiên cũng không dám mở miệng nghe máy, ngón tay lén lút nhón qua muốn tắt, lại bị một bàn tay to phủ lên.“Hửm? Trình Tranh? Là người đàn ông kia à?”.
Tần Cảnh Sâm một tay nắm chặt bàn tay của Lâm Ý Nhiên, tay còn lại cầm điện thoại lên nhìn.Lâm Ý Nhiên cứng ngắc, ko biết trả lời như thế nào thì có thể làm vui lòng vị đại sát thần này, cuối cùng chỉ có thể nở nụ cười miễn cưỡng.Tần Cảnh Sâm hừ lạnh một tiếng rồi quăng điện thoại của cô sang một bên.Chiếc Maybach dừng lại tại căn biệt thự trên núi của Tần Cảnh Sâm.Nhìn tòa nhà nguy nga trước mắt, Lâm Ý Nhiên chỉ cảm thấy nó như một con quái thú đang mở miệng muốn nuốt chửng lấy cô.Cô sợ hãi, bám lấy cửa xe, cười như mếu muốn thương lượng lại một chút: “Tần tổng à, ngài xem, chúng ta trai đơn gái chiếc, để tôi đến nhà riêng của ngài thì ko hay lắm, tôi cũng ko muốn làm cô Triệu hiểu lầm…”Cơn giận chưa kịp nguôi, lúc này nghe Lâm Ý Nhiên nhắc đến tên người kia, lại bừng bừng trở lại.Cánh tay cứng như sắt thép không chút nể nang lôi cả người Lâm Ý Nhiên ra ngoài, thô bạo kéo cô một đường băng qua khoảng sân rộng lớn đi thẳng lên tầng hai của biệt thự.“Tần Cảnh Sâm…buông ra…anh kéo tôi đau quá.”.
Lâm Ý Nhiên không nhịn được kêu ầm lên.Âm thanh của Lâm Ý Nhiên vang vọng khắp biệt thự, nhưng tuyệt nhiên ko đánh động được bất kỳ người làm trong nhà, bọn họ lẳng lặng làm việc của mình, tựa như không nghe thấy tiếng cô.Cả người Lâm Ý Nhiên bị ném lên một chiếc giường lớn, cô chưa kịp nhận ra hoàn cảnh của mình, đã bị một bóng dáng cao lớn nằm đè lên.Gương mặt của Tần Cảnh Sâm phóng đại trước mặt, đôi môi vồ vập cắn xé bừa bãi trên gương mặt Lâm Ý Nhiên.“Dừng lại…đau quá…anh dừng lại đi!!!”.
Lâm Ý Nhiên giãy dụa kịch liệt.Tần Cảnh Sâm đang trong cơn điên cuồng, không hề thương tiếc người dưới thân, răng nanh căn xuống bờ môi dưới của Lâm Ý Nhiên đến bật máu, nếm vị rỉ sắt nồng đậm trong khoang miệng, lại mút mạnh một cái, lúc này hắn với khản đặc giọng mà lên tiếng.“Nói, nói hết cho tôi, em đến tột cùng là đã làm cái gì?”.“Tôi không biết anh đang nói cái gì hết.”.
Lâm Ý Nhiên bụm miệng sưng đỏ.“Tốc độ của em tốt thật đấy, bán tôi cũng rất nhanh mà chạy trốn càng không phải nói.”.
Hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi mà nói.“…”“Em…thực sự có thể nhẫn tâm đẩy tôi cho người phụ nữ khác sao?”.
Tần Cảnh Sâm ghì chặt cả cơ thể Lâm Ý Nhiên, môi mỏng tỉ tê bên vành tai cô, trong giọng nói ẩn chứa mấy phần ấm ức tuyệt vọng.“Tôi cũng ko phải người như thế, nếu anh không phải Tần Cảnh Sâm, ít ra tôi cũng còn muốn suy nghĩ một chút…”.
Lâm Ý Nhiên vùi đầu vào chăn, nhỏ giọng than.“Tôi là Tần Cảnh Sâm thì đã làm sao? Tôi không xứng với em hay là đối với em không tốt? Hả!”.
Tần Cảnh Sâm rít lên.“Chỉ cần anh là Tần Cảnh Sâm, thì tôi nhất định là không thể xứng với anh, là tôi không thể, được chưa?”.
Lâm Ý Nhiên lật tấm chăn ra, cũng gào mồm lên.Tần Cảnh Sâm sửng sốt một giây: “Vì sao chứ?”“Vì anh là Tần Cảnh Sâm, người đã định sẵn là sẽ kết đôi cùng Triệu Vy Vân rồi.
Tôi không có cách nào…không thể…”.“Ai nói với em, người phụ nữ của tôi, tôi muốn người thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao?”.
Tần Cảnh Sâm tức quá hóa cười.“Tôi biết điều đó, tôi biết anh sẽ yêu Triệu Vy Vân, vì cô ta mà thanh trừng cả giới showbiz của Minh Thành, mà tôi cũng bị anh phong sát…”.
Vì suy nghĩ mình đã thực hiện xong cốt truyện, Lâm Ý Nhiên cũng không giấu diếm, trực tiếp nói thẳng.“…”“Nếu đã biết rồi, tôi còn dám dây dưa gì với anh nữa đây, chi bằng giúp hai người đến với nhau sớm hơn một chút, còn tôi cũng nhanh chóng rút lui, sống an ổn qua ngày…”“…”“Anh nói đi, như vậy có tốt hơn ko, chẳng lẽ còn phải mặt dày phá đám để anh cho người đến hủy dung, đuổi cùng giết tận sao?”.
Lâm Ý Nhiên nghĩ về số phận của nguyên chủ, lại cảm thấy ấm ức thay.“Tôi ko…”“Anh có, anh sẽ như thế, tôi chỉ muốn giữ lấy mạng nhỏ này thôi, chẳng lẽ đó là sai sao, cũng chính anh trước đây tìm đến tôi không phải là muốn tôi diễn trò cùng anh để thu phục Triệu Vy Vân sao?”.
Lâm Ý Nhiên càng nói càng thấy khó chịu.Có chuyện đó sao? Hắn có tìm Lâm Ý Nhiên để diễn trò tán tỉnh Triệu Vy Vân sao? Hắn thế mà lại ko biết đấy.“Bây giờ Triệu Vy Vân đã một lòng một dạ với anh, tôi cũng chịu lệnh phong sát rồi, anh cứ nhất định phải lôi tôi ra làm bình phong để tiếp tục trêu chọc Triệu Vy Vân ư? Anh thật sự khiến tôi sống không bằng chết, mà chết rồi cũng ko có chỗ chôn thây phải ko?”“Ai dám đụng đến em? Tôi giết hắn!”.
Tần Cảnh Sâm ôm rịt lấy Lâm Ý Nhiên đang nức nở, giọng lạnh như hầm băng.“Là anh, chính là anh, anh có dám đi tự sát ko?”.
Lâm Ý Nhiên giãy ra, tức giận lớn tiếng.“…”Tần Cảnh Sâm càng nghe càng cảm thấy Lâm Ý Nhiên điên rồi, nói nhăng nói cuội, hắn yêu thương cô còn ko hết, sao có thể muốn hại cô sống ko bằng chết, chết rồi cũng ko có chỗ chôn thây.“Tôi sẽ không…”.
Tần Cảnh Sâm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lưu luyến không buông.“Anh sẽ, sẽ làm như thế, không phải bây giờ anh đã phong sát tôi rồi sao? Cho nên sau này, anh chắc chắn sẽ vì Triệu Vy Vân mà muốn hại tôi thê thảm, cho nên anh làm ơn tha cho tôi đi, vui vẻ mà chạy đến với cô Triệu kia, cho tôi một con đường sống được ko?”.
Lâm Ý Nhiên hít hít cái mũi đỏ ửng.“Tôi không có phong sát em…”Hắn nghe đến hai từ phong sát này lại thấy khó hiểu.
Sao cô cứ luôn miệng đổ oan cho hắn vậy chứ? Hắn đã làm gì đâu?Khoan đã, phong sát Lâm Ý Nhiên sao?Tần Cảnh Sâm nhớ lại khoảng thời gian vừa qua.
Lúc đó hắn tức giận, nên trực tiếp từ bệnh viện trở về dinh thự Tần gia một thời gian, không muốn quan tâm cô, mục đích để cô ăn khổ một chút mà nhớ kỹ, cho nên cũng vì vậy mà ko cho người dập hot search trên mạng, bản thân hắn cũng muốn lợi dụng Triệu Vy Vân một chút để xem thái độ của cô.
Nhưng mà…Sau đó, cô biến mất.Sau đó nữa, dự án “Bông tuyết màu đỏ” thông báo thay diễn viên.Sau đó nữa nữa, công ty quản lý của cô tuyên bố chấm dứt hợp đồng.Đây còn ko phải là bị phong sát hay sao!!!Thế mà bây giờ hắn mới nhận ra chuyện này.Nhớ lại những lời trước kia, cô nói hắn nếu có chuyện gì xảy ra, hắn có thể hay không có thể tha thứ cho cô một đường sống, cùng lắm là phong sát thôi có được ko?Hắn lúc đó đã nói thế nào à, hắn khinh thường việc phong sát ai đó, chuyện tình cảm có hợp có tan, hắn không phải kẻ nhỏ nhen đến mức chia tay còn phong sát bạn gái cũ.Nhưng đến cuối cùng, Lâm Ý Nhiên vẫn bị phong sát.Bởi vì hắn.Tần Cảnh Sâm cảm thấy tức giận đến nghẹt thở, Lâm Ý Nhiên bị phong sát, còn bị cư dân mạng mắng đến thảm, công ty quản lý thì chấm dứt hợp đồng, còn có thể ngụp lặn trong giới showbiz ở Minh Thành được hay sao?Mà hắn lúc đó lại bàng quang đứng nhìn.“Thật sự, tôi chưa bao giờ ra lệnh phong sát em…”.
Tần Cảnh Sâm đàu xót ngã trên người Lâm Ý Nhiên.“Nhưng tôi chính là bị phong sát, vì anh, vì Triệu Vy Vân, cho nên bây giờ hãy để tôi sống một cuộc đời thoải mái của riêng mình ko?”“Để em sống một cuộc đời thoải mái tức là em sẽ không chứa chấp tôi trong đó, phải ko?”“…”“Em không thể chấp nhận tôi, nhưng tên kia thì được!”.
Tần Cảnh Sâm ngẩng đầu, đôi mắt đen sẫm lại như có sóng ngầm đang chuyển động trong đó.“Không có, tôi và Trình Tranh chỉ là bạn, là đồng nghiệp…”.
Lâm Ý Nhiên ý thức được phần đen tối trong Tần Cảnh Sâm có dấu hiệu ngóc đầu dậy, vội vàng giải thích.“Gọi tên cũng thân mật như vậy!”.
Tần Cảnh Sâm cười tà.“…”“Em còn chưa bao giờ gọi tôi như thế, vậy mà dám nói là không có gì, em lừa tôi.”.
Hắn gầm lên.“Buông tay ra, anh lại nổi điên gì nữa vậy?”.
Lâm Ý Nhiên sợ hãi giãy dụa.“Buông à, ko cần biết em nghĩ cái gì, tôi đã xác định là em, đừng hòng nghĩ đến chuyện tôi sẽ buông tay!”“Tôi ko phải, anh lầm rồi…”“Tôi rất chắc chắn, là em, Lâm Ý Nhiên”.“Anh phải nghĩ đến Triệu Vy Vân…còn cô ta…”.“Hửm? Cô ta không liên quan đến tôi.”Nói xong thì gương mặt như tượng tạc của Tần Cảnh Sâm cũng vùi sâu xuống hõm cổ của Lâm Ý Nhiên.Hắn điên cuồng mút lên da thịt của cô, tạo thành những dấu đỏ hồng, miệng nỉ non: “Em là của tôi…ở bên cạnh tôi…đừng nghĩ có thể trốn…”Bàn tay to ngăn hai bên mạn sườn đã bò lên vòng eo nhỏ, vạt áo bị kéo lên gần cổ, hơi lạnh theo ngón tay thon dài thấm lên bầu ngực.Lâm Ý Nhiên sợ hãi giãy dụa: “Đừng mà…dừng lại đi!!!”“Gọi tên tôi…Nhiên Nhiên…gọi tên tôi đi!!!”.
Tần Cảnh Sâm như say như mê.“Tần…Tần Cảnh Sâm, dừng lại đi!!!”“Đúng rồi, gọi tên tôi đi…”.
Người đàn ông trằn trọc ở một bên ngực của cô thủ thỉ.Đầu lưỡi ấm nóng của hắn quét qua hạt đậu đỏ khiến nó rùng mình vểnh cao.
Tiếng chùn chụt vang lên khắp căn phòng.Không thỏa mãn với hiện tại, Tần Cảnh Sâm quyết định giật mạnh áo sơ mi trên người Lâm Ý Nhiên xuống, những chiếc nút áo văng lả tả xuống thảm, bàn tay to di động xuống dưới chiếc rốn nhỏ, xoa xoa vài cái rồi trực tiếp chui vào trong chiếc quần dài.“Anh đừng…đừng làm bậy!!!” Lâm Ý Nhiên gào lên.Những ngón tay của Tần Cảnh Sâm vẫn không dừng lại, tiếp tục chen lấn vuốt ve hai phần đùi ngọc mịn màng của cô.Cho đến khi đầu ngón tay sượt qua phần xương nhô cao chỗ quần lót, rốt cục Lâm Ý Nhiên cũng rơi nước mắt.“Tần Cảnh Sâm…không được!”Ngón tay dừng lại trên mặt vải mỏng của quần lót nhưng không rời đi.Tần Cảnh Sâm hơi thở nóng bỏng vì tình dục thở hổn hển bên tai Lâm Ý Nhiên, giọng đứt quãng: “Đừng khóc, anh không làm gì đâu, chỉ ôm em, như thế này thôi.”Lâm Ý Nhiên nức nở, gương mặt vùi hẳn vào tấm chăn mỏng, không có khả năng chống cự người đàn ông cao lớn thân dài đang căng mình chịu đựng cỗ dục vọng bốc lên từ dưới thân.Một đêm bị người ôm cứng, thê thảm ko chịu được..