Bạn đang đọc Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh: Chương 45
TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 45: Dũng sĩ diệt mồi
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Khi nữ phục vụ đưa thực đơn tới, Sử Hạo đánh giá về nhan sắc thì bình thường thôi, nhưng được cái ăn mặc thì đúng là khiến người ta phụt máu, bắp đùi nữ phục vụ trắng nõn mới quét lướt qua, gã đã kết luận ngay, ông chủ nhà hàng này quả đúng là một kẻ hiểu biết thâm sâu trong ngành dịch vụ, bất quá nhan sắc ngon nghẻ hơn chút thì mới hoàn mỹ.
Tầm mắt chuyển qua thực đơn vòng vo một hồi, Sử Hạo khép thực đơn, nói:
– Nếu cô đã có ý mời ta, ta cũng xin lỗi vì chọn mấy món quá đắt. Trước tiên ột cân “bào ngư tứ chỉ” đê! (ý câu này là cho 4 con bào ngư có trọng lượng bằng 1 cân, cân đây là cân TQ, 1 cân TQ bằng khoảng 0,5 câ-dịch giả)
Tiểu thư phục vụ khom người nói:
– Thật xin lỗi, không có.
– Vậy thì cho bốn cân “tôm hùm nhất chỉ” (tức là ột con tôm hùm 4 cân-dịch giả).
Sử Hạo không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Yến Tịnh, vẫn tiếp tục gọi đồ ăn.
– Thật xin lỗi, không có con nào to như thế.
– Thế nó to như nào?
– Loại một cân có rất nhiều.
– Một cân à…. Có nhiều không? Ờ cho hai con đi, ăn một con, gói lại một con.
Sử Hạo nhấc hai chân vắt chéo vào nhau, thở dài nói:
– Tôi nói cho cái quán cơm nhà chị nghe này, cần đến cái gì cũng đều không có, làm người ta cứ phải vất vả một hồi, thế các chị muốn tôi ăn cái gì đây hả, thôi bỏ đi, gọi mấy món bình thường vậy, ột con cá hấp, một suất thịt kho tàu không đường, mang tất các món trong menu ra, mỗi thứ lấy một món, yên tâm, không quỵt tiền đâu.
Kể từ khi cùng bọn Vương Hoa, Tiền Nhâm Hào cấu kết với nhau làm việc xấu, những món ăn này Sử Hạo ăn không ít.
– Ăn nhiều như vậy, ngươi không sợ tắc cổ mà chết a.
Yến Tịnh tức giận nói, cứ tưởng rằng tên tiểu lưu manh này còn có một chút ý tứ, xem ra là đánh giá hắn quá cao rồi, tuy nhiên con bé là một đại tiểu thư nên cũng sẽ không thèm chấp mấy chuyện tiền nong lặt vặt này, bắt ả lê đít đền ngồi ở cái quán bình dân này vốn cũng là có đôi chút không tình nguyện, bất quá chẳng có biện pháp, tiệm cơm này là chỗ sáng sủa nhất gần trường học rồi, bình thường chỉ có lãnh đạo và giáo viên mới có thể tới….
– Ít nhiều gì thì ta cũng là một bậc danh nhân của trường Nhị Trung, cái gì mà bào ngư, vây cá, tôm hùm…. Ta đều chưa từng được ăn qua, cô lại có nhã ý mời ta, dĩ nhiên là ta không thể để phật lòng thành của cô rồi.
Sử Hạo mặt mày hớn hở, tươi rói như hoa nói.
– Ngươi thật là vô liêm sỉ. Tiểu lưu manh, tại sao ngươi không tham gia CLB võ thuật, ta cũng vài lần ghé qua CLB võ thuật của trường các ngươi, nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy anh trai ta muốn mời một người vào á.
Hai tay Yến Tịnh chống cằm, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ khó hiểu.
Hai tay Sử Hạo cầm chiếc đũa gõ gõ cái bát sứ, bĩu môi nói:
– CLB chỉ toàn cái lũ vũ công, hoa hòe hoa sói, thứ ta học chính là đánh loạn ẩu đả, đầu đường xó chợ, chứ không phải biểu diễn xiếc khỉ cho người ta xem.
– Ngươi mù rồi à, mới vừa rồi còn bị anh trai ta đánh cho nằm úp mặt xuống sàn kìa.
Yến Tịnh trêu đùa nói
– Đó là hắn đánh lén ta.
– Cho dù anh trai ta không đánh lén ngươi, ngươi cùng ảnh cũng chỉ có thể coi là ngang tay ngang sức, nhưng ta lại nghe anh trai ta nói, ở CLB có một kẻ trong mười chiêu lại có thể đánh bại được ảnh a.
Đôi mắt đẹp của Yến Tịnh tò mò quan sát khuôn mặt thanh tú của hắn, mong là từ trên mặt gã này trông thấy được vẻ mặt mình mong đợi.
– Thế thì sao?
Sử Hạo khinh thường nói
– Nếu như ta và anh trai cô đứng ở hai vị trí đối địch, ta sẽ chỉ một chiêu thôi giúp hắn úp mặt xuống đất.
Khi hắn nói chuyện, tự nhiên có một luồng tàn nhẫn tỏa ra, điều này cũng chẳng phải gã bạo miệng sủa bừa, nếu như thực sự trên chiến trường, gã sẽ lấy Tùng Lâm Vương với tốc độ nhanh nhất, trong thời gian ngắn nhất để “thịt” thằng địch nhân.
Yến Tịnh đang cẩn thận đánh giá Sử Hạo mà cơ thể không khỏi run lên, cái loại tàn nhẫn một cách tự nhiên cùng ánh mắt như dã thú này đủ để giết chết bất cứ trái tim của một ả nữ sinh nào. Nàng kinh ngạc nhìn Sử Hạo lại từ từ khôi phục thứ dáng vẻ lười biếng ngay trước mắt. Không thể hiểu nổi, tại làm sao một con người có khí chất như vậy trong chớp mắt lại biến đổi nhanh đến thế, bất quá, thần thái mới vừa rồi của hắn, thật sự…… rất có mị lực a, nhất là loại ánh mắt giống như dã thú đó, dường như có thể xuyên thấu thủng lòng người, một nam sinh thật cổ quái.
Chỉ trong chốc lát đồ ăn đã lục đục dọn lên bàn, Sử Hạo bắt đầu kéo ống tay áo, lộ ra tư thế của một trận ăn uống điên cuồng, như thần trùng mở mả, như hà bá đánh vựa, tư thế này, so với bọn thổ dân Châu Phi chạy nạn có khi còn điên cuồng hơn.
Nhìn dầu mỡ vung vãi tung tóe khắp nơi, cảnh tượng đống đồ ăn hùng vĩ bao la, ngó qua thôi cũng đủ khiến cho đầu óc Yến Tịnh nhất thời trở nên choáng váng, đôi đũa trên bàn tay nhỏ trắng trẻo, dừng lại trên không trung, không biết nên hạ xuống như thế nào, ả này coi như là kẻ quá chuộng nghi thức rồi, ngay cả ăn cơm cũng có thể hào phóng đến mức độ như này.
Vương Hoa và Nhiêu Hải Yến cơm nước xong xuôi, từ tiệm cơm đi ra, đột nhiên liếc thấy hình như là Sử Hạo đang “đánh giậm, đâm chém” như lang như hổ ở quán cơm bên cạnh, gã bèn nắm tay Nhiêu Hải Yến sóng vai bước vào, người chưa tới, tiếng đã vang:
– Sử Hạo, ớ, cậu đang liên hoan party ở đây hả?
Thấy bày biện một bàn thức ăn thịnh soạn, một kẻ kiến thức uyên bác như Vương Hoa cũng có chút kinh ngạc.
Sử Hạo cầm lấy cái giẻ (thằng này chỉ dùng giẻ thôi +_+), lau qua mồm miệng, chỉ khẽ cười nhẹ một tiếng:
– Là các vị a, ngồi xuống cùng nhau ăn uống tý.
– Ấy, thôi, bọn tôi vừa mới ăn no rồi, ai đây thế?
Vương Hoa nghi hoặc ngó nhìn một con bé con đang ngồi đối diện với Sử Hạo, con bé giống như một người vợ trẻ lẳng lặng ngắm nhìn trượng phu dùng bữa cơm. Gã hỏi Sử Hạo.
Nghe thấy Vương Hoa bảo ăn rồi, Sử Hạo ngay lập tức tiếp tục vùi đầu vùi mặt vào đống thức ăn, đống thức ăn này ngay cả lễ mừng năm mới cũng không được ăn a, phải rồi, gói ghém chút ít đồ mang về cho bà nội và muội muội ăn, còn đối với vấn đề của Vương Hoa hỏi, hắn chẳng qua chỉ lẩm bẩm nói ậm ờ:
– Cô ta á, không quen biết.
Vương Hoa còn chưa kịp nói, Yến Tịnh đã đột ngột đứng dậy, đôi môi đỏ lay động, mắt như nước hồ thu, điềm đạm khả ái, trong ánh mắt tràn ngập đầy u oán nhìn Sử Hạo, nhỏ giọng nức nở nói:
– Cái tên xấu xa nhà ngươi, buổi chiều hôm đó….. ngươi đem người ta….. ngươi… ngươi lúc ấy có nói sẽ vĩnh viễn…… hôm nay, ngươi lại nói không có quen biết, ngươi, ta ghét ngươi.
– Ây, cô đang nói lăng nhăng gì đấy, cái buổi chiều hôm đó chẳng phải ta chỉ nhìn……. Pei! Chiều hôm đó ta làm cái gì cơ?
Sử Hạo nuốt thức ăn trong miệng, tức giận nhìn chằm chằm vào Yến Tịnh, vừa định giải thích nhưng lại chợt phát hiện “càng tẩy càng đen”.
Nghe bọn họ nói chuyện với nhau một phen như vậy, Vương Hoa và Nhiêu Hải Yến càng thêm tin chắc bọn này ắt hẳn có cố sự. Nhiêu Hải Yến cúi đầu, thấp giọng nói:
– Hoa à, chúng mình không nên quấy rầy người ta dùng cơm nữa, đi thôi.
Vương Hoa nhìn qua Nhiêu Hải Yến, lại nhìn qua khuôn mặt đang đỏ tía tai của Sử Hạo vừa cãi cọ với Yến Tịnh xong, bề ngoài gã không khỏi bất lực mà lắc đầu, khóe miệng có một tia cười khổ lúc ẩn lúc hiện rất rõ ràng. Gã nói với Sử Hạo:
– Sử Hạo, chúng ta đi học trước đây, à đúng rồi, chuyện Cẩu Vương đã nghe ngóng được tin tức, tý đến trường ta sẽ nói với cậu.
– Ờ, đi nhé.
Sử Hạo nói xong, lại ngồi xuống ăn cơm, bất quá tựa hồ bữa cơm thật vô vị.