Bạn đang đọc Tôi Ghét Thần Tượng – Chương 84
_Mình có thể chạy được. Mình chạy trước đây…!!
Nói là làm, Thanh cúi xuống buộc chặt giây giày. Thanh phóng đi như tên lửa, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Thanh, Thanh hoàn thành ba vòng trong một thời gian kỉ lục, cô giáo run run hỏi.
_Em..em..!! sao…sao em có thể….??
Thanh lau mồ hôi trên trán, Thanh mỉm cười bảo.
_Em luyện tập….!!
Sau một giây sững sờ cả lớp vỗ tay hoan hô Thanh nhiệt liệt, Thanh mỉm cười đáp lại tấm lòng của cả lớp dành cho Thanh. Cô giáo vui mừng bảo Thanh.
_Em nên tham gia vào câu lạc bộ mới thành lập của trường, cô nghĩ nếu tham gia thi đấu, em có thể giành được giải…!!
Thanh le lưỡi đáp.
_Em chỉ chạy cho vui, cho khỏe thôi,còn tham gia thi đấu em sợ em sẽ làm mọi người thất vọng…!!
_Ai bảo em thế…!! Em có biết là em vừa hoàn thành ba vòng xung quanh trường trong vòng bao nhiêu phút không…??
Thanh đỏ mặt không đáp, ánh mắt Thanh bây giờ không nhìn mọi người mà đang nhìn một người con trai đang đứng dựa vào gốc cây. Đôi mắt anh ta nhìn Thanh lúc này vừa nồng cháy, vừa yêu thương, vừa oán hận. Thanh không tài nào dứt ra được, Thanh chỉ còn cách đứng im chịu trận, đứng im nhìn hắn, và để cho hắn nhìn lại.
Ái Vân thấy Long cứ nhìn Thanh mãi, cô ta mai mỉa.
_Anh nhìn nó nhiều quá anh không sợ hỏng mắt hả…??
Long tức khí đáp.
_Đó là việc của tôi, không liên quan gì đến cô…!!
_Sao lại không liên quan gì đến tôi. Anh nên nhớ bây giờ anh là chồng chưa cưới của tôi, anh làm gì, nói gì cũng phải nghĩ đến tôi một chút…!!
Long nhếch mép.
_Cô nói hay lắm, còn cô thì sao, cô có bao giờ tôn trọng tôi chưa. Cái tính thay tình như thay áo của cô có sửa được không…?? Có quên được không…??
Cô ta ngọt ngào bảo.
_Anh đang ghen đúng không…??
Long bật cười.
_Ghen…?? Tại sao tôi phải ghen…?? Cô có là gì của tôi đâu…?? Bạn gái không phải, người yêu không, bạn cũng không. Với tôi cô chỉ là một người học cùng lớp, một kẻ xa lạ mà thôi…!!
Cô ta gầm lên.
_Tại sao cứ hễ mở miệng là anh lại tìm cách sỉ nhục tôi. Nếu anh không yêu tôi, không để ý đến tôi thì tôi sẽ không để yên cho cô ta đâu…!!
Long quay phắt lại, Long gằn giọng.
_Cô cứ thử động vào cô ấy thử xem tôi sẽ làm gì cô. Cô nên nhớ bây giờ cô ấy là người yêu của Hoàng, là người hầu của tôi. Cả hai chúng tôi sẽ bảo vệ cô ấy bằng mọi cách, cô nên nhớ mà tránh xa cô ấy ra…!!
Cô ta khinh khỉnh đáp.
_Cô ta cao quý quá…!! Hạnh phúc quá khi được hai chàng hot boy của trường để ý. Tôi là một kẻ từ xưa đến nay không chịu thua ai, không chịu cúi mình trước ai. Thứ mà tôi không có được thì cô ta cũng đừng hòng mà có. Tôi sẽ làm cho cô ta phải khốn khổ nếu cô ta dám cản đường tôi… !!
Long thở dài.
_Cô đúng là một đứa con gái ích kỉ, một kẻ chẳng ra gì… !! Sống mà không biết, không hiểu tại sao mình bị người ta ghét, bị người ta khinh bỉ thì thật đáng thương. Cô có biết là chính cái tính cách đanh đá, ẻo lả, và khinh người của cô mới khiến tôi ghét cô không hả… ??
_Tôi thật không ngờ là cô lại ngu ngốc đến mức đi đổ tội cho người khác vì người ta không chú ý, không quan tâm đến cô. Cô thật đáng thương… !! Thật ngu ngốc… !! và cũng thật đáng ghét… !!
_Cô biến đi… !! Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa… !!
Cô ta tức giận đến run cả người, cô ta phẫn uất gào lên.
_Anh hãy đợi đấy… !! Hãy đợi đấy… !!
Long nhún vai.
_Thì tôi có bỏ đi đâu mà cô phải nhắc… !! Có giở trò gì, hay thủ đoạn gì thì nhanh nhanh lên nhé, tôi chờ… !!
Mặt cô ta đỏ gay gắt, miệng cô ta mím chặt, đôi mắt cô ta vằn lên, cô ta nghiến răng bảo Long.
_Đừng tưởng là tôi không biết anh đang để ý đến con hầu của anh. Tôi sẽ công bố chuyện này cho cả trường biết, để xem lúc đó anh giải quyết chuyện này thế nào. Để xem cô ta phải đối diện với báo chí ra sao… !!
Long thương hại nhìn cô ta, Long nói.
_Nếu cô mà làm thế thì cô chỉ rước họa vào thân thôi. Cô có biết là đây là ngôi trường do tôi quản lý không hả… ?? cô có muốn ngay bây giờ tôi làm đơn tống cô ra khỏi trường không… ?? cô lấy chứng cứ gì, bằng chứng gì để chứng minh tôi thích cô ấy, tôi đang để ý đến cô ấy… ??
_Cô có muốn cả trường tẩy chay cô, ném đá, cà chua, và trứng thối vào người cô không.. ?? Nếu không muốn thì cô hãy im đi, và biến khỏi đây đi… !!
Cô ta tái mặt, đôi mắt cô đỏ hoe, Long càng đối xử lạnh nhạt và càng tàn nhẫn với cô ta thì cô ta lại càng thích, càng yêu và càng muốn có Long nhiều hơn.
Trái tim cô ta không ngừng đập nhanh khi ở bên cạnh Long, đây là lần đầu tiên cô ta mới cảm nhận được yêu là như thế nào, thích là như thế nào. Đúng là khi yêu ai đó, thích ai đó mới thật sự là khổ, mới thật sự cảm nhận hết được nỗi đau, sự nhớ nhung khi người mình yêu cứ mãi dửng dưng với mình, cứ mãi ghét mình.
Long không nhìn cô ta mà quay sang nhìn Thanh, Thanh đang nói chuyện và đang cười đùa vui vẻ với mấy đứa bạn gái trong lớp.
Thanh nhìn cái sào cao cao trước mặt, hứng chí, Thanh nâng nó lên cao. Thanh mỉm cười thật tươi, lấy cái dây thun, Thanh buộc gọn tóc, vuốt tóc cho thật thẳng, thật mượt, Thanh xoay khớp cổ chân, cổ tay, xoay khớp gối.
Hai tay chống sườn, ánh nắng đang chiếu thẳng vào chỗ Thanh đứng, trông Thanh bây giờ rực rỡ như một con bướm đang tung cánh khoe sắc giữa nắng mai.
Thanh làm cho trái tim của hai người đàn ông loạn nhịp, làm cho họ phải ngơ ngẩn nhìn. Thanh không chú ý gì đến họ, bây giờ Thanh chỉ chú ý đến cái sào trước mặt, đến chiều à nó đang thách thức Thanh.
Thanh hét nhỏ.
_Cố lên… !! Mày có thể nhảy qua… !!
Dung kinh ngạc hỏi.
_Cậu định làm gì thế…. ???
_Nhảy cao… !!
_Sao…. !!
Tiếng hét của Dung to quá đến nỗi tất cả mọi người xung quanh đều phải chú ý lắng nghe, họ tưởng đang có chuyện gì đó xảy ra. Thanh nhăn mặt.
_Cậu định thông báo cho toàn trường biết là mình sắp nhảy cao hả… ??
_Mình xin lỗi nhưng cậu làm mình ngạc nhiên quá… !!
_Có gì đâu mà ngạc nhiên. Tự nhiên mình lại thích nhảy cao thôi… !!
Thanh không nói không rằng. Lấy đà, Thanh nhẹ nhàng chạy, chỉ một cú nhún, Thanh bật bổng người lên cao, lộn nhào ba vòng trên không, Thanh đáp nhẹ nhàng xuống tấm nệm ở phía dưới.
Tất cả mọi người lại được một phen kinh ngạc, họ không thể nào hiểu được tại sao chỉ trong một thời gian ngắn Thu lại thay đổi một cách nhanh chóng như thế. Cô giáo dạy thể dục lại lắp bắp hỏi.
_Em…em … !!
Thanh phì cười.
_Em không sao… !!
Thanh vừa quay lại, một quả bóng bàn bay thẳng vào mặt Thanh, do quá bất ngờ, Thanh chỉ còn nghe một tiếng hét của Dung.
_Cẩn thận….!!
Thanh nằm lăn ra đất, Thanh thấy tối tăm hết mắt hết mũi, thấy trời đất chao đảo, thấy mình đang lọt xuống một cái hố sâu đen ngòm. Mắt Thanh nhắm lại, Thanh ngất đi.
Hoàng sợ hãi, vội cúi xuống, Hoàng lay gọi Thanh.
_Thu…!!Thu…!!
Dung run giọng bảo Hoàng.
_Mau bế nó lên phòng y tế đi…!!
Hoàng nhanh chóng bế Thanh lên. Cả lớp đi theo Hoàng, họ không hiểu quả bóng bàn kia ở đâu ra, tại sao tự nhiên nó lại bay thẳng vào mặt Thanh.
Chỉ có một người duy nhất hiểu và biết chuyện này là Long. Long căm phẫn bảo cô ta.
_Nếu cô ấy mà có mệnh hệ gì thì chính tay tôi sẽ đánh cô… !!
Long hét.
_Cô đúng là một con người độc ác, lòng dạ đen tối… !!
_Tôi không còn muốn nhìn thấy mặt cô nữa… !! Cô biến đi… !!
Long đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, mặt Long hầm hầm, đôi mắt Long nhìn cô ta trừng trừng, phải khó khăn lắm Long mới không đánh cô ta, nếu không cô ta đã bị Long đánh ột cái tát nảy lửa rồi.
Đây là lần thứ hai Thanh bị ngất, lần thứ hai Thanh mới biết là Thanh yếu đuối, lần thứ hai Thanh cảm thấy bất lực với bản thân. Thanh ghét chính mình, Thanh chán ghét tất cả mọi thứ.
Thanh nằm đấy, nằm im như chết, Thanh ngủ, ngủ thật say, Thanh không còn cảm nhận được gì nữa, không còn biết gì nữa. Thanh mặc mọi người lo lắng, mặc họ hỏi han, mặc họ cố lay Thanh dậy.
Sau khi khám và tiêm thuốc cho Thanh. Kiên bảo mọi người.
_Cô ấy không sao đâu…!!Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là cô ấy sẽ tỉnh lại…!!
Dung sụt sịt.
_Anh bảo bao giờ nó mới tỉnh lại…!!
Kiên hài hước.
_Làm sao anh biết được, điều này em phải hỏi Thu chứ…!!
Dung cáu.
_Thế mà bày đặt nói xàm…!!
_Ai bảo em là anh đang nói xàm. Anh nói gì cũng có chứng cứ hẳn hoi… !!
Dung vênh mặt lên cãi.
_Thế sao em hỏi anh bao giờ cô ấy tỉnh thì anh lại bảo là không biết… ??
_Điều này có gì lạ đâu, giả sử cô ấy tỉnh rồi nhưng thấy em ồn quá, cô ấy lại giả vờ ngủ thì làm sao anh biết được… !!
Dung dơ nắm đấm lên. Dung nghiến răng.
_Anh chết với em…!!
Kiên chạy đằng trước, Dung dơ nắm đấm đuổi theo sau, không khí phòng bệnh nhờ thế cũng bớt căng thẳng, nụ cười làm khuôn mặt mọi người giãn ra. Cô giáo bảo cả lớp.
_Các em ở đây với Thu nhé…!! Cô lên văn phòng hiệu trưởng một chút…!!!
Cả lớp đồng thanh trả lời.
_Vâng…!!
Cô giáo lắc đầu. Không nói thêm câu nào nữa, cô rời phòng y tế. Chờ cô giáo đóng cửa phòng, cả bọn nhao nhao.
_Không biết quả bóng đó là do vô tình hay là có ai đó cố ý đánh thẳng vào mặt Thu nhỉ…??
Tiến nhanh mồm nhanh bảo.
_Theo mình thấy rõ ràng có ai đó cố tình đánh Thu, không phải là do vô tình…!!
Tiến phân tích.
_Các cậu thử nghĩ xem, xung quanh chúng ta chỉ toàn là lớp tập cầu lông, bóng rổ, nhảy cao làm gì có lớp bóng bàn mà nếu có thì phải ở trong phòng chứ. Theo mình biết thì ở trường mình không hề có phòng nào dành cho chơi bóng bàn…!!
Một bạn gái trong lớp gật đầu.
_Cậu nói đúng…!! Rõ ràng là có ai đó ganh ghét với Thu nên mới làm như thế…!!
Thiên Kim tức giận.
_Thật là quá đáng…!! Mình mà biết kẻ đó là ai thì người đó chết với mình…!!
Kim Thoa gật đầu bảo.
_ Chúng ta phải mở một cuộc điều tra. Chúng ta cần tìm ra ai là thủ phạm, cần phải đưa kẻ đó ra trừng trị cho chừa cái tính ném đá giấu tay đi…!!
Cả lớp cùng nói.
_Đúng thế…!!
Họ ủng hộ Thanh một phần vì tính cách trẻ con, đáng yêu, trong sáng và hồn nhiên của Thanh, nhưng điều quan trọng hơn là vì bây giờ Thanh là bạn gái của Hoàng, của ngôi sao thần tượng mà họ hâm mộ.
Hoàng cau mày.
_Theo những gì mà mọi người nói có đúng là có người cố tình hại Thu không…??
Kim Thoa gật đầu khẳng định.
_Theo em thì đúng là như thế…!! Anh thử nghĩ mà xem tại sao lại xuất hiện một quả bóng bàn ở sân trường, tại sao lại bay đúng vào mặt Thu trong khi còn nhiều người đứng ở xung quanh đấy…!!
Hoàng lắc đầu phản bác lại ý kiến của Thoa.
_Nhưng nếu giả sử đường đi của quả bóng bị chệch và không may Thu lại đứng vào đúng đường đi của nó thì sao…!!
Tấn Liên cáu tiết bảo Hoàng.’
_Anh có ngốc quá không…?? Anh thử nghĩ xem, lúc đó Thu đang bị cái sào chắn ngang, Dung lại đừng rất gần Thu, quả bóng nếu có bay trúng vào Thu thì cũng có thể bay trúng vào Dung hay vào một ai đó đứng xung quanh đấy nhưng nó lại ghim đúng vào mặt Thu. Đường đi của quả bóng lại quá chính xác, lại quá mạnh. Điều này chứng tỏ người phát ra quả bóng này là một tay ném giỏi, một vận động viên xuất sắc…!!
_Chỉ có người đứng ở gần ngay đấy mới có thể làm được như thế…!!
Nghe phân tích của Tấn Liên, cả bọn đồng thanh bảo nhau.
_Đúng thế…!! Chỉ có người cố tình mới ném mạnh, mới ném chính xác vào mặt Thu như thế…!!
Hoàng nắm chặt lấy tay Thanh, khuôn mặt hằn lên nét lo âu và mệt mỏi. Hoàng thở dài bảo cả bọn.
_Anh không ngờ chỉ sau có hai ngày anh tuyên bố ọi người biết Thu là bạn gái của anh, cô ấy đã bị người ta đánh cảnh cáo rồi, mai sau anh sợ cô ấy vì anh, cô ấy còn gặp phải nhiều chuyện nữa. Đúng là anh đã hại cô ấy…!!
Phan Hường động viên Hoàng.
_Nếu anh yêu Thu anh phải cố gắng lên, phải mạnh mẽ lên, chỉ có xảy ra một chút trở ngại đã vội buông xuôi thì làm sao anh có được hạnh phúc…!!
_Họ càng muốn chia rẽ anh và Thu, anh càng phải tìm cách bảo vệ cô ấy, càng phải chứng tỏ tình yêu chân thành của anh dành cho cô ấy…!!
_Chỉ có như thế họ mới bỏ cuộc, mới chịu thua, còn nếu không, em sợ mai sau anh sẽ không yêu được ai nữa đâu, vì anh yêu ai, thích ai anh cũng vấp phải sự phản đối của mọi người, vấp phải sự thù hắn của họ đối với người con gái anh yêu…!!
Hoàng mỉm cười.
_Cảm ơn em…!!
Phan Hường vốn là một cô gái nhút nhát và hay thẹn nên chỉ một câu nói, một nụ cười của Hoàng cũng khiến Hường đỏ bừng cả mặt. Cả bọn nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của Hường, không nhịn được cười, họ cười ầm cả lên.