Đọc truyện Tôi Không Làm Người Nữa – Chương 5: Ngày thứ năm không làm người
Thanh âm truyền tới trong ý thức rất nhẹ nhàng, giống như là đang trong mơ.
Liên kết tinh thần lần này vẫn kéo dài, nhưng chủ nhân của thanh âm lại không lên tiếng.
Lỗ tai vẫn như cũ chú ý tất cả thanh âm ở xung quanh, những thanh âm này thường khiến cho Alvis cảm thấy phiền nhưng lúc này lại đột nhiên biến mất, hắn có thể nghe, chỉ có hô hấp thật nhẹ trong ý thức.
Đây không phải là thanh âm lần đầu tiên Alvis nghe thấy, cũng giống như những trùng tộc khác, ở hai ngày trước, hắn cũng nhận được một lần liên kết tinh thần cực ngắn.
Mà lúc ấy, hắn vừa vặn đang ở trên chiến trường, liền rơi vào trạng thái hiếu chiến cao độ.
Mà khác với những trùng tộc khác chính là Alvis không có vì lần liên kết tinh thần đó mà sinh ra cảm giác thuần phục gì.
Hoặc là bởi vì hắn là alpha giai cấp trùng tộc, hoặc cũng có thể hắn trong trùng tộc chính là một kẻ dị loại, khi ấy hắn nhận được lần liên kết tinh thần ấy chỉ có cảm giác xúc động.
Không rõ nguyên nhân, nhưng xúc động đó ngay cả khi chiến đấu cũng không thể nào phát tiết được, sự bén nhọn ấy gần như muốn bức hắn bỏ qua lý trí.
Thế nhưng lần thứ hai nghe thấy thanh âm này, hắn lại được an ủi.
Khó có thể biết được nguyên nhân tạo nên sự khác biệt này là gì, nhưng hô hấp ở trong tai khiến cho Alvis vô ý thức vẫy đuôi của hắn, khí tràng ban đầu đáng sợ lạnh như băng lại biến thành lạnh nhạt bình thường.
Đây là ý tứ cảnh báo đã được hóa giải.
Tránh ớ mấy trăm mét nhìn thủ lĩnh nhà mình phát tiết Alger rất nhanh đã phát hiện điều này, hắn không nói hai lời lập tức chạy qua.
“Lão đại, chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?” dựa vào sự rung động nào đó ở trong tim, Alger dò hỏi trùng tộc tóc bạc vẻ mặt đã bình thường trước mặt hắn.
Vẻ mặt của Alvis rất lạnh lùng, hắn cũng không trả lời ngay, trong sự im lặng, Alger lại nói: “Có chuyện cần phải báo với ngài, trong bộ đội chúng ta đã có một nhóm binh lính rời khỏi, thuộc hạ không có ngăn cản bọn họ….”
Là không ngăn cản, không phải là không thể ngăn cản.
Ở trong lòng Alger, mặc dù hắn đè lại phần giao động kia, không có rời đi tìm vương, nhưng hắn cũng không gạt đi hy vọng của trùng tộc khác được.
Hắn hy vọng vật hắn trân quý có thể được bảo vệ, cho nên Alger không đi quản những trùng tộc vốn được cho là phản bội này.
Khắc chế phần dao động này đã là cực hạn của hắn, không chỉ có Alger, những đồng nghiệp trong hạm đội khi nhìn thấy các trùng tộc khác rời đi cũng có tâm tư như vậy, cho nên bọn hắn giả vờ coi như không nhìn thấy sự phản bội này.
Cho dù chỉ có một người cùng tốt, chỉ có một người có thể tìm được cũng tốt, mau đem vương bảo vệ đi….
“Cậu và những người khác vì sao không rời đi?” nghe thấy có người phản bội, mặt Alvis vẫn không có biểu tình gì.
“Các cậu muốn rời đi, vậy chiến hạm Euler cũng muốn cùng đi với các cậu.” Giọng nói Alvis lạnh nhạt, cũng vì vậy càng khiến cho người ta khó biết được cảm xúc của hắn.
Euler chính là chỉ chiến hạm có tư duy của trùng tộc.
Giống như Tucker trùng tộc, Euler cũng là một trong những tộc đàn của trùng tộc, hơn nữa nó chuyên môn được dùng để dẫn đường cho trùng tộc, cũng là một trong những tộc đàn hỗ trợ không chiến.
Nó rõ ràng khác với những chiến hạm của chủng tộc khác, chiến hạm của trùng tộc là có ý thức của mình, ở trong mắt của những chủng tộc khác, là một quái vật vũ trụ có thể tùy thời thay đổi hình thái.
“Đây không phải là nghĩ muốn hay không, cũng không thể dễ dàng như thế mà phản bội ngài… khi ngài chưa hạ mệnh lệnh gì, chúng ta không thể đi tìm.” Alger phẫn nộ nói, “Thế nhưng, Euler nghĩ như thế nào tôi không biết, kết quả tệ nhất chính là Euler không lên tiếng mà mang theo chúng ta chạy đi tìm.”
Chuyện này thật sự có thể xảy ra, chiến hạm có ý thức của mình nếu muốn rời đi, một bước nhảy vọt có thể rời khỏi hành tinh hiện tại, nhưng cao đẳng trùng tộc cũng không thể tự mình đi vào vũ trụ được.
Mà theo cảm giác của Alger, chiến hạm Euler của bọn hắn cách trạng thái phát giận cũng không xa.
“Vậy đi thôi.” Alvis không hề nhìn hắn, dời bước đi về chiến hạm.
Đi đâu?
Alger tuy không đem vấn đề hỏi ra miệng, nhưng dựa vào quan sát của hắn đối với vẻ mặt lạnh lùng của trùng tộc tóc bạc ở bên cạnh, không biết thế nào thế nhưng hắn lại cho ra một kết luận là vui vẻ.
Alvis không có phủ nhận, vậy ý tứ là cam chịu, thế cho nên khi trở vào chiến hạm những cao đẳng trùng tộc nhận được tin tức lập tức rơi vào trạng thái vui mừng.
Trùng tộc trời sinh đã khuyết thiếu tình cảm, quyết định này khiến cho bọn họ khó có được tình cảm mãnh liệt, vui sướng từ trong tim như vậy đối với bọn họ mà nói là chưa từng xảy ra.
So với nhân loại vui vẻ thì sẽ mỉm cười, bi thương thì sẽ khóc, thế nhưng hai loại tình cảm này thể hiện trên người trùng tộc đều rất là xa lạ.
Cụ thể như, những cao đẳng trùng tộc ở trong chiến hạm hiện giờ rất là vui vẻ, thế nhưng bọn họ không biết dùng vẻ mặt gì để thể hiện cảm xúc này.
Lúc này đàn cao đẳng trùng tộc này đang nghiêm mặt mà thảo luận—-
“Nếu như gặp vương, tôi phải tặng lễ vật gì cho vương mới tốt?”
“Không biết vương sẽ vui vẻ khi nhận được lễ vật gì…..”
“Vương sẽ vui vẻ khi thấy chúng ta chứ?”
Càng thảo luận, ánh mắt của đàn cao đẳng trùng tộc này càng sáng ngời, Alger nhịn xuống tâm tình muốn đi qua cùng thảo luận, đứng ở bên cạnh thủ lĩnh nhà bọn họ nói: “Vương gửi liên kết tinh thần cho chúng ta quá ngắn, không có cách xác nhận vị trí cụ thể của vương, ngài nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ tinh cầu nào thì mới tốt?”
“Hắn ở trong này.” Mở ra bản đồ ngồi sao, Alvis trực tiếp chỉ một tinh vực ở rất xa trên bản đồ ngôi sao này.
Alger sửng sốt, dựa vào đoạn liên kết tinh thần ngắn ngủi lúc trước, cho dù như thế nào cũng không thể xác định được vị trí cụ thể, thủ lĩnh bọn họ làm sao biết được vị trí cụ thể, vậy nói rõ…..
“Vương…. Vương kêu gọi ngài?” Alger nhịn không được hỏi.
Kêu gọi?
Alvis im lặng nghe hô hấp truyền tới trong ý thức, chính thanh âm này khiến cho thế giới của hắn yên tĩnh lại, dưới tình huống hắn không rõ rốt cuộc mình nên dùng thái độ gì đối mặt, hắn liền đáp lại không hề cảm xúc.
Nghe câu trả lời, Alger lập tức bình tĩnh.
Có vị trí so với không có vị trí vẫn tốt hơn nhiều, một tinh vực mà thôi, không cần tốn nhiều thời gian, bọn hắn có thể nhanh chóng đem toàn bộ tinh cầu ở tinh vực này lật tung một lần.
Nhưng cho dù chiến hạm Euler đang ở trạng thái hưng phấn đã xuất ra tốc độ tối đa cùng với số lần nhảy cao nhất, bọn họ vẫn như cũ ba ngày sau mới tới được tinh vực xa xôi kia.
Khi đàn cao đẳng trùng tộc đặt chân lên hành tinh bỏ hoang kia, Cố Hoài đang cùng nhóm Tucker trùng tộc mang theo dù đi ra ngoài thăm dò đám rừng nhỏ kia.
Trong vài ngày này, Cố Hoài đã dùng năng lực của mình làm ra số lượng dù lớn, hơn nữa còn dạy đám Tucker trùng tộc này dùng dù như thế nào.
“Phải giơ cao dù lên như vậy, thì các cậu sẽ không bị mưa làm ướt.” Cố Hoài lấy một cây dù làm ví dụ, nghiêm chỉnh dạy đám Tucker trùng tộc dùng dù như thế nào.
Làm ví dụ xong, Cố Hoài đưa cây dù cho con Tucker trùng tộc ở trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn đối phương.
Con Tucker trùng tộc này dùng cẳng tay kéo dù ra đến bộ phận dữ dù, đôi mắt màu đỏ đầu tiên là nhìn chăm chú vào dù một hồi, rồi mới nghiêng đầu, đem cái dù này giơ cao đến trên đầu Cố Hoài.
Cố Hoài tuyệt không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, hắn bất đắc dĩ gãi gãi má, nhìn vào con mắt màu hồng của con Tucker trùng tộc này, kiên nhẫn nói: “Phải giơ cao lên đỉnh đầu cậu.”
Nhưng mà nói không được, Cố Hoài đẩy đẩy cái dù trên đầu mình, cố gắng đẩy cái dù qua bên Tucker trùng tộc.
Cho tới khi cái dù đúng vị trí, Cố Hoài mới cong mắt nói: “Đúng rồi, chính là như vậy.”
Tuy nói nơi hoang vu này không có đồ chơi gì, nhưng cũng không thể ngăn cản Cố Hoài tự tìm niềm vui, thăm dò địa điểm mới trong mắt Cố Hoài cũng là một chuyện thú vị.
Trên không trung hạ xuống một trận mưa nhỏ, Cố Hoài ngồi trên vai Tucker trùng tộc đi tới đám rừng phía trước, có dù che mưa, đám Tucker trùng tộc vây xung quanh Cố Hoài cũng không cần dùng thân che mưa cho hắn nữa.
Hai chân vừa chạm đất, Cố Hoài bung dù đi đến nơi mấy ngày trước hắn đã muốn đi qua.
Đó là bên cạnh một tảng đá thật lớn, giữa tảng đá và mặt đất có một kẽ hở, trong đó có một đóa hoa màu trắng mọc ra.
Mà lúc này, chiến hạm Euler vừa mới đáp xuống tinh cầu này.
Lên tới hành tinh bỏ đi này, hơn một trăm cao đẳng trùng tộc ở trong chiến hạm Euler bởi vì cảnh sắc hoang vu trước mặt bọn họ mà rơi vào trầm mặc.
Vương sẽ sinh ra ở tinh cầu này sao…..
Không khí đã bị ô nhiễm nghiêm trọng mà biến thành bụi màu lam, cát đá bay đầy trời, dưới sự che dấu của bụi bặm, có thể nhìn thấy kiến trục bị phá hủy sụp đổ.
Đây là cảnh tượng rất bình thường ở một hành tinh bị bỏ đi.
ở thời đại tinh tế này, bởi vì có rất nhiều tinh cầu có thể sinh sống, có rất nhiều hành tinh được xem như là đồ dùng một lần, người chiếm được liền ra sức vắt kiệt tài nguyên của hành tinh đó, cho tới khi tinh cầu đó không còn giá trị lợi dụng gì, tinh cầu này liền biến thành một hành tinh bỏ đi.
Hoàn cảnh của hành tinh bỏ đi cực kì kém, kém đến mức nếu như không mặc quần áo phòng hộ cũng không có chủng tộc nào có thể đặt chân lên, càng đừng nói sẽ sinh sống trên tinh cầu này.
Theo ghi chép thì tinh cầu này ở hơn một trăm năm trước đã trở thành hành tinh bỏ đi.
Vương được sinh ra trên hành tinh này sao?
Trước khi tới tinh vực này, những cao đẳng trùng tộc này luôn tiến hành tưởng tượng tốt đẹp.
Bọn hắn hi vọng vương được sinh ra trên một tinh cầu xinh đẹp, hơn nữa tinh cầu này có ánh nắng ấm áp, có gió mát nhẹ nhàng, cây xanh dồi dào sức sống mạnh mẽ.
Mà cảnh tượng trước mắt khiến bọn hắn khó có thể chấp nhận được.
“Đợi sau khi tìm được vương, chúng ta đi chiếm một tinh cầu đẹp tặng vương đi, tinh cầu của nhân loại vẫn luôn xinh đẹp.” một gã cao đẳng trùng tộc bỗng nhiên nói.
“Một làm sao mà đủ được! đương nhiên phải chiếm lĩnh toàn bộ, để cho vương tự mình vui vẻ chọn.”
“Các cậu có ai lên tinh võng xem bình chọn tinh cấu không, tinh cầu nào được bình chọn nhiều nhất, chúng ta sẽ đi chiếm tinh cầu đó.”
Nếu tinh cầu có tư tưởng, hiện tại tinh cầu nào đẹp nhất chỉ sợ đã cảm thấy kinh khủng, bởi vì đàn trùng tộc này dùng tư tưởng của những tên cướp mà suy nghĩ rất nghiêm túc.
Thảo luận như vậy trước mặt thủ lĩnh, có thể coi là đi quá giới hạn, nhưng lúc này Alvis chỉ hạ lệnh với thuộc hạ của mình chia nhau đi tìm.
Tinh cầu này khiến cho Alvis cảm thấy quen thuộc, thế nhưng những hành tinh bỏ đi nhìn cũng tương tự nhau, có cảm giác quen thuộc cũng không có gì ngạc nhiên.
Sau khi cái người cần tìm tỉnh lại, liên kết tinh thần truyền vào ý thức của Alvis liền kết thúc, thế là những âm thanh đã biến mất trong thế giới của hắn lại xuất hiện, cảm giác áp lực và xúc động cũng lại thi nhau mà tới.
Mà tốc độ lúc này lại tăng lên vài lần so với trước đây, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn cũng sắp không nhịn được.
Nếu là trước kia, hiện tại Alvis sẽ đi tìm kẻ thù của mình, dựa vào chiến đấu để bộc lộ sự không thoải mái, nhưng hiện tại hắn cũng không hiểu sao lại muốn tiếp tục kiềm chế.
Thuộc hạ đều đã chia ra bốn phía đi tìm, Alvis nhìn thoáng qua phía đông, mặt không biểu tình chọn đi theo hướng này.
Mặc dù ánh mắt của Alvis bị bịt kín không có cách nào thấy rõ sự vật, nhưng Alvis vẫn như cũ biết được phía đông có một cánh rừng nhỏ.
Cố Hoài ở trong đám rừng này tìm được một đóa hoa nhỏ màu trắng liền ngồi xuống, Cố Hoài không muốn hái đóa hoa này, hắn chỉ là muốn ngồi xuống nhìn mà thôi.
Thân cây của đóa hoa này đã bị thương, có thể khó mà tồn tại.
Cố Hoài nhìn chằm chằm chỗ bị thương của đóa hoa kia, hắn không có năng lực trị hết tổn thương, nhưng không biết tinh thần lực của hắn có giúp được gì cho đóa hoa này hay không.
Nếu truyền đi một lượng tinh thần lực lớn, vậy lát nữa hắn sẽ buồn ngủ.
Tránh cho đang ngủ mà bị đói, Cố Hoài nghĩ nghĩ, trước thò tay vào túi lấy ra một miếng vỏ trứng bỏ vào miệng nhai rộp rộp nuốt xuống, rồi mới vươn một ngón tay, dùng bụng ngón tay tiếp xúc với đóa hoa kia.
Bởi vì chăm chú truyền tinh thần lực, Cố Hoài không phát hiện đàm Tucker trùng tộc ở bên cạnh hắn bỗng nhiên đều cảnh giác cao độ.
“Tê—-“ cho dù đối mặt là cùng tộc, đám Tucker trùng tộc vẫn như cũ bày ra cẳng tay sắc bén và hàm răng của chúng nó, lộ ra cảnh giác với trùng tộc tóc bạc đi tới trước mặt chúng nó.
Nhưng đối mặt với chúng nó là cao đẳng trùng tộc giai cấp Alpha, trình độ chênh lệch khiến cho đàn Tucker trùng tộc này bị đè ép, lúc này chỉ có thể mặc kệ đối phương tới gần.
Không hề nghe thấy tiếng bước chân gì, Cố Hoài thật vất vả truyền tinh thần lực cho đóa hoa bị thương trước mặt hắn, khi hắn đang ngồi chồm hổm nhìn, một đôi giày quần trang màu đen xuất hiện trước mặt hắn.
Cố Hoài sửng sốt, hắn nâng đầu lên, nhìn thấy một gã trùng tộc tóc trắng trên ánh mắt còn bịt một tấm vải màu đen.
Diện mạo của trùng tộc tóc bạc này rất tuấn tú, môi mỏng nhạt màu thoạt nhìn rất xinh đẹp, cho dù ánh mắt bị che lại, hình dáng ngũ quan cũng khiến người khác cảm thấy không thể xoi mói.
Mà hiện tại đối phương đang cúi đầu “chăm chú” nhìn hắn, dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà dầm mưa.
Những hạt mưa nhỏ rơi trên người đối phương, khiến cho đầu tóc màu bạc bị ướt đẫm, nhưng cao đẳng trùng tộc này vẫn như cũ không động đậy gì.
Cũng không thể để người ta dầm mưa như vậy, trước khi dùng ngôn ngữ giao tiếp, Cố Hoài đứng lên từng bước từng bước tới gần đối phương, đem dù ở trên tay giơ lên trên đầu trùng tộc tóc bạc này.
Không có nghe thấy thanh âm gì, cũng không nhìn thấy diện mạo, lúc này Alvis chỉ cảm thấy sự tồn tại và đi tới gần của Cố Hoài, chỉ như vậy thôi, thế mà thanh âm ồn ào trong thế giới của hắn tại khoảnh khắc này liền khôi phục yên tĩnh.
Alvis không hiểu được nguyên nhân, nhưng cái đuôi màu bạc lúc này phản ứng chân thật tâm tình của chủ nhân theo bản năng liền vẫy một cái, cái đuôi này còn muốn tới gần thanh niên, nhưng cuối cùng lại dừng lại ở ví trí gần tiếp xúc.
Lúc này Alvis lần đầu tiên sinh ra mâu thuẫn.
Hắn muốn nhìn thấy người này, nhưng lại bởi vì không muốn làm người này bị thương, thà không nhìn thấy đối phương.