Bạn đang đọc Tôi Ghét Thần Tượng – Chương 51
Tường cười hỏi.
_Cậu định học lớp buổi tối hay lớp buổi sáng.
_Buổi sáng và buổi chiều mình còn phải đi học ở trường nên đành đăng kí học buổi tối…!!
Anh chàng động viên Thanh.
_Cậu cố mà học nhé vì chương trình học ở đây cũng không nặng lắm đâu. Mình nghĩ với một người đã có sẵn tài năng như cậu thì chương trình học nào mà chả qua nổi…!!
Thanh mỉm cười vì con nhỏ đã tìm ngay được ình một người bạn tốt khi đăng kí học ngày đầu tiên. Thanh nghĩ.
_Có những người bạn tốt như thế này thật hay vì có thể giúp đỡ nhau trong học tập và có thể san sẻ những khó khăn trong cuộc sống….!!
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của Thanh. Con nhỏ hối lỗi bảo Tường.
_Cậu cứ vào lớp học đi nhé vì mình còn phải về nhà….!!
Tường vẫy tay chào Thanh rồi nói.
_Chào cậu, hẹn gặp cậu vào ngày mai….!!
Thanh mỉm cười đáp lại.
_Ừ, chào cậu. Chúc cậu học tốt….!!
Tường đi vào lớp tập võ của mình còn Thanh đi xuống lầu. Con nhỏ vừa đi vừa mở điện thoại. Thanh thấy Kim gọi ình, con nhỏ không biết cô em gái nuôi này gọi cho Thanh có việc gì, hay là nó nhắc Thanh về bữa tiệc của Thoa vào buổi tối.
_A lô. Chào em gái. Em gọi cho chị có gì không…??
Kim, Thoa, Hường và Liên đang tập trung tại nhà của Thoa. Bốn con nhóc đang thảo luận nên mua gì và nên sắm gì cho tối nay. Kim sợ Thanh bận không đến được buổi tiệc nên gọi điện nhắc nhở Thanh.
Kim tươi cười nói.
_Chị có nhớ buổi tối hôm nay Thoa tổ chức tiệc sinh nhật không đấy. Em sợ chị quên nên gọi điện nhắc cho chị nhớ….!!
Thanh gãi đầu vì đúng là con nhỏ đã quên mất việc này rồi nếu Kim không nhắc có lẽ sáng mai con nhỏ đành hối lỗi với họ vì cái tính đãng trí của bản thân.
_Chị nhớ rồi, buổi tối chị sẽ đến. Nhưng em có thể cho chị biết bữa tiệc diễn ra lúc mấy giờ và nhà của con nhỏ Thoa ở chỗ nào được không…??
Kim trấn an Thanh.
_Chị yên tâm đi vì em sẽ đón chị ở tại nhà của chị nên chị cho em điện chỉ của nhà chị đi thì hơn vì em sợ chị không tìm được nhà của Thoa mà bị lạc luôn thì sao….??
Thanh thấy Kim nói đúng vì Thanh luôn bị lạc đường, con nhỏ không tài nào nhớ được tên phố hay tên của những con đường mà Thanh đi, ngay cả nhà ở của mình Thanh còn nhầm lẫn thì nói gì đến việc đi tìm nhà của Thoa.
_Nếu thế thì chị đành phiền em vậy….!!
Thanh đọc tên phố mà mình đang sống, số điện chỉ nhà ở và những đặc điểm để nhận ra nó.
Kim nghe cho thật kỹ lời của Thanh. Con nhỏ nói.
_Em sẽ đón chị lúc năm giờ chiều nên chị chuẩn bị dần đi nhé. Chào chị….!!
Thanh mỉm cười nói.
_Ừ, chào em. Hẹn gặp lại em vào lúc đó…!!
Long và Hoàng Lan phóng xe ra khỏi cổng của khách sạn. Chiếc xe của họ phải khó khăn lắm mới thoát ra được bên ngoài. Đám phóng viên kia đã chậm chân nên không chụp được gì, họ đành ngậm ngùi bỏ đi về.
Những vị khách vây quanh lấy Hoàng Lan và Long vẫn còn đang thắc mắc về lời giải thích của Long đối với một cô gái có nét giống hệt Hoàng Lan như thế. Họ vì tò mò và muốn chia sẻ thông tin này cho người khác nên họ tranh thủ lúc Hoàng Lan và Long còn bị họ vây chặt cứng vào giữa để chụp ảnh vào điện thoại và máy ảnh bỏ túi của mình.
Chỉ nội trong ngày hôm nay thôi, hình ảnh của một Hoàng Lan giả mạo và Long sẽ bị đăng tràn lan trên mạng và trên báo trí. Thiên hạ lại được một phen xì xầm bàn tán và lại có chuyện để xem.
Long chạy xe qua hai con phố nhỏ. Long cho xe dừng lại rồi hất hàm bảo Hoàng Lan.
_Mời cô xuống xe….!!
Cô ca sĩ Hoàng Lan vẫn chưa hiểu tại sao Long lại giúp mình làm gì. Cô ta tưởng Long cũng như bao nhiêu người đàn ông khác vì mê sắc đẹp của cô ta nên mới tỏ ra ga lăng để mong cô ta để mắt đến nhưng cô ta đã nhầm vì với Long sắc đẹp chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, cái nội tâm bên trong mới là đáng quí.
_Tại sao anh lại giúp tôi và tại sao anh lại nói là tôi đi phẫu thuật thẩm mĩ không lẽ anh biết tôi là ai…??
Long hạ cửa kính xe ô tô xuống. Anh chàng thờ ơ nói.
_Với tôi cô có là ai đi chăng nữa thì có gì quan trọng. Điều quan trọng là tôi muốn giúp cô vì tình người nên cô không cần phải thắc về điều đó làm gì…!!
Hoàng Lan ngơ ngác nhìn thái độ lạnh tanh của Long đối với mình. Ngay cả nhìn ngắm Hoàng Lan, Long cũng không thèm, đôi mắt của anh chàng nhìn thẳng ra phía trước, một tay chống vào cằm, còn tay kia buông thõng xuống ghế xe.
Hoàng Lan không ngờ là trên đời lại có một người đàn ông không cần trả ơn khi anh ta giúp cô ta và không thèm nhìn vào mặt của cô ta nữa. Cô ta cảm thấy có một sự tức giận và bực mình vô cớ đang dần trào lên ở trong lòng. Cô ta ngọt ngào bảo Long.
_Anh không biết tôi là ai thật sao…??
Long nhắm mắt lại, anh chàng giục.
_Mời cô xuống xe cho…!!
Hoàng Lan thấy Long xua đuổi mình như một con bệnh. Cô ta tức giận nói.
_Tại sao anh lại đuổi tôi khi chính anh là người chủ động nắm tay tôi và lôi tôi lên xe của mình kia mà….??
Long không thèm đáp lại lời của Hoàng Lan. Anh chàng mở chốt cửa xe rồi lịch sự nói.
_Tôi chỉ giúp cô đến đây thôi còn cô muốn đi đâu hay làm gì là tùy ở cô….!!
Hoàng Lan tức giận bước xuống xe. Cả đời của cô ta mới bị một người đàn ông đuổi xuống xe khi anh ta lôi lên xe của mình bằng được. Hoàng Lan còn nhớ cô ta đã phải khó khăn như thế nào khi phải cố gắng từ chối lời mời của biết bao nhiêu người đàn ông, tại sao anh chàng lạ mặt này lại không làm như thế.