Bạn đang đọc Tôi Ghét Thần Tượng – Chương 29
Hắn nhẹ nhàng bảo Kim.
_Em cứ nhắm mắt mà ngủ đi khi nào tới nơi anh sẽ đánh thức em dậy….!!
Kim mỉm cười nói với giọng biết ơn vì cô nàng tưởng hắn đang đưa mình về nhà thật.
_Cám ơn anh nhiều lắm, khi nào tới nơi anh nhớ phải đánh thức em đấy. Em không muốn bố mẹ hay anh trai của em biết là mình được anh đưa về nhà trong tình trạng say rượu như thế này đâu….!!
Kiên khẽ nhếch mép lên trông thật đểu hắn cười thầm.
_Cô yên tâm đi vì họ không có cơ hội nhìn thấy cô bây giờ đâu, ít ra phải sáng mai hay là tối nay thì may ra cô mới trở về nhà của mình được vì bây giờ cô là của tôi…..!!
_Được rồi, em yên tâm đi, anh đã hứa là anh sẽ làm mà…..!!
Kim lại chìm sâu vào trong giấc ngủ, cô nàng đâu hay là tai họa đang dình dập xung quanh mình. Hường, Thoa và Liên cũng không khác gì Kim, chúng nó đều ngủ say như chết. Thỉnh thoảng con nhỏ Hường nói ú ớ gì đó trong miệng, những câu đại loại như.
_Chúng ta uống tiếp nào….!!
Hay là .
_Dô đi nào anh em ơi….!!
Hoan bật cười thích thú, hắn lẩm bẩm bảo Hường.
_Em hãy hét to nữa lên đi vì khi nào tới chỗ đó rồi anh sợ em lại không dám hét lên ấy chứ….!!
Bốn tên lái xe mất có mười phút là tới cái khách sạn mà bốn thằng hay đến. Chúng nó lái xe vào gara rồi bế xốc từng nàng trên đôi tay của mình.
Kim giật mình vì tự nhiên có ai đó động vào người, con nhỏ ngơ ngác hỏi Kiên.
_Đã đến nhà của em rồi à…??
Kiên hơi ớn, anh chàng than thầm, tại sao con nhỏ lại tỉnh ngủ vào lúc này.
_Ừ, đến nơi rồi….!!
Kim thấy mình tự nhiên được Kiên bế, cô nàng đỏ mặt bảo Kiên.
_Anh làm gì thế bỏ em xuống, em đâu có say đến nỗi không thể tự đi vào nhà của mình….!!
Kim nhìn xung quanh, con nhỏ kinh ngạc vì cái gara để xe này đâu phải là nhà của con nhỏ, chưa hết sao cái này lại giống như là gara của khách sạn thế nhỉ.
Kim sợ hãi quay ngoắt lại hỏi Kiên.
_Anh đưa tôi tới đây là có ý gì, đừng nói với tôi là anh đang có những ý nghĩ đen tối ở trong đầu….!!
Kiên tiến gần sát người của Kim. Con nhỏ sợ quá liền hét lên thật to.
_Anh định làm gì đấy hả….??
Kim co giò bỏ chạy thật nhanh ra cổng của khách sạn. Kim chạy bằng tất cả sức lực của mình, con nhỏ quên luôn mấy cô bạn gái đang nằm trong xe của mấy tên kia. Hoan kinh ngạc vị không ngờ con nhỏ Kim có thể chạy thoát nhanh như thế. Kiên điên tiết đuổi theo con mồi của mình. Anh chàng vừa đuổi theo Kim vừa nói vọng lại.
_Chúng mày cứ đưa bọn nó lên trên kia trước đi, đừng vì tao mà bị mất hứng….!!
Bọn nó ngán ngẩm cho Kiên nhưng vui mừng vì Kiên không bắt chúng nó phải hủy ngang kế hoạch này.
Hoan hất mặt bảo bọn kia.
_Chúng mày còn làm gì ở đấy còn không mau bế cô nàng của mình rồi đi lên trên kia đi hay là lại muốn chúng nó tỉnh dậy một cách đột xuất như con nhỏ Kim….!!
Nghe Hoan nhắc bọn nó cũng lo sợ nên liền thi hành ngay mà không cần Hoan phải nói lần thứ hai.
Thanh đang đi dạo trên phố, đôi mắt trong veo, con nhỏ vừa đi vừa ăn kem. Thanh hít hà vì lạnh và vì ngon quá.
Cô nàng sung sướng vì với cô nàng này ăn và ngủ là tiên. Thanh mặc dù ham ăn nhưng con nhỏ vẫn không thể nào trông khá hơn được, vóc dáng của nó vẫn nhỏ và thanh mảnh.
Có lẽ do con nhỏ nghịch ngợm lắm và hoạt động nhiều nên nó tiêu đi đâu hết cả.
Do không chịu được không khí ồn ào xung quanh, Thanh liền bật nhạc thật to, cô nàng thỏa mãn nhấm nháp nốt ly kem, tay của con nhỏ khẽ quẹt ngang miệng mình một cái vì kem dính cả trên mép. Thanh nghĩ.
_Thà là mình bị cuốn hút vì âm nhạc còn hơn những âm thanh ồn ào và inh ỏi vì còi xe và tiếng quát tháo kia. Cái thành phố này sao mà sản sinh ra lắm người thế nhỉ đúng là thật khủng khiếp….!!
Kim đã thấm mệt do phải chạy nhanh mà cái tên Kiên kia vẫn không tha cho con nhỏ, mặc cho Kim vừa chạy vừa hét Kiên vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Những người đi đường lại tưởng Kim là kẻ cắp nên bị Kiên đuổi theo để bắt lại. Họ không hề giúp Kim mà còn thì thầm bàn tán với nhau. Những người khác lại vô tình coi như là không thấy, vì sống ở đây ngày nào mà họ chẳng nhìn thấy những cảnh đuổi bắt như thế này, họ xem mãi cũng phát chán nên không thèm nhìn và cũng chẳn thèm quan tâm.
Thanh đang bước theo một đường thẳng con nhỏ không hề đi chệch hướng vì Thanh đang đua với bản thân của mìnhl, con nhỏ lẩm bẩm.
_Mình sẽ đi như thế này đến khi nào mỏi chân thì thôi….!!
Thanh nhìn thấy có một cái khách sạn thật to và thật đẹp. Thanh lẩm bẩm.
_Chắc là nội thất bên trong của nó sang trọng lắm, giá mà mình có thể đi vào bên trong để ngắm nhìn nó thì hay biết mấy….!!
Thanh vừa quay ngang người, Thanh bị một con nhóc va cả vào người. Cú va chạm làm cho Thanh và con nhỏ ngã cả ra đất, Thanh xoa xoa vào cái ngực đau. Con nhỏ bật dậy rồi bực mình gắt con nhỏ đang nằm úp mặt xuống đường kia.
_Cô đi như thế hả, có biết là mình bất lịch sự lắm không đi đường nhất là đi trên vỉa hè thì cô phải bình tĩnh chứ tại sao lại chạy như điên lên là thế nào. May mà cô va vào tôi nhỡ đâu cô va vào một cụ già thì biết phải làm sao…??
Kim sợ hãi quá vội quay lại nhìn để xác minh xem Kiên đã đuổi kịp mình chưa. Kim giật mình đánh thót một cái vì Kiên đang chạy gần tới nơi.
Kim hoảng hôt vội ngồi dậy để chạy tiếp.Thanh hất hàm hỏi.
_Này cô kia sao cô không chịu xin lỗi tôi mà còn ngồi đó làm gì…??
Kim ngước mắt lên nhìn Thanh. Cả Thanh và Kim đều kinh ngạc, vì họ không ngờ là lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Kiên phóng thật nhanh đến rồi cầm luôn lấy tay của Kim. Anh chàng lau mồ hôi đang chảy ở trên trán, hắn cười khẩy bảo Kim.
_Cô còn muốn chạy đua đến bao giờ nữa còn không mau theo tôi vào trong….??
Kim run rẩy giằng tay của mình ra rồi hét.
_Đồ biến thái, sao anh dám ép tôi vào khách sạn với anh hả, anh có tin là tôi báo cảnh sát đến bắt anh không….??