Bạn đang đọc Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh: Chương 30
TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 30: Lưu manh cũng động tâm trước mỹ nữ
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Tình cờ gặp gỡ một cô bé xinh đẹp, Sử Hạo cũng hy vọng có được một kết quả khả quan nào đó, thế nhưng cuộc sống của hắn cũng không vì thế mà trở lên kích động hay đảo lộn. Đúng như hắn nghĩ, hai đường thẳng giao nhau, chẳng qua cũng chỉ là cắt nhau trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, thế giới mà hai bên lưu lại cũng chỉ là một vết tích mà thôi, rồi lại theo phương hướng riêng của mình mà kéo dài đến vô tận, có lẽ đây chính là điều đáng buồn của xã hội, thế nhưng, duyên phận nó là như thế, luôn luôn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Sử Hạo vô cùng lo lắng chạy như điên về trường học, nhưng trong đầu vẫn như cũ luẩn quẩn với hình bóng của mỹ nữ vừa mới gặp gỡ kia, nói thật là con bé đó quả thực quá mê người, mang thân xác của con người và hương sắc của ma quỷ, hắc, nếu như lúc ấy mình hỏi qua tên tuổi và địa chỉ của ả thì tốt quá, dẫu sao cũng coi như là một chuyến làm quen, sau này không biết chừng có thể nhờ vả tiểu phú bà đó kiếm chác chút đỉnh, nhờ ả chăm sóc, nuôi dưỡng ta, ta đương nhiên đường đường trở thành một phú ông rồi, oa oa oa….. Ách…. Thôi bỏ đi vậy, ta đường đường là một lưu manh thân cao hơn thước, sao lại có thể bám váy đàn bà được, hay là trực tiếp bắt cóc ả nhỉ, hắc hắc….
Chạy liền một mạch, rốt cuộc lúc về phòng học đã trễ mất 25 phút đồng hồ, được cái lần này có tiến bộ, luôn luôn không còn trễ đến nửa giờ nữa. Vứt bỏ hết thảy mọi suy nghĩ về mấy chuyện không đâu, Sử Hạo lắc lắc đầu, đứng ở cửa phòng học, tay phải gõ lên kính một cái, lớn tiếng hét:
– Báo cáo!
Tiết tự học mặc dù không giảng bài, nhưng sẽ có giáo viên quản lý kỷ luật ở trong phòng học, một vị nữ giáo viên trung niên đời “PenIV” (1) đang ngồi trên bục giảng cúi đầu nhìn vào sách giáo khoa, nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh, liền quay đầu ra nhìn, lúc thấy rõ tướng mạo của học sinh ngoài cửa thì không khỏi ngây người, chợt cẩn thận dè dặt hỏi:
– Trò, trò sao lại tới trễ?
Sử Hạo không chút chần chừ, nghiêm túc nói:
– Mới vừa rồi đi trên đường gặp phải đứa bé gái, tôi cho rằng đứa bé bị bắt cóc, vì vậy đã anh dũng cùng bọn đạo tặc chiến đấu không ngại sinh tử, cuối cùng liều mình giết địch cứu được cô bé kia, sau đó đưa nó về nhà, do vậy mới đến trễ. Cô giáo, tôi có thể vào học được không?
Mẹ kiếp, ông mày tuy rằng đang ở trong thời gian thử thách nhưng làm đéo gì đến nỗi vào muộn có hai mươi mấy phút rồi đòi đuổi học ông?
Quyển sách giáo khoa trong tay nữ giáo viên mất tự nhiên run run, thằng học sinh này là cái gì, đã vào muộn lại còn khí thế lớn, rất chi là hùng hồn, còn dám khoác lác bịa ra một cái vỏ thật hay, cái gì mà xuyên qua rừng gươm rừng giáo, bất quá những lời này bà ta chỉ có thể ngẫm nghĩ ở trong lòng, đây chính là thằng oắt con mà ngay cả “bạo lực lão sư” nó cũng dám táng, bà ta cũng không muốn bị một thằng học sinh như thế cướp đi trinh tiết hơn 30 năm dạy học đáng quý của mình, vì vậy, phẩy tay nói:
– Thôi vào đi.
– Cảm ơn cô giáo.
Sử Hạo nhấc chân bước vào, trong lòng nhủ thầm “Con mụ già này làm sao cứ chằm chằm nhìn vào ta thế nhỉ, chẳng lẽ động đực rồi, bố mày khinh, này mụ gái già, lão ngưu ta thích ăn cỏ non cơ, Pei!”
Nhiêu Hải Yến thần sắc có chút ảm đạm, từ lúc thanh âm Sử Hạo vang lên, tầm mắt nàng liền dừng trên người Sử Hạo, thế nhưng, hắn lúc đi ngang qua, từ đầu chí cuối cũng không hề nhìn mình lấy một cái, có phải mình đã thực sự làm tổn thương hắn rồi không, bị thương đến nỗi ngay cả một chút lành lặn để khỏi bệnh cũng không còn sao?
Sử Hạo trở lại chỗ ngồi, liền ngả đầu lên tay, dựa trên vách tường, trong miệng ngậm ngậm cái bút bắt đầu ngẫm nghĩ, 300 đồng tiền thuốc thang nhất định là không thoát, xin bà nội tuyệt đối là tội ác, bà nội mỗi ngày gom phế phẩm, bán bánh bao, tiền kiếm cũng chẳng có nhiều, không thể nào để cho bà cụ tăng thêm gánh nặng được, hay cướp tiệm vàng? Bắt cóc gái nhà giàu? Đột nhập lầu ăn trộm? Làm những điều như thế thật là mất hết cả hình tượng lưu manh của ta. Ách. Bán trinh tiết của ta, cũng không biết chừng lại có vài vị thiếu phụ ấy chứ, thôi thì bán rẻ đi vậy, ài, tiền ơi là tiền, rốt cuộc đào đâu ra tiền đây?
Sau hai tiếng giờ tự học, Sử Hạo vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào hợp lý, những hành động điên khùng cũng bị hắn bỏ quên, chỉ vì mấy trăm đồng mà rao bán trinh tiết thì thực sự là không đáng. Tan giờ học, Long Giang và Trương Thiên Cường liền chạy tới, cả thêm Vương Hoa, Tiền Nhâm Hào, năm đại lưu manh tụ họp lại, Nhiêu Hải Yến lặng lẽ đi theo bên cạnh Vương Hoa, đứng một bên im lặng. Lại chợt gặp Sử Thanh và Trần Thơ Lôi, nhóm tám người đông đảo bước ra khỏi trường, lêu lổng trên đường trong chốc lát, rồi mấy người mỗi kẻ một ngả, Tiền Nhâm Hào và Long Giang chịu trách nhiệm đưa Sử Thanh về nhà, Vương Hoa thì đưa Nhiêu Hải Yến, một cách rất tự nhiên Trần Thơ Lôi được phân phối cho Sử Hạo.
Dọc đường đi, thần sắc Sử Hạo có chút u ám, trầm mặc không nói, Trần Thơ Lôi cúi cái đầu nhỏ nhìn xuống mặt đường bằng phẳng, ánh đèn lờ mờ nhu hòa chiếu rọi lên khuôn mặt nó, giống như được phủ một tầng lụa mỏng, thật động lòng người đến khó tả.
– Hạo ca, tại sao anh không nói chuyện?
Một lúc lâu sau, Trần Thơ Lôi rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi, trên khuôn mặt đôi mắt của hắn có chút buồn bã đang lưu chuyển, thấy Sử Hạo nhìn lại, nó vội vàng cúi đầu xuống, khẽ cắn đôi môi đỏ, mặc dù biết Hạo ca lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu thấy hắn lộ ra vẻ mặt này.
– A…. Ờ……Đang suy nghĩ một vài chuyện, ha ha, không có gì cả.
Sử Hạo cười cười tỏ ý xin lỗi, tầm mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn của nó trong chốc lát rồi nhanh chóng rời đi.
– Có phải bởi vì chuyện anh đánh thầy giáo không? Hạo ca, trường học không phải nói anh không bị đuổi học đó sao?
Trần Thơ Lôi nhìn xuống dưới đất, thấp giọng hỏi, kiểu như sợ chọc giận tới Sử Hạo.
– Cái con lừa trọc đó mà dám đuổi học ta, ta sẽ đến vặt hết mấy cái lông trên đầu nhà lão cho lão ấy biến thành cái gò đất hoang, xem xem nhà lão còn chăn dê thả bò trên đó như thế nào nữa.
Sử Hạo một cước sút tung chai nước khoáng, căm giận chửi.
– Hì hì
Trần Thơ Lôi được hắn pha trò nhịn không được, cười duyên một cái, đây mới là Hạo ca a, cái gì cũng thờ ơ, luôn luôn lạc quan hướng về phía trước, nó dừng lại, nói:
– Hạo ca, đến nơi rồi, anh trở về đi thôi, cảm ơn anh.
Sử Hạo đảo mắt nhìn xung quanh mình, chỗ này có một con đường cái cách nhà gã không xa lắm, nhà cửa bốn phía đều là những biệt thự nhỏ của tư nhân, mới vừa rồi còn có vài người đi bộ trên phố, nhưng đến giờ đã chẳng còn mấy người, sống tại biệt thự, xem ra con nhỏ này gia cảnh cũng không tệ, cũng là phú bà a.
– Ờ, anh đi đây, vào đi
Sử Hạo đưa tay lên nhéo nhẹ vào gương mặt búng sữa của Trần Thơ Lôi, trên mặt nó nhất thời lộ ra vẻ ửng đỏ, dưới ngọn đèn mờ tối, có một loại quyến rũ lôi cuốn không nói lên lời, Sử Hạo trong lúc nhất thời không khỏi ngây người ngắm, Trần Thơ Lôi cũng cảm nhận được ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của Sử hạo, càng thêm thẹn thùng, quả tim như con nai con chạy loạn, một bầu không khí mập mờ trong nháy mắt tràn ngập khắp khoảng không, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô nam quả nữ, cái loại không khí này đủ để cho người ta phát điên, con bé vô thức khép lại hai tròng mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi nhếch lên.
Sử Hạo chưa bao giờ cho rằng gã là cái gì gì đó chính nhân quân tử, loại nữ sinh thuần khiết chất phác đặt ngay trước mặt, bất luận là kẻ nào cũng không thể cự tuyệt, đủ để thỏa mãn đến cực độ với mọi kẻ được coi là đàn ông. Sử Hạo căn bản không có cách nào kháng cự nổi loại dụ dỗ này. Khuôn mặt từ từ ghé vào, hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở hổn hển cùng mùi hương từng đợt lan tỏa của Trần Thơ Lôi.
Cuộc sống không phải là vở kịch, những cũng có đôi lúc cuộc sống so với kịch còn kịch hơn cả kịch, trong cuộc sống chính bởi có quá nhiều điều mà con người ta không thể dự đoán được vì thế mà nó mới trở nên muôn màu muôn vẻ, chẳng phải thế sao?
Ngay khi môi hai người sắp sửa đụng chạm, thì một đạo âm thanh già nua yếu ớt vọng đến:
– Tiểu tử, thật là phiền toái, ngươi dẫm lên cái lon rồi kìa.
Một lão già như hồn ma đứng phía sau Sử hạo, thiếu chút nữa hù dọa hắn chết khiếp.
Sử Hạo đang đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, trong nháy mắt liền bị sút xuống vực sâu, luồng không khí mập mờ nhất thời cũng tiêu biến mất không còn lại một mảnh, Trần Thơ Lôi trước tiên khôi phục vẻ tỉnh táo, sau đó che mặt rồi chạy như bay về phía mấy tòa biệt thự.
Sử Hạo giật mình chuyển vị trí, kinh ngạc nhìn Trần Thơ Lôi mông nẩy eo lắc chạy về hướng biệt thự, một hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, than thở không thôi “Ài, nhìn cái mông nhỏ lắc lư lắc lư thật làm người ta đau lòng, bất quá nó cũng nhỏ tuổi như Sử Thanh a, mới vừa rồi thiếu chút nữa thì ta đã thịt bỏ mẹ nó rồi, mẹ kiếp, ta thật là cầm thú”.
Sử Hạo bèn phủi tay bỏ đi, tung ta tung tăng hướng phía nhà mình chạy về, tuy nhiên trong nhà lại đang phát sinh một biến cố có thể hoàn toàn khiến hắn phải vắt giò lên cổ mà chạy, biến cố này, cũng sẽ thay đổi cuộc sống của hắn hoàn toàn……
(1) PenIV: (nguyên văn đoạn đó 一个奔四 的中年女教师, trong đó “奔四” là từ lóng tác giả dùng để xỏ xiên bà giáo viên, nghĩa gốc là chỉ bộ vi xử lý máy tính Pentium đời IV)
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546