Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa

Chương 25


Đọc truyện Tôi Không Muốn Diễn Vai Nữ Phụ Này Nữa FULL – Chương 25


Hôm nay là một ngày vô cùng bận rộn.Từ sáng sớm Trần Hồng cùng Lý Nhi đã gõ cửa căn hộ Lâm Ý Nhiên.Sau khi lùa xong bữa sáng, Tô Nhã cũng đã cắp thùng đồ nghề qua bên này, bốn người chụm lại bắt đầu thảo luận và đưa ra các concept make up làm tóc cho Lâm Ý Nhiên.Để phù hợp với phong cách cổ điển yểu điệu của chiếc váy, tóc Lâm Ý Nhiên sẽ được uốn xoăn mềm mại, sau đó được búi thấp kèm những sợi buông lơi rũ xuống hai bên phần tóc mai.Phong cách trang điểm của Lâm Ý Nhiên lần này cũng theo kiểu trong vắt như sương sớm.

Lớp nền được đánh mỏng tang mịn màng, đôi mắt được chuốt mascara cong vuốt kèm lớp nhũ lấp lánh, Nổi bật nhất là đôi môi tròn đầy được thoa một lớp ửng hồng, lòng môi lại được nhấn nhá màu đỏ mọng nước khiến hai phiến môi ướt át kiều diễm.Lâm Ý Nhiên cứ như một yêu tinh mơ màng trong rừng sâu bất chợt một ngày lạc bước đến thành thị.Cả ba người ngơ ngẩn nhìn Lâm Ý Nhiên xoay một vòng, chiếc váy lễ phục cổ điển có phần diêm dúa lại trở nên rất thơ khi kết hợp với diện mạo này của cô.Mọi thứ đều ổn thỏa, chỉ có đúng một điều làm Lâm Ý Nhiên đắn đo mãi.Phần cúp ngực này có phải quá lộ hay ko?Gần nửa bầu ngực của cô như tràn ra ngoài cùng phần lưng, đã vậy size ngực của Lâm Ý Nhiên có phần lớn hơn bộ váy một chút, để tăng thêm hiệu ứng, Tô Nhã lại dặm thêm kem nhũ lấp lánh lên phần xương quai xanh và xương cánh bướm, hình ảnh này quả thật quá kích thích mắt người nhìn.Lâm Ý Nhiên ái ngại nhìn mọi người, cảm thấy ko đủ tự tin để bước ra ngoài trong bộ dáng này, đây là lần đầu tiên cô ăn mặc hở hang như thế.Nhưng quả thật mọi người không còn chọn lựa nào nữa, cô chỉ có một đường là thẳng tiến lên đài.~Minh Thành đã vào thu, tiết trời về đêm đã có chút se se lạnh.Lâm Ý Nhiên chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, cho dù Ban tổ chức vì lý do gì mà đã gửi thiệp mời cho cô, cũng không có nghĩa là cô có đãi ngộ như những minh tinh đã thành danh.Thời gian đi thảm đỏ có hạn.

Những nhân vật có tiếng tăm được sắp xếp đi thảm đỏ trước với thời lượng nhiều hơn.

Lâm Ý Nhiên chỉ có thể co ro ngồi đợi trong xe cùng Trần Hồng và Lý Nhi.Cuối cùng cũng đến lượt mình, chỉ cần bước qua đoạn đường mấy chục mét trước mặt, Lâm Ý Nhiên có thể thuận lợi thực hiện nhiệm vụ của hệ thống rồi.Quả thật mà nói, Lâm Ý Nhiên chẳng phải cái tên quen thuộc, không có vai diễn, không có tác phẩm, gần đây nhất phim cô quay thì lại chưa phát sóng, cho nên lúc thông báo tên cô đi thảm đỏ đám phóng viên cũng không mặn mà cho lắm.Làn váy nhẹ nhàng quét qua, bóng người lướt đi nhanh như cơn gió.

Cô gái kiều diễm với ánh mắt mơ màng sợ sệt thoáng liếc qua những ống kính máy ảnh như dàn súng máy trước mắt, ngượng ngùng vẫy tay, cười mỉm như câu hồn người nhìn.Lối phục sức và trang điểm cùng bộ váy cổ điển có phần lỗi mốt và diêm dúa khác hẳn với những trang phục Haute Couture đắt đỏ tinh xảo lại thành một nét chấm phá giữa muôn vàn nữ minh tinh ở đây.

Cô gái tựa như nữ tinh linh trong thế giới huyền ảo đột nhiên rơi xuống trần gian, ngơ ngẩn lo lắng khi bị hàng trăm người vây quanh.Ánh sáng chớp lóa cả một khung trời đêm khiến Lâm Ý Nhiên sợ hãi, cô không dám đứng lâu, vội vàng lấy tay che ngực ký tên lên tấm backdrop khổng lồ rồi rảo bước nhanh vào trong, bỏ qua tất cả thủ tục phỏng vấn thường niên của chương trình, mặc cho những tiếng gọi vọng lại từ đám đông ký giả.Mạng xã hội từ lúc bắt đầu sự kiện đã bùng nổ, đến lúc này người xem đã boom tràn màn hình.[ôi, tiên tử nhà ai hạ phàm thế kia?][Vẫn không bằng Idol của tui.][Cũng ko bằng Idol nhà tui, tui chỉ lên đây để khen Idol nhà tui mà thôi.][tên lạ hoắc thế kia, sao lại được mời dự sự kiện nhỉ? Có ai biết cái cô này đã đóng phim gì ko?][Lót dép hóng +1][Lót dép hóng +2][ Không biết sao chứ thấy kiểu váy dạ hội này có vẻ quen quen ta? Muốn xin tên nhãn hiệu][Hóng tên nhãn hiệu +1][Hóng tên nhãn hiệu +2]Lâm Ý Nhiên vượt qua được đoạn đường kia bước vào hội trường thì tâm trạng thả lỏng đôi chút, lúc này hoàn toàn không còn để tâm đến trên mạng đang tranh cãi loạn thành một đoàn.Hội trường đầy ắp người.

Phong cách trang trí xa hoa theo kiểu u thoải mái.


Mọi người tranh thủ mời rượu và hỏi thăm lẫn nhau trước khi bài diễn thuyết của BTC diễn ra.Lâm Ý Nhiên nhìn một vòng, không thấy người quen đâu hết, lặng lẽ đứng trong góc xén từng miếng bánh ngọt ăn lấp bụng.Tiếng người ồn ào trong đại sảnh đột nhiên im bặt khiến Lâm Ý Nhiên phải ngẩng đầu nhìn lên.

Tây trang thẳng thớm làm bằng thủ công thuộc hàng thượng đẳng, bộ phụ kiện kim cài đi kèm bằng kim cương và vàng trắng, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe tệp màu cùng bộ vest có giá không dưới triệu đô.Nhưng những thứ đó ko đáng nhắc đến nếu đặt bên cạnh thân hình cao lớn cùng với gương mặt sắc cạnh như được điêu khắc bởi một thợ mỹ thuật tài ba, cộng thêm địa vị, quyền lực và khối tài sản khổng lồ trong tay khiến ai nấy điên cuồng đỏ mắt, chỉ mong có cơ hội được ôm đùi một lần.Tần Cảnh Sâm- chủ nhân của gia tộc Tần thị, người có thể một tay che trời ở Minh Thành vậy mà lại xuất hiện trong đêm hội Glamor hôm nay.Tới rồi, vai diễn của cô cũng sắp bắt đầu rồi.Trước khi đi, hệ thống đã gửi cho cô mấy lời cổ vũ, nó vẫn như cũ, ko thể hiện hình trước nam nữ chính.

Chỉ còn mỗi mình Lâm Ý Nhiên đơn độc chiến đấu.Quả nhiên, sự xuất hiện của Tần Cảnh Sâm kéo đến rất nhiều đôi mắt thèm thuồng, hết đám người này tiến lên đến đám người khác lui xuống, lấy Tần Cảnh Sâm làm tâm điểm quây thành một vòng tròn lớn.Bài phát biểu của BTC vang lên, qua loa mấy câu sơ lược lịch sử và tổng kết các cột mốc quan trọng của tạp chí Glamour mấy năm nay, còn lại đều là lời hay ý đẹp tâng ông chủ lớn lên tận mấy tầng trời xanh, mà những người trong hội trường thì ko ngừng gật gù vỗ tay kêu đúng.Có vẻ cảm thấy mình đang được ông chủ lớn coi trọng, một người có vai vế trong ban tổ chức sự kiện bước đến khom lưng, xin được mời rượu cùng Tần Cảnh Sâm mà hắn cũng rất lịch sự mà đáp lại.Có một người thì chắc chắn sẽ có thêm người thứ hai, thứ ba.

Thế là một đoàn người không ngừng xếp hàng tiến lên, kính rượu với Tần Cảnh Sâm nhằm tranh thủ một cơ hội được người đàn ông này nhớ đến, mặc cho ly rượu trên tay hắn không vơi đi chút nào cũng cảm thấy vô cùng hỉ hả về buổi tối may mắn hôm nay.Giữa đám đông những người đàn ông mặc tây trang, không thiếu những bóng hồng e thẹn nói lời ngưỡng mộ xa gần, giả vờ đùn đẩy nhau, ánh mắt lúng liếng diễm tình hi vọng mong manh có thể một lần quyến rũ thành công Tần đại tổng tài.Thế trận lưỡng lữ đắn đo của các nữ minh tinh và tiểu thư danh gia vọng tộc cuối cùng cũng bị phá vỡ khi một thân hình nhỏ nhắn thanh thuần mở đường tiến lên trước mặt Tần Cảnh Sâm.“Tần tổng, thật vui lại được gặp ngài ở đây.”.

Giọng nói Triệu Vy Vân mềm mại trong vắt như nước chảy.Câu chào hỏi bình thường này đi vào tai người nghe lại thêm tầng ẩn ý, hóa ra hai người đó đã quen biết từ trước?Nhìn những cặp mắt hau háu vừa mang theo tò mò, vừa tràn đầy ganh tỵ và dò xét, Chu Oanh Oanh đi bên cạnh không nhịn được cảm giác mình sắp bay lên cành cao đến nơi, không uổng công cô ả bám dính lấy Triệu Vy Vân ko rời để đi ké một suất đến đây.Chỉ cần ở bên cạnh Triệu Vy Vân, trước tiên cô ả có thể hưởng sái được nhiều đặc ân từ đại boss thông qua cô ta, thời gian trôi qua, còn ko phải có cơ hội câu dẫn trèo lên người đàn ông hoàng kim này sao? Cô ả cũng ko tin Tần Cảnh Sâm chơi chán Triệu Vy Vân lại không để ý đến ả, so vóc dáng gương mặt, Chu Oanh Oanh không nghĩ mình thua kém ai.“Tần tổng trước kia đã ra tay giúp đỡ cho Vy Vân rất nhiều, lần này lại gặp lại, đúng là thật có duyên.”.

Chu Oanh Oanh nhỏ giọng như là giải thích với nhóm người quen đứng bên cạnh, thật ra là cố ý nói cho tất cả mọi người ở đây cùng biết là hai người đó là có quan hệ.Tân Cảnh Sâm rất cao, phải 1m87, hắn đứng đó, bễ nghễ từ trên nhìn xuống cô gái nhỏ bé kiều mị ngước nhìn hắn đầy mong đợi.

Hắn không quên, cô tên là Triệu Vy Vân.“Cô Triệu, đã lâu ko gặp.”.


Tần Cảnh Sâm nhướng mày liếc về góc phòng, nhìn cô gái yêu diễm như tinh linh rừng xanh đang sầm mặt nhìn về hướng này, trong đầu hiện lên chút tính toán.Người nói vô tình, người nghe hữu ý, cả đại sảnh xôn xao một trận.

Đây có phải ngầm xác nhận hai người này có một chân ko? Tần đại tổng tài vậy mà mở miệng đáp lại, còn không phải là đồng ý hay sao?Cô tiểu hoa mới nổi này, không trách thời gian gần đây được truyền thông liên tục, hóa ra có kim chủ mạnh từng này rồi, sau này tiền đồ vô lượng không phải nói.Triệu Vy Vân lâng lâng tiếp nhận vô ánh mắt ngưỡng mộ bắn về phía mình, run run đưa ly rượu đến trước mặt, giọng nói không kiềm được cảm xúc vui sướng: “Tần tổng không ngại cho Vân Nhi kính một ly chứ?”Tần Cảnh Sâm nheo mắt, tự đếm nhẩm trong lòng, rồi chầm chậm đưa ly rượu đến bên môi, chuẩn bị dốc xuống trước ánh mắt trầm trồ của mọi người và vẻ mặt đang ửng lên vì hạnh phúc và thỏa mãn của cô gái nhỏ.“Ôi, bất ngờ chưa, thế mà tôi không biết cô Triệu và Tần tổng đây có quen biết nhau đấy, phải không?”.

Giọng một cô gái lạ vang lên quyến rũ kéo dài khiến người ta giật mình.Cuối cùng cũng quyết định lên đài.“Lâm Ý Nhiên, sao cô lại ở đây?”.

Chu Oanh Oanh là người lên tiếng trước.“Vì sao tôi lại ko thể ở đây, cỡ như cô cũng có thể xuất hiện ở đây, vì sao tôi lại không được?”.

Lâm Ý Nhiên ngang nganh trả lời.Câu nói này thật sự khiến Chu Oanh Oanh rất mất mặt, quả thực so sánh mà nói Chu Oanh Oanh chẳng hơn gì Lâm Ý Nhiên, cô ả nói như vậy cũng ko khác tự tát vào mặt mình, tức giận đỏ mắt, tìm cách xoay chuyển tình thế.“Lâm Ý Nhiên, tôi biết cô nông cạn, không biết phép tắc, nhưng cũng ko vì thế mà không biết điều đến mức này, lại có thể ngang nhiên xuất hiện trước mặt Tần tổng, phá hư chuyện tốt của ngài ấy.

Cô không quên bài học lần trước à? Còn muốn gây chuyện sao? Triệu Vy Vân hiền lành tốt bụng đã bỏ qua cho cô bao nhiêu lần vẫn không biết hối cải.”Người ở đại sảnh đã bu hết đến khu vực này để hóng chuyện, không ngờ cô gái lạ mặt này lại dám đụng vào người của Tần đại tổng tài, đúng là không biết sống chết.“Tôi phá hư chuyện tốt gì của người ta? Cô nói thử một chút xem nào?”.“Cô…cô…không biết xấu hổ còn hỏi lại à, đúng là có mắt không tròng mà.”.

Chu Oanh Oanh tức giận.“Các người thấy sang bắt quàng làm họ cũng phải hỏi người một tiếng xem ngài ấy có đồng ý không chứ? Tôi biết cô Triệu đây xinh đẹp, là một diễn viên tài năng, hôm nay gặp cô Triệu ở đây lại càng thêm mở mang tầm mắt.


Cô Triệu nổi tiếng tri thư đạt lễ, xinh đẹp thanh thuần cũng muốn học người mà đi câu dẫn đàn ông rồi à, lại còn nói dối không chớp mắt thế kia?”.

Lâm Ý Nhiên miệng thì đanh đá nói, mắt đã liếc trắng tròng về phía người đàn ông bên cạnh.Hắn đứng đấy, môi mỏng nhếch lên, thâm trường ý vị nhìn về phía cô, mở miệng: “Lâm Ý Nhiên.”Giọng hắn đặc biệt trầm, cảm tưởng như âm thanh bị nén lại trong cổ họng, chỉ dùng sự rung của dây thanh quản để phát ra âm thanh.Nghe Tần Cảnh Sâm gọi tên của Lâm Ý Nhiên, Triệu Vy Vân mừng rỡ trong lòng, đây có phải là giọng điệu cảnh cáo hay ko? Người ấy lại một lần nữa ra tay che chở bảo hộ cho cô ta.“Tôi không biết cô đang nói bậy cái gì, tôi không biết vì sao cô cứ hết lần này đến lần khác tìm cớ gây chuyện.

Nhưng tôi thật sự khuyên cô nên thu liễm tính tình, chừa lại đường lui cho mình, kẻo sau này hối hận không kịp.

Làm người phải biết chừng mực.

Tôi có thể nhịn một hai lần, không thể nhịn mãi mãi được, cho dù tôi có nhịn được cô thì không có khả năng người bên cạnh tôi có thể nhịn cô.”.

Triệu Vy Vân mạnh mẽ thẳng lưng đáp trả cứng rắn, mỗi lời nói đều mang ẩn ý đe doạ ngấm ngầm.Cô và hệ thống đã thức suốt đêm để nghĩ cách làm sao có thể gây ầm ỹ trong buổi tiệc rượu này, đồng thời khiến cho Tần Cảnh Sâm phải chú ý đến Triệu Vy Vân cũng như có cái nhìn ác cảm với mình.Cho nên Lâm Ý Nhiên càng ra sức diễn.

Một bộ dạng chua ngoa đánh đá.“Tôi nói bậy hay không bản thân cô tự biết.

Cô có dám thề là trong lòng mình không có tâm tư riêng ko? Suốt ngày giả bộ thanh thuần cho ai coi, còn không bằng nhìn lại một vòng xung quanh mình xem, những người mang danh bạn tốt đấy ko biết chừng đang ở sau lưng cô ghen ghét đến đỏ mắt, hận không thể thay thế vị trí của cô đó.


Aizzz, tôi không phải là người như vậy, tôi dám đứng trước mặt cô nói ra thì còn sợ cô sao? Cô không nhịn được thì cô có thể làm gì tôi chứ?”Lâm Ý Nhiên hét lên một tiếng, giơ ly rượu vang trên tay ra trước bao con mắt sững sờ của quan khách.Rồi ưng ực uống vào trong cổ họng đến gần cạn đáy.Sau đó vung tay hất về phía Triệu Vy Vân trong sự ngây ngốc của vòng người.Những giọt rượu còn đọng lại dưới đáy chẳng đủ để văng tới chỗ Triệu Vy Vân chứ đừng nói là làm bẩn y phục của cô ta.Hồi nãy uống có vẻ hơi nhiều.Quả nhiên không chừa lại bao nhiêu giọt.Lâm Ý Nhiên nhăn mũi, cánh tay cố gắng vẩy mạnh hơn nữa ly rượu trống rỗng mà mọi người đứng xung quanh thì trợn tròn mắt nhìn hành động ngớ ngẩn của cô.Cảnh tượng hết sức xấu hổ, Lâm Ý Nhiên thẹn đến mức muốn chui xuống đất.“Đủ rồi.

Làm trò!”.

Giọng người đàn ông vnagf lên trầm bổng.Cánh tay đang vung vẩy cũng bị giữ lại, Tần Cảnh Sâm nheo mắt, hắn cảm thấy mình đã nhìn đủ rồi, quyết định ra tay ngăn cản cô gái diễn trò thêm nữa.Đại boss lên tiếng can ngăn, ai dám hó hé thêm nữa chứ, mọi người lại bắn những ánh nhìn thương hại về phía cô gái vừa phát điên kia, thầm cảm thán trong lòng.Chọc ai ko chọc, lại chọc ngay bảo bối của Tần tổng, giờ thì hay rồi.Chờ xem Tần tổng xử lý như thế nào đây.Triệu Vy Vân dáng vẻ nhỏ bé nghẹn ngào tiến lên một bước, muốn đưa tay ra nắm lấy cánh tay Tần Cảnh Sâm, giọng ngọt như đang dỗ dành người yêu: “Tần tổng, Vân Nhi ko sao, ngài đừng tức giận, cô ấy…cũng ko phải lần đầu, Vân Nhi đã quen rồi, Tần tổng ngài để cho cô ta rời đi là được, không cần quấy rầy mọi người.”Mọi người nghe Triệu Vy Vân nói xong đều cảm thán một câu, sao trên đời có người lại thiện tâm như vậy chứ, bọn họ đây là đang muốn xem trò hay mà, đừng ra tay ngăn cản có được không?“Cô Triệu, tôi muốn xử lý như thế nào còn phải để cho cô nhắc nhở sao?”.Tần Cảnh Sâm ánh mắt sắc bén nhìn qua, giọng rét lạnh.Nghe vào tai sao có vẻ mất hứng.Đây là thái độ đối với người phụ nữ mình đang để ý sao?Tần đại tổng tài đúng là nhân vật không dễ đụng vào, ngay cả bạn gái cũng không dành được chút dịu dàng.Một đám đông vây quanh im thin thít, khiến gương mặt của Triệu Vy Vân hết xanh rồi lại đỏ.

Anh ấy lại làm sao nữa rồi? Hỉ nộ vô thường như vậy, lúc thì vô cùng lịch thiệp, lúc lại vô cùng lạnh lùng xa cách, cô ta thật sự không đoán ra rốt cuộc mình là gì đối với người đàn ông trước mặt, sự tự tin và đắc ý tích cóp bao lâu cứ thế mà bị nghiền nát từng chút một.“Hàn Duệ, đưa cô Lâm ra ngoài.”.

Tần Cảnh Sâm chẳng quan tâm đến mấy người kia, lạnh nhạt phân phó.“Tần tổng, đừng mà, ngài đừng đuổi Nhiên Nhiên mà!”.

Lâm Ý Nhiên thất thanh kêu lên, uốn éo thân mình nắm lấy cánh tay của Tần Cảnh Sâm.Nhìn đi, cuối cùng vẫn là đuổi người đi đấy thôi, ông chủ lớn cũng vẫn là biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ là ngoài lạnh trong nóng, ko thích thể hiện tình cảm mà thôi.Triệu Vy Vân rốt cục cũng nhẹ nhõm thở một hơi, thỏa mãn nhìn Lâm Ý Nhiên đang làm trò níu kéo không buông tay.“Đừng lộn xộn nữa, đi ra ngoài chờ tôi, được không?”.

Giọng người đàn ông mềm xuống như đang dỗ dành, ánh mắt cong cong hình trăng khuyết, dường như không hề có biểu hiện khó chịu chút nào khi bị người lôi kéo.Đây lại là tình huống gì nữa đây? Tròng mắt của mấy người kia muốn rớt ra ngoài hết rồi.

Biểu tình dịu dàng như vắt ra nước kia là của Tần đại tổng tài nổi tiếng lạnh lùng cấm dục bao nhiêu năm sao?Quan trọng là đối phương lại không phải là Triệu Vy Vân- người đang được bọn họ nhận định là bạn gái bí mật của đại boss.Triệu Vy Vân nháy mắt như rơi xuống hầm băng, vành mắt đỏ lựng nhìn cô gái phụng phịu quay lưng rời khỏi đại sảnh, miệng đắng như ăn hoàng liên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.