Đọc truyện Tôi Không Làm Người Nữa – Chương 81: Không làm người ngày 81
Nhân loại và trùng tộc bắt tay làm hòa, hơn nữa thuận lợi thiết lập ngoại giao, tin tức này đã nổi lên trong tinh minh từ vài tháng trước mà vẫn không dừng lại.
Kể từ khi hai bên xác lập quan hệ, Thẩm Mục và Hammer đến Toussaint tinh càng danh chính ngôn thuận hơn nhiều, hiện giờ đại khái đều hằng năm tới đây vài lần.
Đối với Cố Hoài mà nói, hắn đương nhiên thực hoan nghênh hai người tới Toussaint tinh, hai tên tướng lãnh nhân loại này có giao tình không tệ với rất nhiều trùng tộc ở Toussaint tinh.
Nhưng Cố Hoài cảm thấy, nếu hai người không dạy trùng tộc nhà hắn những chuyện kì quái thì rất tốt.
Đã năm lần bảy lượt hãm hại Cố Hoài, hiện giờ hắn vừa thấy hai người tới Toussaint tinh làm khách, hắn liền sinh ra một dự cảm không tốt nào đó.
Đương nhiên hai tên tướng lãnh nhân loại này cũng không phải cố ý, chỉ là bọn hắn chỉ nói một ít chuyện, nhưng mà bọn họ cũng không nghĩ là sẽ tạo ra kết quả ngoài dự liệu như vậy.
Năm thứ hai khi trùng tộc và nhân loại thiết lập ngoại giao, trùng tộc ở hội nghị tinh minh thông qua bỏ phiếu quyết định chính thức gia nhập tinh minh.
Một năm này là năm 218 kỉ nguyên mới, cũng là một năm bắt đầu, trên tinh võng xuất hiện nghị luận về “kỉ nguyên hoàng kim”.
Kỉ nguyên cũ là thời đại luôn xảy ra chiến tranh giữa các chủng tộc, sau đó tiến vào kỉ nguyên mới cũng đổi thành hòa bình, mà hiện giờ đang thảo luận về kỉ nguyên hoàng kim, chính là đối với các chủng tộc trong tinh tế đều là phát triển tốt nhất.
ở thời đại này, tất cả các chủng tộc trong tinh tế đều vui vẻ phồn vinh.
Ngày ngày an nhàn, những việc trong chủng tộc cần Cố Hoài xử lý ngày càng ít, điều này khiến Cố Hoài đem toàn bộ tinh lực đặt vào chuyện khai thông trí tuệ của trùng tộc cấp thấp.
Kế hoạch này, kỳ thật Cố Hoài đã bắt đầu từ lâu, hắn từ rất sớm đã dùng liên kết tinh thần dẫn đường khai thông trí tuệ cho những trùng tộc cấp thấp.
Đa số chủng tộc trong tinh tế đều biết nói, những trùng tộc cấp thấp cũng không có trí tuệ cao.
Đây cũng là sự thật, nhưng trí tuệ của trùng tộc cấp thấp không phải là không thể tiến hóa, chính là bản thân chúng nó phát triển rất là thong thả, hơn nữa vẫn thiếu hoàn cảnh an nhàn.
ở kỉ nguyên cũ chiến tranh liên miên, những trùng tộc cấp thấp chỉ theo bản năng liên tục chiến đấu, thời gian sinh ra và chết đi của những trùng tộc cấp thấp rất là ngắn.
nhưng hiện giờ không giống như vậy, hoàn cảnh yên bình đã có, Cố Hoài có thể dùng tinh thần lực để giúp đỡ dẫn đường, đẩy nhanh tiến độ khai thông trí tuệ của trùng tộc cấp thấp.
lại kết thúc một ngày tinh thần dẫn đường, Cố Hoài hơi mệt mỏi liền nhắm mắt dựa vào trên sô pha.
Alvis dùng đuôi quấn lấy Cố Hoài, để cho Cố Hoài dựa vào trên người hắn, nhỏ giọng nói: “tinh thần dẫn đường có thể đổi thành hai ngày hoặc là vài ngày một lần, A Hoài không cần mỗi ngày phải vất vả như thế.”
Cố Hoài hơi xốc lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chỉ là dẫn đường xong rồi sẽ thấy buồn ngủ, kỳ thật không vất vả.”
Chuyện này rất quan trọng, mỗi ngày hắn đều kiên trì, tiến độ kế hoạch có thể mau một chút.
Cố Hoài biết tình huống thân thể mình không tốt lắm, cơn đau và cơn buồn ngủ đều đang quyện lại với nhau, khiến Cố Hoài hơi khó chịu.
Mới bắt đầu cũng không nghiêm trọng, nhưng lâu dài, từ từ liền biến thành như vậy.
Thế nhưng đều có thể nhẫn nại và kiên trì, Cố Hoài cảm thấy hắn có thể chấp nhận được.
Mà sự thật chứng minh kiên trì luôn sẽ thành công, dưới sự cố gắng không ngừng của Cố Hoài, hắn cuối cùng đã khiến cho trùng tộc cấp thấp có năng lực phát ra “ngôn ngữ”.
Thế nhưng chính là…. Từ đầu tiên mà nhóm Tucker trùng tộc bên cạnh Cố Hoài nói ra khiến hắn không còn lựa chọn.
“Không đúng, là A Hoài.” Cố Hoài thử sửa cho những Tucker trùng tộc ở trước mắt, hắn giơ tay chỉ chỉ mình, rất kiên nhẫn nhẹ nhàng nói, « Nói theo tôi, A—- Hoài—-«
Nhưng Cố Hoài nói như thế, nhóm Tucker trùng tộc vây quanh hắn nghiêng đầu, rồi con Tucker trùng tộc dùng ánh mắt màu đỏ nhìn Cố Hoài, dùng thanh âm khàn khàn phát ra hai âm tiết—-
« bảo bảo. »
Cố Hoài muốn che mắt, trong lòng không còn cách nào.
Những Tucker trùng tộc này cũng không có phát hiện tâm tình không còn cách nào của Cố Hoài, chúng nó đều nghiêm túc nhìn Cố Hoài, rồi mới cố gắng học tập từ ngữ « bảo bảo » này.
Bảo bảo ý là chỉ ấu tể.
Hai tên nhân loại thường xuyên tới Toussaint tinh làm khách đã thành công truyền lại quan niệm này, những Tucker trùng tộc này đều cố chấp không chịu sửa miệng.
Nhân loại yêu thương ấu tể, đểu sẽ dùng xưng hô « bảo bảo », nhóm Tucker trùng tộc này đã nghe hai tên nhân loại nói như thế.
Vậy nếu nghĩ ngược lại, chỉ có không yêu thương ấu tể mới có thể không xưng hô là « bảo bảo ».
Chúng nó đương nhiên là yêu thương Cố Hoài, cho nên nhất định phải kêu là bảo bảo mới được.
« Ha ha. » nhìn một màn này, Hammer ở bên cạnh nhịn không được bật cười.
Nghe thấy tiếng cười, Cố Hoài yên lặng đem ánh mắt dời qua.
Bị Cố Hoài liếc mắt một cái, Hammer lập tức liền thu lại ý cười, hắn và Thẩm Mục củng nhau giả vờ ho : « Khụ, khụ….. ngài, ngài đừng tức giận, chúng tôi quả thật không cố ý. »
Là đầu sỏ khiến những Tucker trùng tộc này gọi Cố Hoài là « bảo bảo », Thẩm Mục và Hammer đều khao khát sinh tồn.
« Tức giận thì không đến nỗi. » Cố Hoài trả về một câu.
Chỉ là cảm thấy không còn cách nào, ngoại trừ cảm giác không còn cách nào, kỳ thật còn có một chút cảm xúc khó nói nên lời.
Từ đầu tiên những Tucker trùng tộc này cố gắng học chính là « bảo bảo », từ ngữ này có thể nói những Tucker trùng tộc này vì hắn mà học, Cố Hoài cảm thấy, có cảm động nhiều hơn một chút.
Quên đi.
Bảo bảo thì bảo bảo, không sửa cũng được.
« Bảo bảo. » con Tucker trùng tộc dùng đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Cố Hoài, lại một lần này phát ra hai âm tiết này với Cố Hoài.
Những Tucker trùng tộc này thực rõ ràng muốn Cố Hoài trả lời chúng nó.
Cố Hoài chớp chớp mắt, tâm trạng cũng tương đối không tốt lắm, hàm hồ trả lời một tiếng : « …. ừ. »
Nghe thấy Cố Hoài trả lời, những Tucker trùng tộc này lập tức vui vẻ, khiến người ta cảm thấy ánh mắt ác liệt đáng sợ hơi hơi sáng lên.
Từng ngày từng ngày trôi qua, nội bộ trùng tộc thậm chí là cả tinh tế đều phát triển rất tốt, gần như tất cả đều tốt, ngoại trừ Cố Hoài càng lúc càng dễ dàng buồn ngủ.
Mỗi một ngày thời gian ngủ đều tăng lên, nhưng sau này hoạt động hàng ngày cũng vô ý ngủ quên, tình trạng thân thể của Cố Hoài khiến cho tất cả trùng tộc rất là lo lắng.
« A…. em lại ngủ quên sao, thật có lỗi…. vừa rồi anh nói gì với em ? » Cố Hoài cứng rắn chống đỡ, không đuổi được cảm giác mệt mỏi đi, cố gắng chống đỡ tinh thần tỉnh lại, lại không ngừng cảm thấy đau đớn.
Alvis không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng hôn Cố Hoài một chút.
Đoàn quân y không kiểm tra ra được vấn đề gì, theo quan niệm của Cố Hoài tình trạng không bình thường của cơ thể, giống như linh hồn hắn bị thế giới này bài xích.
Bởi vì từng ngẫu nhiên tiếp xúc với thế giới quy tắc và ý chí, Cố Hoài mới có ý tưởng này, hơn nữa hắn cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.
Mỗi lần tỉnh ngủ, Cố Hoài đều nhìn thấy Alvis ở bên cạnh, sau này thường xuyên ngủ hơn, Cố Hoài sau khi tỉnh lại liền kéo con mèo lớn này, ôn nhu nói : « Không cần mỗi lần đều chờ ở bên cạnh em chờ em tỉnh lại. »
Alvis không nói, dựng đồng màu vàng xinh đẹp lạnh lùng nhìn Cố Hoài, im lặng tỏ thái độ của mình với Cố Hoài.
« Nếu một ngày nào đó em ngủ rất lâu, anh cũng không thể cứ chờ mãi bên cạnh em được. » Cố Hoài nghĩ tới tình trạng của thân thể mình, hắn không khỏi nói với Alvis, « nếu em rất lâu không tỉnh, không được đợi. »
Lúc này Alvis không hề trầm mặc, hắn hạ mắt nói : « phải đợi. »
Alvis luôn luôn nghe lời Cố Hoài, nhưng ở chuyện này, hắn có kiên trì của mình.
Nếu tiếp tục đợi, sẽ đợi được.
Mặc dù không có kí ức gì, nhưng Alvis nhiều lần cảm thấy, hắn có lẽ là rất sớm….. so với kí ức lần đầu tiên đã gặp Cố Hoài sớm hơn nữa.
Chỉ là Cố Hoài nhanh chóng biến mất, hắn ở nới đó đợi thật lâu, cuối cùng lại đợi được lần nữa.
Đây là một ý tưởng không có cơ sở, nhưng Alvis vẫn như cũ cho rằng chờ đợi rất có ý nghĩa.
Cố Hoài không có cách nào với sự cố chấp của con mèo lớn này, hắn không có cách nào thuyết phục Alvis, hơn nữa kì thật hắn đã có thói quen mỗi lần tình lại đều có đối phương ở bên cạnh.
Không thể không nói, điều này kỳ thật đã chạm vào trái tim Cố Hoài, hắn mỗi ngày càng ngày càng thích Alvis nhiều hơn.
Con mèo lờn này thật sự, thật sự rất dễ thương.
« Em thích anh nhất. » có một ngày Cố Hoài nói với Alvis như vậy.
Nghe thấy Cố Hoài nói như vậy ánh mắt Alvis dao động, ánh mắt hắn nhìn Cố Hoài rất đơn thuần, không phải là cảm giác yêu thương mãnh liệt, nhưng lại rất sâu sắc.
Alvis nói : « Pi pi chỉ thích A Hoài. »
Cố Hoài nhận được câu trả lời này không còn cách khác, chỉ có thể nhẹ nhàng chớp chớp mắt.
Kế hoạch thay đổi thổ nhưỡng ở Toussaint tinh mỗi một năm đều được thúc đây ổn định, sau năm trước, đoàn nghiên cứu đã đưa ra một tin tức tốt, nói là đất thử nghiệm đang gần lành tính.
Khi ấy tất cả trùng tộc ở Toussaint tinh đều rất vui vẻ, thí nghiệm đất đã gần lành tính, ý là chỉ cần chờ thêm một chút thời gian, khu vực thí nghiệm này có thể trồng hoa đẹp.
Nếu như vậy, kế hoạch tặng một món quà mới cho vương nhà bọn họ có thể bắt đầu chuẩn bị.
Mà đến năm này, đoàn đội nghiên cứu bên kia đã truyền tới một tin tức tốt mới.
“Là chồi.” một gã nhân viên nghiên cứu vui vẻ nói.
Rất là nhỏ, lại rất non nớt, những cành hoa và nụ hoa nhô ra khỏi đất dừơng như chỉ cần chạm vào là sẽ bị hư hại. thế nhưng mặc dù yếu ớt, cũng thể hiện một phần sức sống.
Nhìn cái chồi nhỏ này, tất cả trùng tộc ở đây đều thể hiện cảm xúc vui vẻ.
“Bệ hạ nếu nhìn thấy cái chồi này, thân thể không chừng sẽ tốt lên.”
Vốn cũng phải để cho Cố Hoài nhìn thấy kết quả này, thế là nhân viên nghiên cứu trùng tộc cẩn thận đem cái chồi này bỏ vào một chậu hoa, rồi mới đem bồn hoa nhỏ này cho Alvis.
Alvis vốn đang ở trong phòng chờ Cố Hoài tỉnh lại, hiện giờ lại từ trong tay thuộc hạ nhận lấy bồn hoa nhỏ này, hắn cũng chỉ cẩn thận nâng lấy chậu hoa, ở bên giường yên tĩnh chờ đợi.
Hôm nay Cố Hoài ngủ hơi lâu, thế nhưng Alvis cũng không làm phiền Cố Hoài trước khi đối phương tự động tỉnh lại.
Cái chồi ở trong chậu hoa còn rất nhỏ, cho dù sau khi lớn lên, chắc chắn cũng chỉ có thể thành một bông hoa nho nhỏ.
Mặc dù hiện giờ chỉ là một cái chồi, ngay cả hoa cũng chưa có, nhưng Cố Hoài nhìn thấy cũng sẽ vui vẻ.
Alvis nghĩ như vậy, dựng đồng không tự chủ hơi híp lại, hình dạng giống như một con mèo lớn đang được gãi cằm.
Chính là từ trưa cho tới chạng vạng tối, Alvis vẫn như cũ đợi Cố Hoài tỉnh lại, đã tới thời gian ăn cơm của Cố Hoài, Alvis mới không thể không chủ động đánh thức Cố Hoài.
Alvis buông chậu hoa xuống, hắn dùng cái đuôi quấn lấy người Cố Hoài đang yên tĩnh ngủ trên giường kéo vào trong lòng.
“A Hoài.” Thanh âm Alvis thực nhẹ.
Thanh niên tóc đen nặng nề ngủ lại không có phản ứng gì, Alvis hạ mắt, rất kiên nhẫn tiếp tục thấp giọng gọi.
Nhưng cho dù như thế nào Cố Hoài cũng không phản ứng, lúc này cuối cùng Alvis mới cảm thấy lo lắng.
Cố Hoài đột nhiên ngủ say không tỉnh khiến trùng tộc gần như bùng nổ, Toussaint tinh trong nháy mắt liền trở nên đông đúc, bởi vì tất cả những trùng tộc sinh sống ở tinh cầu khác đều chạy tới đây.
Nguyên nhân Cố Hoài ngủ say không tỉnh không cách nào điều tra ra, cho dù là đoàn đội quân y ưu tú chỉ có thể kiểm tra ra thân thể Cố Hoài khỏe mạnh, Cố Hoài ngủ say giống như đang ngủ bình thường.
Một năm rất nhanh đã qua đi, hoa nhỏ trong chậu từ chồi nhỏ cuối cùng cũng nở ra một bông hoa màu vàng, Alvis nâng lấy bồn hoa này, đưa đóa hoa nhỏ màu vàng tới trước mặt Cố Hoài.
“Hoa.” Thanh âm Alvis trầm thấp nói.
Mặc dù là dự liệu không có tiếng trả lời, Alvis vẫn đem chậu hoa đặt trước mặt Cố Hoài một hồi, im lặng chờ đợi một khoảng thời gian, Alvis cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên má Cố Hoài.
Hắn sẽ chờ.
Trong sự chờ đợi, nhóm trùng tộc ở Toussaint tinh đều đang cố gắng.
Vương chỉ là tạm thời ngủ, món quà bọn hắn muốn tặng cho vương không thể dừng chuẩn bị lại, phải càng thêm cố gắng mới được.
Nếu như vậy, chờ Cố Hoài tỉnh lại, bọn hắn có thể cho Cố Hoài thấy nhiều loại hoa ở trên tinh cầu.