Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Chương 63


Bạn đang đọc Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh: Chương 63

Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 63 : Xuyên qua thời đại vũ khí lạnh.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Sử Hạo bây giờ cảm thấy ông trời bất công vãi, thấy rằng sao mình xui xẻo thế này, hắn tự hỏi trong tim rằng, trừ lúc bé trộm áo mưa thổi bong bóng và tạt nước ra, rồi giữa đường lừa lấy nụ hôn đầu tiên của một nữ sinh, rồi trong hồ bơi xem trộm mấy em xinh tươi tắm rửa ra, thì trừ mấy cái đó ra, cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý cả, tại sao cái số của mình như số con rệp vậy, đầu thánh đến giờ xui không thể tả, thất tình nè, bị đánh nè, rồi đền tiền viện nè, bị tàn phế này, bây giờ còn bị chặt tay nữa nè, mình không cẩn thận đắc tội đến vị thần tiên nào thế trời???

Ba người, ba con dao, từ ba hướng đâm tới người Sử Hạo, đối mặt với đám người điên này, Sử Hạo tay không thể cử động thật giống như một con gà chết, à không, giống như một cô gái nằm yên chờ bị hãm hiếp vậy, không có bất kỳ lực phản kháng nào, đối mặt với một người bình thường Sử Hạo đã không có đủ tự tin rồi, càng huống chi là ba tên côn đồ đã lâm vào trạng thái điên cuồng này, ngay cả phản ứng thần kinh cùng với ý thức chiến đấu đã đạt đến mức kinh người của Sử Hạo, cũng không thể phối hợp để tấn công, phản ứng cũng không làm được chuyện gì, giống như một chiếc xe vậy, không có mô tơ, không có bánh xe cùng với các phụ kiện phối hợp, tất cả giống như một đống phế thải vậy, cái gì giống như nói về một người phụ nữ có cặp ngực và cặp mông phải nói là khổng lồ vậy, nhưng vòng hai thì như cái thùng phi vậy, thì bộ ngực và cặp mông kia cũng chẳng còn giá trị gì ngoài một đống thịt béo cả.
Sử Hạo là như thế đó, không có phản ứng thần kinh cùng với ý thức chiến đấu kinh khủng, cũng không thể làm ra những động tác gì, mắt thấy ba cây dao đã đến trước người mình, chỉ cần một cái chớp mắt, bản thân sẽ giống như một con gà chuẩn bị chờ người ta cắt cổ vậy, cảm giác giống như đang ở giữa mùa đông, được người ta đặt vào trong tủ lạnh hoặc là trong hồ nước lạnh vậy, cảm giác là không còn lo lắng nhiều. Trái tim của Sử Hạo ngày càng trầm, từ từ rơi xuống vực sâu đen tối… cả đời này coi như xong rồi, con mẹ nó.
Nhưng mà, đúng lúc này…
Bên cạnh Sử Hạo đột nhiên xuất hiện một người mặc áo mưa, vừa rồi trong mắt mọi người chỉ có hình ảnh Sử Hạo cùng với ba tên côn đồ thôi, tập trung chú ý, nên không ai phát hiện ra người mặc áo mưa xuất hiện thế nào cả.

Chỉ thấy áo mưa của người này phủ lên, tay phải đánh mạnh ra, đúng là đi sau mà lại tới trước, đánh vào ngực một tên côn đồ khi dao trong tay hắn chuẩn bị đâm vào thịt của Sử Hạo, rồi chợt nghiên người, tay trái lại đánh vào tay của một tên côn đồ khác, dao trong tay hắn vừa rớt xuống, thì ngực đã ăn thêm một đấm, người mặc áo mưa đắc thủ, cũng không dừng lại, thuận thế đột nhiên xoay người, một chưởng chụp vào tên côn đồ phía sau Sử Hạo. Nói thì có vẻ khá là lâu, nhưng thực tế thì thời gian rất ngắn, tốc độ của người này rất nhanh, mọi người chỉ nghe ba tiếng “Bốp, bốp, bốp…”rồi ba tên côn đồ đang lao về hướng Sử Hạo đột nhiên văng ngược ra ngoài, từ xa nhìn lại, chợt phảng phất như một đóa hoa nở rộ với Sử Hạo là trung tâm.
Trong lòng Sử Hạo kinh hãi không nói nên lời, vừa rồi chuẩn bị nhắm mắt để chịu chết, thì khóe mặt đột nhiên cảm thấy một bóng người với tốc độ cực nhanh phóng lại, bằng vào nhãn lực của hắn cũng chỉ có thể thấy là bóng người thôi, rồi chợt nghe ba tiếng bốp, Sử Hạo nghe thấy tiếng vang mà giống như là gió lạnh mùa đông thổi vào mặt vậy, phảng phất như trong đêm tối tìm được một tia sáng, Sử Hạo đánh nhau vô số lần đương nhiên rất quen thuộc với âm thanh này, vừa nghe là đã biết đánh trúng rồi, hơn nữa còn là ba cú vô cùng mạnh mẽ, khi hắn phục hồi tinh thần lại,t hì đã thấy ba tên côn đồ nằm ôm ngực rên rĩ trên mặt đất, bên cạnh chính là người mà đám Yến Tĩnh Vương Hoa đã kể lại với mình, là người mang áo mưa đã xông vào phòng bệnh của mình đêm mưa, và kiểu tóc của mình có thể là do người này làm ra.
Bất quá người này đột nhiên xuất hiện ngay lúc này, xem ra người này vẫn đi theo mình, nhưng mà người này là ai, là chú Phương sao, hoặc là những người khác được phái đến bảo vệ mình theo lời của chú à? Sử Hạo đối với thân thế của mình vẫn còn rất là mơ hồ, căn bản là không nghĩ ra được nguyên nhân, đành phải bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát người mặc áo mưa này, chỉ là người này mặc ao mưa đã che hết khuôn mặt, căn bản là không thể nhìn rõ tướng mạo, thậm chí ngay cả giới tính cũng không phân biệt được, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được đôi mắt của người đó, rất lạnh nhạt, hoặc cũng rất sáng ngời, giống như là hai ngôi sao sáng trên bầu trời đêm vậy, rất có mị lực, bất quá võ công của người này rất lợ hại, mà trong ấn tượng của Sử Hạo, thì chỉ có Phương Thiên Nghị mới có được thân thủ như thế này.
Những người xung quanh đứng xem thì tim như ngừng đập, mắt miệng thì mở hết cỡ, nhìn Sử Hạo cùng với người mang áo mưa, mọi người đều có cảm giác là thời gian đã thay đổi, nếu không phải đang đứng giữa những tòa nhà cao tầng cùng với những chiếc xe hơi không ngừng chạy qua chạy lại, thì còn tưởng rằng bản thân đã xuyên qua thời gian trở về cái thời đao kiếm khi xưa, thật sự rất tó tin, người đó là ai mà có thể có tốc độ như vậy, gọi là khinh công giống giang hồ cổ đại cũng không quá đáng.

Đám người A Hoàng cũng tràn đầy kinh hãi, thằng kia vốn có thể đánh rồi, mà bây giờ lại xuất hiện một người này càng có thể đánh ghê hơn, A Hoàng vừa đoạt lấy một cây dao trong tay một tên đàn em, thì hai tay đột nhiên run lên, hét lên : “Mày… mày là ai, biết Cẩu Vương của Tây Môn không, bọn tao là người của Cẩu Vương, mày dám đụng đến bọn tao, tao sẽ khiến ày không thể ở tại Đông Sơn Huyền, đừng tưởng rằng mang áo mưa thì tao không nhận ra mày… mày… đừng đến đây… tao là Đao Thần A Hoàng…. đao này không có mắt… đừng đến đây… nếu mày lại đây… tao… tao sẽ kêu cảnh sát…”Nhìn thấy người áo mưa bước đến gần, sắc mặt A Hoàng tái nhợt đến xanh lè, nói chuyện lộn xộn luôn.
Đôi mắt của người mang áo mưa vẫn không dao động, chợt nghiên người, thân thể trong nháy mắt tăng tốc, bay lên đạp một cước trúng cằm A Hoàng, chỉ nghe một tiếng “Bốp”kinh tâm, cả người A Hoàng bay lên không trung theo hình vòng cung rất là đẹp. Còn đám côn đồ đang đè chặt đám Vương Hoa thì bị hù dọa làm xém đái trong quần, vội vàng buôn đám người Vương Hoa, Long Giang ra, chạy đến bên đường, đỡ A Hoàng dậy, vội bỏ chạy, lúc đi còn không quên bỏ lại một câu : “Chờ đó đi, Cẩu Vương sẽ không bỏ qua cho bọn mày”
Vương Hoa vuốt vuốt cánh tay bị thương, rồi cùng Long Giang đỡ Sử Hạo lên xe lăn, người mặc áo mưa đứng trong mưa lẳng lặng nhìn bọn họ, khóe mắt nheo lại, hình như là đang cười, rồi không một tiếng động xoay người vào một hẻm nhỏ.
Sử Hạo thấy thế, dưới tình huống cấp bách, lớn tiếng kêu lên : “Chú Phương…”
Người mặc áo mưa vừa tiến vào trong con hẻm, nghe Sử Hạo kêu như thế, chợt dừng lại, xoay người nhìn thấy Sử Hạo đã rơi nước mắt đầy mặt. Người khác có lẽ không thấy, nhưng Sử Hạo lại thấy rất rõ ràng, lúc hắn kêu lên hai tiếng kia, thì thân thể của người mang áo mưa khẽ run lên, kích động và vui sướng giống như gặp lại người thân, làm cho Sử Hạo nhất thời không nhịn được khó lên, hắn cảm thấy đó chính là chú Phương, nhưng hắn không hiểu là tại sao chú không nhận mình.

Nhìn chăm chú Sử Hạo một hồi lâu, người nọ xoay người vào hẻm, không quay đầu lại.
Sử Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con hẻm đó, trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng
nghĩ mãi vẫn không ra, cũng không có tâm tình ngắm mưa nữa, thấy đám Yến Tĩnh, Trần Thi Lôi cùng với Nhiêu Hải Yến đi lại gần, vì thế kêu bọn họ đẩy về nhà.
Tuy nhiên, khi đám người Sử Hạo vừa mới đi khỏi, thì trên mái nhà của một tòa nhà đối diện, đột nhiên xuất hiện một bóng người, đứng lặng từ trên cao nhìn xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.