Tôi Không Làm Người Nữa

Chương 10: Ngày thứ mười không làm người


Đọc truyện Tôi Không Làm Người Nữa – Chương 10: Ngày thứ mười không làm người

Khác với thời tiết khô nóng ở tinh cầu bỏ hoang kia, hiện giờ Toussaint tinh chính là mùa đông rét lạnh.

Trời đông giá rét trong không trung thoạt nhìn thật sạch sẽ, là một màu xanh trầm tĩnh, giống như một miếng bảo thạch đã được mài qua, lúc này Toussanint tinh giống như là một viên bảo thạch sáng lấp lánh.

Rét lạnh đối với trùng tộc mà nói không có ảnh hưởng gì, bởi vậy trên người cao đẳng trùng tộc vẫn như cũ mặc quân trang màu đen, nhưng trong mắt bọn họ, thanh niên bị trùng tộc tóc bạc cầm đầu ôm trong lòng hình như bởi vì không khí lạnh lẽo xung quanh mà tỉnh lại.

Phát hiện này khiến cho những cao đẳng trùng tộc ở đây cảm thấy vô thố, thậm chí trong nháy mắt cũng không biết phải làm như thế nào.

Thanh niên tóc đen đang buồn ngủ mông lung còn rất dịu dàng, cho dù là đầu tóc hay là da dẻ thoạt nhìn rất mềm mại, lúc này nửa tỉnh nửa mê so với ấu tế của trùng tộc bình thường nhìn còn ngoan ngoãn hơn.

Muốn bảo vệ.

Trái tim cứng rắn giống như bị lõm vào một miếng, cảm xúc mềm mại xa lạ trong lồng ngực khiến cho những cao đẳng trùng tộc ở đây khó có thể hiểu được.

Tình cảm này vừa nóng rực lại còn nồng nhiệt, còn mềm mại khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.

Bọn hắn nhìn thanh niên hoàn toàn tỉnh lại, giống như chờ đợi chồi non quý báu chuẩn bị nở hoa, mỗi phút mỗi giây đều sợ chồi non thiếu nước hoặc thiếu ánh mặt trời, ý niệm cần được bảo vệ trỗi dậy mạnh mẽ.

Rét lạnh khiến Cố Hoài phải co người lại, nhưng bởi vì hắn bị Alvis ôm, hắn co thân thể như vậy, cả người giống như là chủ động muốn lùi ra sau.

Tới gần như vậy sẽ khiến cho người khác cảm thấy mình được đối phương ỷ lại, Alvis thoáng căng chặt thân thể, đem cái đuôi lạnh như băng của hắn rời khỏi người thiếu niên, rồi mới không có biểu tình gì nhìn về một tên cao đẳng trùng tộc trong đội ngũ: “Leo, dùng dị năng của cậu thắp lửa.”

Là một trong bảy tên cao đẳng trùng tộc ở Toussaint tinh, nếu có một người nào đó yêu cầu Leo như vậy, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy mình bị trêu chọc, rồi dứt khoát dùng lửa cháy rít gào đốt trọi đối phương.

Nhưng lời này là từ thủ lĩnh của bọn hắn, hơn nữa hiểu được đối phương muốn lửa là muốn sưởi ấm cho thanh niên, Leo lập tức cứng ngắc bước lên.

Trong sáu gã đồng nghiệp, hắn là người đầu tiên tiếp cận vương—–

Nếu không nhìn ánh mắt, từ trên khuôn mặt lạnh như băng của cao đẳng trùng tộc này khó có thể nhìn ra sự vui sướng từ trong lòng của hắn.

Khuyết thiếu tình cảm, bởi vậy cũng khuyết thiếu biểu tình, thiên tính của chủng tộc là như vậy, cho nên những cao đẳng trùng tộc này sau khi nhìn thấy Cố Hoài mà cảm thấy vui sướng, biểu tình trên khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như thường.

Một đoàn lửa nhỏ màu vàng liền xuất hiện ở trong không khí, những ngọn lửa được hình thành từ dị năng này bình thường có thể đột cháy lớp bảo vệ của chiến hạm, thế nhưng hiện tại lại cẩn thận bay xung quanh Cố Hoài.

“Ngài còn cảm thấy lạnh không?” Leo nhỏ giọng dò hỏi, trạng thái hiện giờ của thanh niên xem ra là nửa tỉnh nửa mê, hắn sợ thanh âm của mình sẽ dọa tới đối phương.

Cố Hoài hơi mờ mịt xoa xoa ánh mắt, lúc này mới phát hiện bọn hắn đã ra khỏi chiến hạm, cũng chính là đã tới Toussaint tinh.

Sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, Cố Hoài mới từ từ phát hiện cao đẳng trùng tộc trước mặt hắn đang chờ hắn trả lời, hắn liền lập tức nói: “Không còn thấy lạnh nữa, cảm ơn cậu.”


Câu trả lời này khiên cho khuôn mặt lạnh như băng của cao đẳng trùng tộc này xuất hiện một tia mỉm cười, kỳ thật độ cong ở khóe miệng thật sự khó có thể nói là cười, nhưng đối với bọn họ đây là biểu đạt sự vui vẻ.

Chưa từng có một phút vui vẻ như thế với dị năng của mình, phần năng lực này có thể giúp vương của bọn họ xua đi giá rét, Leo thậm chí cảm thấy kiêu ngạo.

“Thả tôi xuống đi.” Sau khi trả lời xong, Cố Hoài lại nói với trùng tộc tóc bạc đang ôm mình.

Vì tránh cho đối phương hiểu lầm là mình không muốn đối phương tới gần, Cố Hoài liền thỏa hiệp với chuyện để cho Alvis ôm mình ngủ.

Một ngày hai mươi bốn giờ có hơn phân nửa thời gian là dành để ngủ, Cố Hoài ngay từ ban đầu là chấp nhận sau đó đã dần dần trở thành thói quen.

Tinh thần lực chỉ mới ở mức ấu tể, luôn theo bản năng tiến vào giấc ngủ cũng không còn cách nào.

Thế nhưng cứ mỗi một ngày trôi qua, Cố Hoài cảm thấy tinh thần lực đang phát triển ổn định, chờ qua một thời gian nữa, hắn có thể hoạt động bình thường.

Alvis nghe lời buông Cố Hoài ra, xung quanh có vài ngọn lửa đang trôi nổi, những ngọn lửa màu vàng này giống như là đem hơi lạnh ở xung quanh Cố Hoài đun nóng, cuối cùng Cố Hoài không bị không khí lạnh ảnh hưởng nữa.

“Chuyện ngài dẫn bệ hạ trở về Toussaint tinh, vì sao không nói trước với thuộc hạ một tiếng…” hiện tại trong lòng tham mưu trưởng rất là lo lắng, bởi vì bất ngờ như vậy không kịp chuẩn bị, hắn cũng chưa sắp xếp nghênh đón gì.

“Mã liên lạc, đã quên.” Alvis trả lời.

Nghe giọng nói này rất bình tĩnh không hề có một chút áy náy.

Một quân đoàn trưởng đem mã liên lạc với phòng hội nghị cấp cao thủ đô tinh nhà mình quên mất, nếu không phải có Cố Hoài đứng bên cạnh, tham mưu trưởng Ellis hiện tại liền tức muốn chết.

Nhưng thủ lĩnh nhà mình đem vương trở về Toussaint tinh, dựa vào điều này, tham mưu trường liền đồng ý làm tất cả mọi chuyện vì đối phương.

Tham mưu trưởng: “Nơi bệ hạ ở tạm thời sắp xếp ở phủ đệ của ngài được không? Phủ đệ của ngài thuộc hạ vẫn cho người để ý, so với lúc ngài rời khỏi không có gì khác nhau.”

Chỗ ở của Cố Hoài, tham mưu trưởng đương nhiên là muốn sắp xếp ở chỗ thoải mái nhất Toussaint tinh, mà hắn nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại cũng không có chỗ nào tốt hơn phủ đệ của thủ lĩnh.

Vốn ít nhất bọn họ phải xây một cung điện cho thanh niên, nhưng hiện giờ mới xây dựng thì không kịp….

Alvis nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Được sự đồng ý của Alvis, tham mưu trưởng lại quỳ xuống trước mặt Cố Hoài, cúi đầu kình cẩn dò hỏi: “Bệ hạ, ngài có yêu cầu gì không, ví dụ như trang trí căn phòng như thế nào? Địa cầu lúc trước ngài ở như thế  nào, nếu ngài muốn, thuộc hạ sẽ cho người thay đổi căn phòng theo dáng vẻ mà ngài đã quen thuộc.”

Khi các trùng tộc khác đi ra khỏi chiến hạm Euler, các vị nhân viên cao tầng ở Toussaint tinh đều nhìn thấy hai tên binh lính trùng tộc cần thận vận chuyển một cái vỏ trứng thật lớn, bởi vậy bọn hắn cũng hiểu được, thanh niên ở trước mặt bọn họ vẻ ngoài thì đã ở thời kì trưởng thành nhưng thực chất mới phá vỏ sinh ra được mấy ngày.


Nếu tính toàn thời gian sinh ra, thì vẫn là ấu tể.

Vương vẫn là ấu tể….

Chỉ cần tưởng tượng như vậy, vẻ mặt lạnh băng của bảy nhân viên cao tầng ở Toussainting cũng không kìm được mà hòa tan, vẻ mặt lạnh nhạt cũng càng trở nên nhu hòa hơn.

“Lúc trước ở trên một hành tinh bỏ đi.” Cố Hoài nghe thấy câu hỏi liền thành thật trả lời, rồi mới lắc đầu nói, “Cứ để dáng vẻ ban đầu của căn phòng là được, không cần sửa.”

Hành tinh bỏ đi——

Câu trả lời này khiến đám cao tầng ở Toussaint tinh sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên có một cảm xúc không quá rõ ràng, hơi hơi đau đớn.

Bảo vật trân quý đối với bọn họ như vậy, thế mà lại sinh ra ở một tinh cầu bỏ đi….

Lại nghĩ tới ban đầu nhận được một lần liên kết tinh thần thể hiện sự đau đớn kia, lúc này ở trong lòng đám cao đẳng trùng tộc, hối hận ào ào tới khiến cho bọn họ cảm thấy khó thở.

Khi ấy bọn hắn nên đi tìm, nếu khi ấy bọn hắn phái bộ đôi đi tìm, có thể sẽ đón thanh niên từ tinh cầu bỏ đi sớm hơn.

Chỉ bởi vì liên kết tinh thần quá ngắn mà lại xa xôi, bọn họ ở Toussaint tinh hoàn toàn không thể biết được chủ nhân của tinh thần liên kết này rốt cuộc quan trọng với bọn họ bao nhiêu.

Mà khi chính mắt nhìn thấy người, chỉ cần liếc mắt một cái liền hiểu được.

Cho nên bọn hắn vì vậy mà cảm thấy khổ sở.

Rất nhanh Cố Hoài đã cảm nhận được những cảm xúc này, trong một giây hắn cũng không biết làm sao.

Cố Hoài hiểu được những trùng tộc này biết được lúc trước hắn sinh hoạt trên một tinh cầu bỏ đi nên mới như vậy, Cố Hoài nghĩ nghĩ, nói với những cao đẳng trùng tộc này: “Các người quản lý tinh cầu này….. Toussaint tinh rất được, tôi thực vui vẻ.”

Không gian nhìn tốt lắm, kiến trúc của cảng hàng không bên này mặc dù màu sắc nhìn thì lạnh như băng, nhưng vẫn có cảm giác khoa học kỹ thuật. Những nơi khác tạm thời không nhìn thấy, thế nhưng Cố Hoài cảm thấy phong cảnh bên ngoài cảng hàng không nhất định cũng không tồi.

Thanh niên nói thích Toussaint tinh, tương đương cho sự khẳng định cao nhất với công việc của bọn họ, mỗi ngày phải xử lý hàng đống công việc lúc này tham mưu trưởng cảm thấy không bao giờ thấy phiền với công việc.

Không chỉ không phiền, hiện tại thậm chí còn cảm thấy mình có thể làm việc liên tục ba ngày ba đêm.

Còn có chuyện gì so với chuyện xây dựng một tinh cầu khiến đối phương vui vẻ sao?

Không có!


Nếu vương bọn họ đồng ý coi Toussaint tinh là nhà, vậy bọn họ sẽ vui vẻ không kiềm chế được.

Đúng lúc này bởi vì một câu nói của Cố Hoài mà tâm tình của tất cả mọi người ở Toussaint tinh hoàn toàn thay đổi, vẫn im lặng đứng ở bên cạnh hắn trùng tộc tóc bạc lên tiếng nói: “Tôi đưa Toussaint tinh cho cậu.”

Câu này của Alvis khiến cho tất cả mọi người quen biết hắn đều sững sờ tại chỗ, bọn hắn đều biết tính tình thủ lĩnh nhà mình cũng không được tốt, đa số trùng tộc cũng sẽ có một chút cảm giác, nhưng thủ lĩnh mà bọn họ lúc nào cũng lạnh như băng.

Bởi vì hiểu rõ sự lạnh lùng đó, khi đối phương chủ động tặng một lễ vật, mới khiến đàn cao đẳng trùng tộc này vô cùng kinh ngạc.

Đột nhiên nhận được món quà là tinh cầu, Cố Hoài bị phần lễ vật này đập cho đứng hình, hắn đang định nói với đối phương không cần, thế nhưng khi quay đầu liền nhìn thấy cái đuôi màu xám bạc ớ phía sau trùng tộc tóc bạc hơi nâng lên, hắn ma xui quỷ khiến lại gật đầu.

Không biết vì cái gì, nhìn thấy cái đuôi này hơi nhếch lên, Cố Hoài liền cảm thấy hiện giờ tâm tình của Alvis không tệ.

Bởi vì có thể tặng lễ vật cho hắn, cho nên tâm tình mới không tệ sao?

Khi Alvis cúi đầu với hắn, Cố Hoài nhìn đối phương giống như một con mèo lớn rất ngoan ngoãn, vì thế khi hắn gật đầu liền nhìn thấy cái đuôi màu xám bạc  di chuyển lên xuống, Cố Hoài không nhịn được mà đưa tay sờ sờ.

Khi ở hành tinh bỏ đi kia, Cố Hoài thừa nhận hắn thèm muốn cái đuôi này, bởi vì lúc ấy ở đó rất nóng, cái đuôi màu xám bạc này lạnh như băng sờ vào rất là thoải mái.

Nhưng bởi vì xấu hổ, khi ấy Cố Hoài không có chạm vào.

Hiện giờ vì cái gì lại không nhịn được muốn chạm vào, chủ yếu vẫn là vì trùng tộc tóc bạc bên cạnh khiến Cố Hoài cảm thấy…. cảm thấy ngoan.

Cố Hoài cũng không biết mình vì sao lại có cảm giác như vậy, rõ ràng dáng vẻ của đối phương là lạnh lùng, nhưng cho dù bởi vì hắn nghĩ mình không muốn hắn tới gần mà chủ động biến mất, hay là bởi vì hắn nói vui vẻ liền đem tinh cầu này cho hắn, đều khiến Cố Hoài cảm thấy mình đang được một con mèo lớn thử gần gũi.

Con mèo lớn màu bạc này rất cao ngạo lại lạnh lùng, không biết cách gần gũi người khác, khi bắt đầu cũng chỉ biết đi vòng quanh muốn gần gũi người ta, đi lòng vòng một hồi mới quyết định giơ móng vuốt ra chạm vào.

Chuyện tặng tinh cầu này cũng giống như giơ móng vuốt ra chạm, nghĩ như vậy, Cố Hoài liền không có cách nào từ chối.

Mắt trợn tròn nhìn vương nhà mình đang sờ đuôi thủ lĩnh bọn hắn, mà thủ lĩnh bọn hắn hoàn toàn không có ý chống cự, đến cả nhíu mày đem đuôi dời đi cũng không có, không chỉ là đám cao đẳng trùng tộc mà ngay cả toàn bộ mọi người ở đây đều ngây người.

Bị thanh niên sờ đuôi trùng tộc tóc bạc giống như là đang được an ủi vậy, không hề nhúc nhích cứ đứng im như vậy, chờ tay thanh niên rời khỏi đuôi của mình, Alvis dùng thanh âm lãnh đạm nói: “Quân đoàn chiếm được rất nhiều tinh cầu, cậu nếu muốn, những tinh cầu khác cũng có thể cho cậu.”

Nói xong lời này, Alvis giống như là nghĩ tới cái gì, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không đủ, những tinh cầu của chủng tộc khác cũng có thể đi chiếm lĩnh.”

“Không…. Không cần, chỉ cần Toussaint tinh là được rồi.” Cố Hoài vội vã đánh bay ý tưởng của đối phương, hắn hoàn toàn không muốn phát động chiến tranh, nếu có thể, kỳ thật Cố Hoài hy vọng trùng tộc có thể trở thành một trong những đồng minh của tinh tế.

Hiện tại cả tinh tế không có chủng tộc nào chơi với trùng tộc, chủ yếu là bởi vì trùng tộc không có ý tưởng đi làm bạn với những chủng tộc khác, vẫn duy trì độc lập tuyệt đối.

Nhưng Cố Hoài từng là người địa cậu, đem chủng tộc so sánh với quốc gia, nếu một quốc gia không thành lập ngoại giao với quốc gia khác khẳng định là sẽ thua.

Sau này nếu xảy ra chuyện gì, đến ngay cả một đồng mình để giúp đỡ cũng không có, thương mại, khoa học kỹ thuật cùng những phương diện khác cũng không chiếm được trao đổi có ích.

Hiện tại Cố Hoài thừa nhận thân phận của mình, hắn đứng ở trên lập trường của trùng tộc, hy vọng có thể khiến cho chủng tộc của mình lớn mạnh, bởi vì hắn muốn cho những trùng tộc vô điều kiện đối tốt với hắn có được cuộc sống tốt nhất.


Dựa vào thân phận của vương, hắn có năng lực khiến chủng tộc của mình lớn mạnh, nhưng điều này phải đi từng bước, hiện tại cứ ở Toussaint tinh định cư đã.

“Phủ đệ của Alvis đại nhân cách nơi này hơi xa, thế nhưng ngồi xe huyền phù cũng chỉ mất nửa tiếng, hiện giờ thuộc hạ đưa ngài qua.” Hận không thể ngay lập tức khiến thanh niên sống ổn định ở Toussaint tinh, khuôn mặt tham mưu trưởng không nén được bình tĩnh trên mặt.

“Được.” Cố Hoài gật đầu.

Trước khi rời khỏi, Cố Hoài tới gần chiến hạm, hắn nói với chiến hạm Euler bởi vì hắn tới gần mà sáng lên ánh đèn màu xanh ấm áp: “Lần sau cậu lại chở tôi đi ra ngoài chơi nhé.”

Vốn bởi vì thanh niên rời khỏi mà không nỡ, nghe được Cố Hoài nói như vậy, chiến hạm Euler lập tức chấn động phát ra âm thanh.

“Cùm cụp.”

“Cùm cụp, cùm cụp—–!”

Ngồi xe huyền phù tới một phủ đệ chiếm diện tích rất lớn, Cố Hoài được tham mưu trưởng đưa tới căn phòng trên tầng một của tòa nhà tư nhân này.

Nói như vậy cũng không sai, tòa nhà màu trắng này có bảy tầng, một tầng chỉ có một phòng.

“Quần áo ngài cần, thuộc hạ sẽ cho người mang tới đây. Ngài nếu có yêu cầu gì, vậy nhất định phải nói cho thuộc hạ biết, cho dù là chuyện gì, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành cho ngài.” Tham mưu trưởng nói xong mấy câu này mới cố gắng khống chế mình đi ra khỏi phòng, mặc dù rất muốn tiếp tục nhìn thanh niên, nhưng hắn không thể làm phiền vương được.

Quần áo, thức ăn chính là những thứ cơ bản, tham mưu trưởng tự hỏi một phen, hắn phải đi cướp đoạt một ít đồ trong kho cất giữ của quân đoàn, nhìn xem có cái gì đáng giá để đưa cho vương hay không, hoặc là có thể cho vương bọn họ làm đồ chơi cũng được.

Cung điện có phải là cũng nên thiết kế và xây dựng hay không, nhưng mà phải xây một tòa cung điện như thế nào mới xứng được với vương đây…..

Suy  nghĩ một chút mà đã có cả một đống việc phải làm, mặt tham mưu trưởng không có biểu tình đi tới phòng hội nghị, chuyện quan trọng như vậy, bọn hắn phải mở một hội nghị mới được.

Chờ cửa được đóng lại, Cố Hoài lập tức nằm vào trên giường mềm mại, rồi mới lật người nằm thẳng, nhìn chằm chằm đàn Tucker trùng tộc đang lo lắng vây xung quanh giường hắn.

“Chúng ta có nhà mới.” Cố Hoài nhìn vào những đôi mắt màu đỏ xung quanh mình, sau đó cười cong mắt với đám Tucker trùng tộc này.

Sau đó Cố Hoài lại ngồi dậy, nâng đầu hỏi con Tucker trùng tộc cao lớn nhất kia : « Carol, các cậu có vui vẻ không ? »

Khi ở tinh cầu bỏ hoang kia, Cố Hoài đã đặt tên cho mỗi con Tucker trùng tộc, sau đó hắn để ý những điểm khác biệt trên người chúng nó, đem tên gọi từng con.

Nghe thanh niên gọi « Carol », con Tucker trùng tộc cầm đẩu hiểu là thanh niên đang gọi tên nó, nó cúi thấp đầu, phát ra thanh âm khàn khàn với thanh niên đang nhìn nó.

Việc này đối với đàn Tucker trùng tộc mà nói, ở đâu cũng không quan trọng, có thể tiếp tục bảo vệ thanh niên, chúng nó đã cảm thấy rất vui vẻ.

Mặc dù không thể biến thành hình người lợi hại như đồng tộc của chúng nó, nhưng chúng nó cũng muốn chăm sóc ấu tể, chỉ cần ấu tể cần, chúng nó sẽ không hề do dự mà dùng sinh mạng bảo vệ.

« Sau này chúng ta sẽ ở trong này. » Nghe thấy thanh âm trả lời, Cố Hoài cười cong mắt nói.

Một trong những quân đoàn của trùng tộc đã nghênh đón vương trở về, đối với chuyện này, ba quân đoàn khác của trùng tộc không hề biết, nhưng chủng tộc khác trong tinh tế cũng không hề cảm thấy vui vẻ.

Giống như bầu trời trong xanh đầy mây, thế nhưng trong chốc lát lại có một cơn mưa to đổ xuống khiến bọn họ không kịp đề phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.