Bạn đang đọc Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh: Chương 22
TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 22: Hạo ca có số đào hoa?
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Hai ngày tới học viện mỗ sẽ phải thi mấy môn giữa khóa cho nên có thể sẽ hơi bận chút, thi cử xong xuôi sẽ post đủ chương như đã cam kết.
Long Giang nói xong, đôi mắt đầy vẻ mong ngóng nhìn Sử Hạo, chờ đợi một câu trả lời vừa ý từ hắn.
Sử Hạo đương nhiên biết cái kế hoạch trong miệng gã này là gì, cùng có quan hệ với Sử Hạo, hội của Tiền Nhâm Hào, Long Giang và hội của Vương Hoa, Trương Thiên Cường đang tính hợp hai làm một, cũng chính là kiểu liên minh bang hội thường tình của đám xã hội đen, bọn chúng muốn cố gắng mời Sử Hạo, nhưng Sử Hạo vẫn chưa tỏ rõ thái độ.
Sử Hạo vặn vẹo vai phải, vác túi sách lên, nói:
– Ở trường học đánh đấm nhỏ lẻ vô vị bỏ mẹ, ta đối với nó cũng chả hứng thú, các ngươi cứ việc tham gia náo nhiệt, lúc nào cần ta thì hẵng mở miệng.
– Ài, nhưng mà cậu đã nghĩ qua chưa, mặc dù không có hứng thú, nhưng vô hình chung cậu đã bước chân vào rồi, hiện nay ở trường học, có rất nhiều người đều đã biết đến đại danh Sử Hạo của cậu, uy vọng không hề nhỏ a.
Long Giang có chút tiếc hận thở dài, mặc dù mới cùng Sử Hạo tiếp xúc không lâu, nhưng gã cũng biết, nếu tay đại ca này mà đã quyết thì chỉ sợ dù có tám vị mỹ nữ trần truồng cũng kéo không lại.
– Hắc hắc, không gia nhập, nhưng cũng không có nghĩa là ta dễ dàng tha thứ cho đứa nào đó khi dễ ta, dám liều lĩnh mà động đến các thứ của Hạo ca, ta sẽ sút cho nó tòe mỏ.
Sử Hạo ngữ khí không nhanh không chậm, rất ôn hòa, thế nhưng lại làm lộ ra một cỗ ngạo khí quyết đoán khó tả.
Hai người chém gió chém bão một phen, bất tri bất giác đã tới trường học, Long Giang học Sơ tam Ban 1, hai người chia tay, Sử Hạo trực tiếp nhắm phía Sơ tam Ban 7 rời đi. Trước giờ vào học, cảnh tượng ở Ban 7 thật là lộn xộn, so với cái bọn quán cóc bán đồ ăn nhanh hợp lại cũng chẳng khác chi là mấy, đám nữ sinh “long tộc” kia thì đang ra sức hăng hái mà bôi son trát phấn lên mặt. Chì vẽ mắt, son môi, phấn sáp vốn là những đồ vật thiết yếu không thể thiếu nằm trong túi sách của đám đàn bà. Sử Hạo chợt hiểu, đồng tiền với đám đàn bà, kiếm ra thật dễ, hắn cũng không biết rằng với cái ý nghĩ trong lúc vô tình đó, cũng chính là “tiền đồ” của hắn sau này.
Nhiêu Hải Yến đến sớm trước hắn, lúc này đang ngồi trên bàn chuẩn bị bài vở môn học. Chỗ bên cạnh nàng vẫn đang bỏ trống, Vương Hoa hãy còn chưa tới, thật gã mà tới, há Hải Yến còn ngồi mà xem bài vở? Tầm mắt Sử Hạo khẽ liếc nhìn lên khuôn mặt kiều mỵ đang chăm chú của Nhiêu Hải Yến, trong thoáng chốc vội rời đi, thói quen của hắn là bước vào lớp bằng cửa sau, kiểu giống như luồng không khi vô hình vô sắc ấy, không ai chú ý tới trong phòng học còn có thêm một người.
Sử Hạo cảm thấy cái chuyện này thật đáng thương mà cũng thật đáng cười. Hắn thề, một ngày nào đó, hắn sẽ làm cho tầm mắt chúng nhân không ngừng mà dõi theo thân ảnh di động của Hạo ca.
Tuy nhiên, cơ hội cũng đến sau đó không lâu.
Sử Hạo uể oải gục trên mặt bàn, con mắt hết ngó lại nghiêng luẩn quẩn quanh người Nhiêu Hải Yến xinh đẹp. Bởi vì hôm nay là thứ hai, nhà trường có một buổi chào cờ nhạt nhẽo, tất cả học sinh phải mặc đồng phục, nghe lãnh đạo nhà trường nói chuyện, hành vi không mặc đồng phục trong giờ chào cờ chính là không có tinh thần yêu nước, hồi thời kì Văn Cách (Cách mạng Văn hóa-dịchgiả), thì sẽ được kéo ngay ra ngoài mà chửi rủa, bất quá bây giờ đang là thời kì xã hội chủ nghĩa cộng sản yên bình, không thể bị để lăng nhục như vậy, cho nên việc phê bình được thay đổi bằng phạt tiền.
Đồng phục hai màu trắng xanh mộc mạc giao nhau cũng không thể nào che đậy hết đi nét kiều mỵ của Nhiêu Hải Yến. Ngược lại với bộ đồng phục tăng thêm cho nàng vài phần mê hoặc. Thoáng trong phút chốc Sử Hạo không khỏi ngây người, hình bóng Nhiêu Hải Yến trong đầu hắn như đang chìm dần vào một cuốn phim, cùng nhau cười đùa, cùng nhau khóc, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi, mười năm rồi, tình cảm đã mười năm a.
Nghĩ tới đây, trái tim Sử Hạo không khỏi quặn lại, trong ánh mắt hắn tự dưng hiện ra một chút đau thương, u buồn nhàn nhạt. Chợt lúc này, Nhiêu Hải Yến đột ngột quay đầu nhìn về cái góc của Sử Hạo, ánh mắt hai người lập tức va chạm. Chỉ trong nháy mắt Nhiêu Hải Yến lập tức quay đi, nhưng thần sắc ở trong đôi mắt Sử Hạo giống như một thanh kiếm sắc hung hăng mà đâm vào trái tim nàng, nàng chợt cắn răng một cái, giống như quyết định điều gì đó, có chút cảm thụ của sự liều lĩnh như khi tiến ra chiến trường. Đột nhiên nàng đứng dậy, hướng phía Sử Hạo đi tới, trên đường đi vẫn né tránh ánh mắt của Sử Hạo, tới bên cạnh hắn, đem một tờ giấy nhỏ đặt lên trên bàn Sử Hạo rồi trở gót quay lại.
Sử Hạo kinh ngạc nhìn Nhiêu Hải Yến, con bé này đang làm quái gì thế? Chẳng lẽ là nhận lầm người? Bằng không tại sao lại đem tờ giấy truyền qua đây? Không nên là thư tình nha. Sử Hạo mường tượng một chút tư vị đẹp đẽ, nhưng ngay sau đó gã tự giễu mình cười cười. Cả đời này của gã chỉ sợ không có số nhận được thư tình, có lẽ sau này phải đẻ ra thằng con, đẹp trai một chút, giúp mình hoàn thành chí nguyện lớn lao này.
Trên tờ giấy viết rất ngắn gọn, chữ viết ưu nhã rõ ràng, tuy không phải là dạng tiêu chuẩn của thể chữ khải, nhưng nhìn qua rất thoải mái. Người ta thường nói chữ viết con gái cùng tướng mạo có quan hệ trực tiếp, nhưng chữ viết con trai và tướng mạo thì lại ngược lại, thật đúng là có chút đạo lý.
Chữ viết Sử Hạo ngoáy tít thò lò rất khó ngửi, quả thực có thể xưng là ma quỷ họa phù (xấu như gà bới-dịchgiả), cho nên hắn cho rằng mình rất có mị lực.
“Tiểu Hạo, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau về nhà, hôm nay, tan học chờ ta, được không?”, trên tờ giấy chỉ viết một câu như vậy, nhưng trong lòng Sử Hạo không biết có cảm giác gì, hình như đó là cảm giác vui sướng mãnh liệt không tưởng tượng nổi.
Thoáng chốc, tiếng chuông trường học vang lên, tất cả học sinh như ong vỡ tổ tràn xuống sân trường. Ngôi trường Nhị Trung có hơn năm ngàn học sinh, từ trên nhìn xuống, là một đám lớn chi chít. Nghi thức nghiêm trang long trọng bắt đầu, thế nhưng đối với học sinh mà nói, thật ra là nhàm chán đến cực độ, đầu tiên là bốn đứa thành viên Hội học sinh ăn mặc như mấy con chó đang mang quốc kỳ bước đi không hề có chút chuẩn mực tới bên cột cờ. Bài hát quốc ca vang lên sau đó, “đại ca” cầm cờ vung mạnh tay lên, nhưng lại không thể làm cho lá cờ tung ra, lá cờ gập xuống ủ rũ giống như một cái cọc gỗ từ từ được kéo lên cao, cuối cùng cũng lên tới đỉnh, quốc kì một chút tung bay cũng chẳng thấy đâu.
Sử Hạo không thể ngửi nổi, nếu để các bậc tiền bối cách mạng những người đã phải mang máu tươi để đổi lấy quốc kỳ, rồi lại bị đám hậu bối làm thành như vầy, thế nào cũng phải đập mộ mò dậy mà nện cho chúng nó một gậy.
Quốc kỳ mặc dù không bay theo gió nhưng cuối cùng cũng được treo lên, kế tiếp chính là màn phát biểu của lãnh đạo nhà trường. Chẳng qua cũng chỉ quanh đi quẩn lại người tốt việc tốt, ai ai được khen, ai ai giúp bà cố nội phơi cái chăn bông, rất nhiều mấy cái thể loại này, sau đó là đốc thúc học sinh cố gắng học tập, có chí tiến thủ, tương lai trở thành con người có ích cho đất nước, học sinh đang đứng dưới sân nghe thôi cũng thấy phát ngán.
Lúc con mắt Sử Hạo còn đang soi mói nữ sinh thứ ba mươi tám, thì lão hiệu trưởng “thông minh tuyệt đỉnh” kia cuối cùng cũng diễn giảng xong xuôi, nhanh chóng kết thúc, chuông vào học theo đó vang lên, Sử Hạo quả thực kinh sợ không thôi, sắp xếp thời gian thật là chuẩn, cứ như thần linh ấy, khó trách trên đầu lão này còn không có đủ mười cọng lông.
Đến buổi trưa, Sử Hạo cũng không biết đã qua bao lâu, đang lúc mơ mơ màng màng thì nghe được tiếng chuông tan học, thế nhưng cái lúc mà gã luống ca luống cuống không biết làm sao này, Tiền Nhâm Hào bỗng nhiên đi tới phía hắn, tựa người vào bàn Sử Hạo, hướng ra ngoài cửa, bĩu lồi cả môi, cười cười nói nói vẻ mặt mập mờ.
– Hạo ca, “cụ bà” của cậu tới kìa.
Tiếp xúc trong mấy ngày qua, quan hệ của hai kẻ này cũng không còn mấy căng thăng, bởi vì Sử Hạo thường xuyên tự xưng “Hạo ca”, cho nên gã cũng quen miệng thành tính cứ “Hạo ca Hạo ca”, con người một khi tạo thành thói quen, muốn thay đổi nó sẽ cực kì khó. Tục ngữ có nói “Thói quen tốt, được lợi cả đời, thói quen hư, thiên tai cả kiếp” (1)
Sử Hạo nhìn theo hướng ánh mắt Tiền Nhâm Hào, chỉ thấy ở cửa có một bóng hình xinh đẹp đang chần chừ lưỡng lự, hai tay nghịch nghịch góc áo, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo chút ửng đỏ, không phải là Trần Thơ Lôi thì là ai.
Sử Hạo mỉm cười, việc Trần Thơ Lôi đến tìm hắn cũng không phải chuyện gì quá hi hữu, hắn đi ra ngoài, cười cười.
– Thơ Lôi, có chuyện gì sao?
– À?
Trần Thơ Lôi đang suy nghĩ xem có nên hay không gọi Hạo ca ra, không nghĩ tới là hắn đã tự mò đến, Trần Thơ Lôi ban đầu cả kinh, sau đó lắp ba lắp bắp.
– Không…..Không có gì … Hạo ca…. Bây giờ… Anh có rảnh không?
Sử Hạo bực cả mình, thế quái nào mà thoáng chốc đã có hai ả nữ sinh cùng mình hò hẹn, số đào hoa tới?
(1) Nguyên văn: 好的习惯能让人受益终生, 坏的习惯能毁掉一个人 (người có thói quen tốt, cuộc đời sẽ được lợi, kẻ có thói quen xấu sẽ hủy diệt cả cuộc đời)
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546