Tôi Không Làm Người Nữa

Chương 7: Không làm người ngày thứ 7


Đọc truyện Tôi Không Làm Người Nữa – Chương 7: Không làm người ngày thứ 7

Không khí gần đây trên tinh cầu bỏ hoang rất khô nóng, cho dù trên người Cố Hoài mặc quần áo mỏng manh, không khí khô nóng vẫn làm cho hắn không thoải mái.

Nhưng ở trên tinh cầu bỏ hoang cũng không thể đòi hỏi hoàn cảnh cuộc sống tốt hơn, cũng không muốn đám Tucker trùng tộc nhà mình lo lắng, Cố Hoài không có thể hiện không vừa lòng gì với cuộc sống hiện tại.

Trên thực tế, Cố Hoài cũng đã từng trải qua cuộc sống như vậy.

Khi còn nhỏ ở viện phúc lợi, khi mùa hè tới, cũng sẽ gặp tình huống tương tự.

Bời vì khi ấy viện phúc lợi trẻ em cũng không có điều kiện lắm, trong phòng cũng chỉ có thể chuẩn bị một cái quạt.

Cố Hoài nhớ rõ có một năm mùa hè rất nóng, người lớn chăm sóc bọn họ mỗi  ngày đều cho những đứa trẻ một túi chườm đá, túi đá lạnh như băng phát ra khí lạnh, đem má dán lên sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Khi ngủ mơ mơ màng màng, Cố Hoài cảm thấy trên bụng mình có một cái gì đó lạnh như băng, chuẩn xác mà nói, vật thể lạnh như băng này đang nằm ở eo hắn, đem cảm giác khô nóng đuổi đi không ít.

Đem đồ vật lạnh như băng này coi như túi chườm đá, Cố Hoài ở trong mộng vô ý thức giơ tay sờ sờ, chờ đầu ngón tay đụng phải, tay hắn rất nhanh sờ sờ lên vật thể lạnh như băng này.

Sờ một chút cảm thấy không đủ, mặc dù Cố Hoài phát hiện vật mình sờ không phải một khối băng, nhưng vật thể này lạnh lẽo khiến hắn thật vui vẻ, nhịn không được ở phía trên sờ loạn một hồi.

Sau khi sờ soạng vài lần, Cố Hoài mới thỏa mãn đặt tay lên trên.

Một loạt hành động này của Cố Hoài khiến cho một đám cao đẳng trùng tộc ở bên cạnh đang sáng ngời ánh mắt lập tức cứng thân thể, bọn họ nhìn chằm chằm thanh niên đang sờ đuôi của trùng tộc tóc bạc, sợ hãi đối phương trong một giây sẽ dùng cái đuổi bẻ cổ thanh niên.

Làm vật lưu lại đặc trưng của chủng tộc, ít nhất những cao đẳng trùng tộc ở đây biết rằng, cái đuôi màu xám bạc này ngoại trừ chủ nhân của nó ra không ai dám sờ qua.

Thủ lĩnh bọn họ dùng cái đuôi này quấn quanh thắt lưng của thanh niên, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ đồng ý cho người khác chạm vào.

Nếu ánh mắt không bị miếng vải màu đen che mắt, lúc này binh lính trùng tộc cho rằng trùng tộc tóc bạc trước mắt bọn họ nhất định sẽ híp mắt lại.

Đây là biểu tình khi đối phương không thoải mái, chỉ cần nhìn liền hiểu được, đây không thể nghi ngờ là một tư thái nguy hiểm.

Liên kết tinh thần đối với alpha giai cấp trùng tộc hình như không có tác dụng rõ ràng, bởi vì hiểu rõ tính khí của thủ lĩnh nhà mình, những cao đẳng trùng tộc trong hang động này bởi vì khủng hoàng mà ngừng hô hấp.

Nếu thủ lĩnh có hành vi công kích, bọn hắn có thể kịp thời bảo vệ vương sao?

Trong lòng ngay lập tức đưa ra đáp án phủ định, bởi vậy những binh lính trùng tộc này càng thêm khủng hoảng.

Nhưng mà thời gian trôi qua vài giây, cái đuối bị đàn cao đẳng trùng tộc nhìn chằm chằm cũng không có động, vẫn cứ yên lặng quấn ở trên lưng thanh niên, thoạt nhìn không hề cảm thấy không vui.

Mà thấy việc này đàn cao đẳng trùng tộc liền hơi ngẩn ra, ban đầu bàn tay đặt trên cái đuôi không chuyển động, thanh niên bỗng nhiên nâng tay kéo cái đuôi vào lòng mình, trực tiếp dùng tay ôm lấy không nói, con đem má dán lên cọ cọ.


Sức lực của cái đuôi này như thế nào, thân là binh lính của đệ nhất quân đoàn trùng tộc bọn họ rất rõ ràng.

Thủ lĩnh bọn họ chỉ cần tùy ý vẫy đuôi, vật thể bị cái đuôi này quất chúng, cho dù là sắt thép cũng sẽ bị lõm thành hố sâu.

Dựa vào sức lực như vậy, nếu thủ lĩnh bọn họ không đồng ý, thanh niên đang ở trong giấc ngủ căn bản không có khả năng động vào cái đuôi này.

Alvis đồng ý, lúc này đàn cao đẳng trùng tộc cảm thấy chuyện này không thể xảy ra.

Nhưng ở trong mắt bọn họ, lúc này trùng tộc tóc bạc không có biểu tình gì, tính tình cũng không thể hiện sự không vui. Nhưng sự thật là, Alvis đem ánh mắt bị mảnh vài đen che lại rũ xuống, mi mắt cũng nhẹ nhàng buông xuống.

Giống như dã thú nguy hiểm được an ủi, mà đối mặt với người an ủi nó liền tỏ ra rất dễ bảo.

Cổ họng cố gắng không phát ra thanh âm uy hiếp, móng vuốt sắc nhọn cũng thu về, cố gắng dấu giếm đi răng nanh sắc nhọn của mình—– cho dù chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đáng sợ, nhưng đây là dáng vẻ ôn hòa không làm hại ai của dã thú.

Ngủ mấy giờ mới tỉnh ngủ, Cố Hoài mới từ từ mở ra hai mắt, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.

Trên mắt đeo một miếng vải màu đen khiến cho trùng tộc tóc bạc này càng thêm lãnh khốc, góc độ này của Cố Hoài vừa vặn nhìn thấy quai hàm của đối phương, đi xuống nửa là hầu kết.

Cố Hoài tỉnh ngủ liền phát hiện mình đang được đối phương ôm, kỳ thật hắn cũng chỉ sửng sốt một chút thôi, nhưng khi trên tay ôm một thứ lạnh như băng nhắc nhở hắn hạ mắt, Cố Hoài nhìn thấy cái đuôi màu xám bạc bị hắn ôm, cả người hắn liền cứng đờ.

Cái đuôi màu xám bạc này vừa nhìn cảm thấy giống đuôi rồng ở phương tây, bên ngoài có lớp vỏ cứng như kim loại còn lạnh như băng, xúc cảm và thị giác giống nhau.

Hơn nữa, Cố Hoài nhớ tới mình vừa rồi nửa mơ nửa tỉnh hình như đã sờ soạng cái đuôi này, cho dù bình tĩnh như thế nào, lúc này Cố Hoài cũng muốn che mặt.

Thật sự là…. Rất xấu hổ.

Cảm nhận được cảm xúc dao động của thanh niên ôm trong lòng, Alvis phản xạ nhăn mày, hắn không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng thanh niên bỗng nhiên cứng đờ thân thể bị hắn hiểu là do kinh hoảng.

Bởi vì hiểu như vậy, Alvis liền thả uy áp đại biểu cảnh cáo bao trùm cả hang động, thậm chí còn kéo dài cả trăm mét, trực tiếp tuyên cáo quyền chúa tể với khu vực này.

Loại uy áp này mang tới một luồng áp lực khủng bố, sinh vật nào nếu nhận được cảnh cáo này sẽ theo bản năng mà trốn đi, đây cũng là cách nhanh nhất để loại bỏ uy hiếp.

Sẽ không có cái gì có thể khiến cậu bị thương, cho nên không cần kinh hoảng.

Khi sóng não của hai bên không khớp nhau, Cố Hoài ngại ngùng lặng lẽ thả cái đuôi màu xám bạc mà hắn đang ôm trong tay ra, coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi bàn tay của hắn vừa rời khỏi, hắn thấy cái đuôi lạnh như băng này liền hơi chuyển động một chút.

Vẫn bị phát hiện….

Thanh niên trong lòng vẫn cứng thân mình, phát hiện như vậy Alvis lại tiếp xúc với cảm xúc phiền muộn quen thuộc, hắn đem cái đuôi một lần nữa quấn lên người thanh niên, một lần nữa thể hiện tư thái bảo vệ rõ ràng.


Hơn nữa cùng một lúc, trùng tộc tóc bạc không có biểu tình gì mà cởi bỏ bao tay trên tay trái của mình, đem ngón tay mảnh khảnh của mình đặt lên môi thanh niên.

Ấu tể thực dễ dàng bị kinh sợ, mà ấu tể trùng tộc khi bị kinh sợ theo bản năng sẽ thể hiện công kích, nếu tính thời gian sinh ra, thì thanh niên trước mặt hắn xác thật mới chỉ là ấu tể.

hành động công kích của ấu tể trùng tộc cũng không nhiều, chủ yếu là dựa vào hàm răng để cắn xé, bình thường bị sợ hãi chỉ cần cắn một cái gì đó sẽ không sợ hãi nữa.

Nhưng cho dù Alvis làm như thế, hắn phát hiện thanh niên hình như cũng không biết công kích như thế nào, thế là Alvis đem ngón tay của mình đẩy vào trong miệng đối phương sờ sờ vào hàm răng miễn cưỡng được xem là xắc bén, im lặng mà nhắc nhở.

Độ sắc bén như vậy là rất thấp, theo suy nghĩ của Alvis, dùng sức cắn cũng rất kém cỏi.

Thanh niên trước mắt hắn rất nhỏ yếu, có thể nói căn bản không có khả năng chiến đầu gì.

Bị sờ răng, Cố Hoài trực tiếp ngây ra, nhưng vào lúc này, hắn cuối cùng hơi bắt được sóng não của đối phương.

Nếu hắn hiểu không sai, thì hành vi của đối phương là đang dỗ hắn….

Cũng không giống với đám Tucker trùng tộc mà Cố Hoài đã thấy, trùng tộc tóc bạc ở trước mặt hắn này mặt không biểu tình dáng vẻ lạnh lùng lại tràn ngập cảm giác áp bức, nhưng nghiêm túc suy nghĩ lại, lúc trước sờ vào cái đuôi màu xám bạc kia, Cố Hoài hình như cảm thấy tâm tình của đối phương hoàn toàn không tệ.

Cho nên…. Sờ đuôi sẽ khiến đối phương vui vẻ sao?

Sau khi cho ra kết luận này, Cố Hoài liền hiểu ra, hắn liền cúi đầu nhìn cái đuôi màu xám bạc vẫn vòng ở trên lưng hắn, lúc này thử giơ tay sờ sờ.

Trong nháy mắt đụng vào, Cố Hoài cảm giác cái đuôi lập tức liền hơi vòng chặt một chút, chặt chẽ giữ chặt. mà trùng tộc tóc bạc trước mắt cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt lạnh băng bỗng nhiên có thêm sự ngoan ngoãn kỳ dị.

Muốn đứng xuống đất.

Cố Hoài hơi hơi vùng vẫy để biểu đạt ý nghĩ của  mình, mà trùng tộc tóc bạc bị sờ soạng đuôi lúc này rất dễ nói chuyện, rất nhanh dễ bảo đem hắn buông ra.

Sau khi khôi phục tự do, lúc này Cố Hoài mới chú ý tới cách hắn không xa có hơn trăm cao đẳng trùng tộc.

Ngay khi ánh mắt Cố Hoài tiếp xúc với họ, những cao đẳng trùng tộc này vô cùng chỉnh tề mà quỳ xuống với hắn.

Đầu cúi xuống, tay đặt lên vị trí trái tim, những cao đẳng trùng tộc này không chút nào do dự thể hiện sự trung thành và thuần phục với thanh niên.

Bất ngờ không kịp đề phòng mà nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Cố Hoài lập tức ngây ra.


Trước khi Cố Hoài hoàn hồn, một gã bồ đội trùng tộc xem như trẻ tuổi lên tiếng hỏi: “Vương, chúng ta có thể nâng đầu lên nhìn ngài hay không?”

Hành lễ với vương, bọn họ không được phép nâng đầu lên, nhưng hiện tại bọn họ rất muốn nhìn thấy thanh niên, nên binh lính trùng tộc này nhịn không được mới đưa ra câu hỏi như vậy.

Đối với chuyện này, hiện giờ Cố Hoài đã hoàn toàn quen với nó.

Phần thói quen này cũng không phải là bị ép, là bởi vì cảm giác được sự vui vẻ của những trùng tộc này đối với hắn, nên hắn cũng muốn báo đáp lại tình cảm như vậy.

Không muốn để những binh lính trùng tộc này tiếp tục quỳ, Cố Hoài nói: “Các người có thể đứng lên nhìn tôi.”

Vương không hy vọng bọn họ quỳ, sau khi nhận ra điều này những cao đẳng trùng tộc này rất nhanh liền đứng lên, rồi mỗi người dùng ánh mắt sáng ngời nhìn thanh niên trước mặt.

Đây là cảm giác gì?

Giống như thế giới ban đầu vẫn một màu đen đột nhiên lại có một ánh mặt trời tiến vào, ánh mặt trời này đột nhiên tới mang theo ánh sáng chói chang, nhưng cho dù ánh mắt đau đớn vẫn muốn nhìn. Phần nhiệt độ này quá nóng, nhưng cho dù thân thể bị thiêu đốt cũng vẫn muốn tới gần.

Thứ này có lực hấp dẫn rất lớn, giống như ánh mặt trời sẽ thu hút những sinh vật thích ánh sáng, không cách nào chống cự hoặc ngừng lại.

Chỉ là khi thanh niên đang ngủ, những cao đẳng trùng tộc này thấy đã bị kích thích mạnh mẽ, huống chi hiện tại thanh niên còn nói chuyện với bọn hắn.

Vương thực khả ái….

Mặc dù sau khi thanh niên tỉnh lại, những cao đẳng trùng tộc phát hiện ánh mắt của thanh niên cũng là màu đen, hơn nữa đồng tử cũng là hình tròn giống nhân loại, không giống với dựng đồng của bọn họ, nhưng cho dù có khác biệt những cao đẳng trùng tộc này vẫn cảm thấy khả ái.

Vương nhìn thật đẹp, thanh âm cũng dễ nghe, ở tất cả phương diện nào cũng không hề thua kém gì.

Nếu vương tỉnh, vậy bọn hắn cũng nên rời khỏi tinh cầu này.

Cấp bách muốn cho thanh niên một môi trường sinh hoạt càng thoải mái hơn, làm sĩ quan phụ tá Alger lúc này tiến lên từng bước nói: “Bệ hạ, tinh cầu này hoàn toàn quá kém, cũng không thích hợp ở lại. chúng ta muốn đưa ngài rời khỏi đây, đi tới một tinh cầu khác tốt hơn.”

Tinh cầu bỏ hoang này đối với trùng tộc mà nói cũng không phải không thể ở lại, bọn họ đi qua những tinh cầu còn có hoàn cảnh kém hơn ở đây, nhưng hiện tại bọn họ không thể nào chịu được để thanh niên sống trong một hoàn cảnh như vậy.

Có thể rời khỏi tinh cầu bỏ hoang này đương nhiên là rất tốt, Cố Hoài không hề do dự mà đồng ý.

Thanh niên gật đầu, Agler lập tức xoay đầu qua nói với thủ lĩnh nhà mình: “Lão đại, ngài kêu Euler tới đây đi, chúng ta lập tức đưa vương rời khỏi đây.”

Đi nơi nào cũng tốt, đương nhiên tốt nhất vẫn là quay về thủ đô tinh đệ nhất quan đoàn của bọn họ, Toussaint tinh, Agler thầm nghĩ trong lòng.

“Đã tới rồi.” Alvis lạnh nhạt trả lời.

Trước khi thanh niên tỉnh lại, Alvis đã mệnh lệnh cho Euler hạ chiến hạm ở gần cửa động.

Bọn hắn có thể lập tức rời khỏi đây, tinh thần của những cao đẳng trùng tộc này lập tức phấn chấn.

Chờ hai tên trùng tộc cẩn thận chuyển vỏ trứng còn chưa ăn xong lên chiến hạm, Cố Hoài và một đám Tucker trùng tộc đi tới cửa động.


Khi đến cửa động, Cố Hoài nhìn cảnh sắc ở tinh cầu này lần cuối cùng.

Lần này rời đi không biết bao giờ mới trở về.

Mặc dù đây là một hành tinh hoang vu lại nghèo nàn, nhưng đối với Cố Hoài mà nói, tinh cầu này là nơi từ khi hắn sinh ra đã sinh sống cùng với đám Tucker trùng tộc một khoảng thời gian ngắn, đối với hắn tính cầu này đã trở thành kỉ niệm không thể bỏ qua.

“Phải rời khỏi nơi này rồi.” Cố Hoài nói với đám Tucker trùng tộc đang vây xung quanh hắn.

Nghe thấy câu nói này của thanh niên đám Tuker trùng tộc liền cúi đầu phát ra thanh âm khàn khàn, đôi mắt màu đỏ chăm chú nhìn thanh niên, dựng đồng thoạt nhìn đáng sợ nhưng ở bên trong toàn là dáng vẻ của thanh niên.

Cố Hoài từ trên người đám Tucker trùng tộc này cảm thấy vui vẻ và bi thương, còn có cảm xúc không muốn xa rời, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm xúc phức tạp và mạnh mẽ đến thế.

Đam Tucker trùng tộc này không muốn rời khỏi tinh cầu này sao?

Xác thật chúng nó đã sống lâu trên tinh cầu này, có lẽ đã coi tinh cầu này như nhà.

Nhưng mà Cố Hoài vẫn hi vọng những con Tucker trùng tộc này có thể cùng rời đi với hắn, cho nên cho dù cảm nhận được những cảm xúc này, hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng đi ra ngoài một bước, Cố Hoài bỗng nhiên phát hiện, đám Tucker trùng tộc vây xung quanh hắn không đi theo, mà là dừng ở cửa động nhìn hắn.

Phát hiện điều này khiên Cố Hoài ngây người, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ, đám Tucker trùng tộc này không muốn rời đi với hắn.

Trước kia hắn không có trưởng bối, mà khi tới thế giới này từ trong vỏ trứng chui ra đã được đám Tucker trùng tộc coi là ấu tể mà cẩn thận bảo vệ, trong tiềm thức của Cố Hoài đã coi những Tucker trùng tộc này là trưởng bối.

Bởi vậy Cố Hoài không nghĩ ngợi gì liền đi trở về, hắn đi tới trước mặt đám Tucker trùng tộc đang nhìn hắn, ngẩng đầu hỏi: “Các cậu không cùng tôi rời khỏi sao?”

Cùng nhau.

Rời khỏi.

Có thể hiểu sơ sơ được hai chữ này, dựng đồng của đám Tucker trùng tộc này liền co lại, lập tức rơi vào mâu thuẫn.

Trên tình cảm thì không thể bỏ được, đương nhiên muốn cùng nhau rời đi. Nhưng bản năng lại nói cho chúng nó biết, chúng nó không còn giá trị gì với thanh niên nữa, phải biết so với chúng nó thì đồng tộc lợi hại hơn, có thể bảo vệ thanh niên tốt hơn, như vậy ấu tể của chúng nó mới có nhiều sự chăm sóc tốt hơn.

“Các cậu không cần tôi sao?” nếu đã coi là trưởng bối, vậy nên hỏi như vậy. Khi Cố Hoài hỏi câu này, hắn đã suy nghĩ xong rồi, nếu những Tucker trùng tộc này không chịu đi, hắn sẽ ở lại.

Có thể là do giọng nói cùng biểu tình, đám Tucker trùng tộc trong nháy mắt liền hiểu được câu này, mà cũng trong lúc này, cảm tình đã đè ép lý trí.

Giống như đối đãi với bảo vật vô cùng quý trọng, con Tucker trùng tộc cầm đầu cúi thân xuống dùng cẳng tay của nó cẩn thận ôm Cố Hoài lên vai mình, hành động nhẹ nhàng cẩn thận như vậy khiến cho những cao đẳng trùng tộc ở đây đều ngạc nhiên.

Xuất thân từ tộc đàn Tucker luôn luôn rất hung ác và hiếu chiến, chuyện này ngay cả nội bộ trùng tộc thậm chí cả tinh tế đều công nhận.

Nhưng ngay lúc này, không thể nghi ngờ là đàn Tucker trùng tộc đối với thanh niên trước mặt chúng nó rất là quý trọng và che chở.

Lấy hành động để trả lời, chờ Cố Hoài ngồi ổn xong, con Tucker trùng tộc này liền chở hắn đi ra cửa động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.