Bạn đang đọc Tôi Ghét Thần Tượng – Chương 12
Thanh một tay cầm cây phấn, một tay che miệng mình vì ngáp ngủ, nó hý hoáy viết.
Khi giải xong bài toán rồi, nó đặt cục phấn đánh cạch một cái xuống bàn rồi mới chịu đi về chỗ ngồi của mình.
Cô giáo thấy thái độ hung hăng của nó cô càng tức, con nhỏ này nó muốn mình cho đứng xó hay bị đuổi ra khỏi lớp đây mà.
Cô giáo liền kiểm tra xem nó có giải đúng đáp án của bài toán không, đúng là không sai nhưng cách này hơi lạ và cũng rất hay.
Cô liền yêu cầu nó đứng lên và giải thích cho rõ vì sao nó lại làm như thế này. Thanh bực cả mình, nó nghĩ mình chỉ cần làm xong là thôi chứ, còn giải thích cái gì nữa. Nhưng nó không dám có phản ứng mà ngoan ngoãn làm theo lời của cô bảo.
Cô giáo hài lòng cho nó ngồi xuống nhưng vẫn còn dọa.
_Từ sau em mà còn làm như thế nữa là không xong với cô đâu…!!
Thanh dạ một cái thật to rồi ngồi xuống. Bọn bạn của Thanh đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, con nhỏ Thu hôm nay bị làm sao thế nhỉ, đầu óc của nó có vấn đề gì không, tại sao nó lại thay đổi 180 độ như thế, còn đâu một cô gái nhút nhát, hiền lành và cam chịu mà chúng nó vẫn biết. Thu của bây giờ vừa to mồm, nghịch ngợm chưa hết hình như nó còn vênh lên nữa, thật là khó hiểu.
Thanh mặc bọn nó có nghĩ gì hay không, vừa chép được hai chữ, cái mắt của nó lại díp lại, cơn buồn ngủ lại kéo đến, thế là cô nàng lại tiếp tục say sưa trong giấc mộng.
Quân ngồi ở đằng sau thấy nó ngục xuống bàn, anh phì cười nghĩ, con ranh con, tôi muốn xem cô là một con người như thế nào mà dám làm nhục tôi trước bao nhiêu người như thế, nhưng ý nghĩ đó tan biến ở trong đầu của anh vì với anh mà nói trên đời này chằng có cái gì là quan trọng cả, thôi thì mặc xác cô ta mình đến đây để học đâu phải đến đây để cãi nhau và gây sự với kẻ khác, nếu mà báo chí biết được lại chuốc họa vào thân.
Cô giáo dạy toán thấy Thanh vẫn chứng nào tật ấy, cô điên tiết liền bước xuống, cô gõ cho nó một cái thật đau vào đầu đồng thời cô quát.
_Thu ..em mau đi ra ngoài cho tôi…!!
Thanh vẫn còn ngủ vì cô giáo bảo là Thu chứ có phải là tên của nó đâu. Cô giáo thấy con bé này gan lì quá, cô liền cầm cây thước kẻ khẽ vụt nhẹ vào mông của nó, lần này cô quát to hơn.
_Dậy mau con heo ngủ….!!
Cả lớp lại được một phen phì cười, lần này họ không nín nhịn như hai lần trước nữa mà ôm lấy nhau để cười phá lên. Xem ra con bé Thu này từ khi về nước thần kinh của nó có vấn đề thật rồi.
Thanh giật bắn, theo phản xạ nó liền nắm cứng lấy cây thước kẻ của cô giáo. Cô giáo xửng sốt nhìn nó, Thanh hãi quá liền buông vội ra, nó lí nhí.
_Em xin lỗi cô, chỉ là thời gian ở bên này khác ở quê nhà của em quá nên em không thể nào quen ngay được…!!
Mặc nó có viện lý do như thế nào, cô giáo đã hết chịu nổi nó rồi. Cô giáo nghĩ con bé này láo quá nó dám lờ cả lời của mình, mình mà không phạt nó, các bạn của nó lại nhờn mình thì sao. Cô ra lệnh.
_Em phải ở lại để dọn vệ sinh lớp, chưa hết em phải chạy một vòng quanh sân trường cho tỉnh ngủ đi….!!
Mấy đứa con gái mà hay bắt nạt Thu chúng nó sung sướng lắm vì Thu bị phạt nặng như thế, chúng nó nháy mắt với nhau và như thầm bảo nhau.
_Khi nào các bạn trong lớp về hết chúng ta cần cho con nhỏ kia nếm mùi vì lâu rồi chúng ta không có cơ hội xử nó…!!
Nét mặt của chúng nó biểu hiện sự thỏa mãn khi có thể hành hạ được người khác.
Cô giáo vừa dứt lời, Thanh cười toe toét nó hạnh phúc quá, vì lâu rồi nó vẫn chưa chạy bộ để cho giãn gân cốt, còn hình phạt quét cái lớp nhỏ xíu này thì có bõ bèn gì. Thanh phóng thật nhanh ra khỏi lớp, có lẽ vận tốc của nó khi bắt đầu cũng gần bằng anh chàng đi xe máy.
Thanh vừa chạy đi vừa cười, vì nó ghét đi học lắm, nay cô giáo làm như thế này không phải tạo cơ hội cho nó đi chơi hay sao, ha ha ha, sung sướng quá, nó mỉm cười thật xinh.
Thanh cúi xuống buộc lại dây giày cho chắc, nó chạy nhẹ để khởi động và làm cho nóng người. Thanh bắt đầu chạy nhanh dần và sau đó là phóng nhanh hết sức của mình. Nếu có đồng hồ để tính một giây của nó chắc người tacũng phải vái đầu kính phục. Thanh là vua của các trò chơi, do nó ham hoạt động nên nó giỏi thể thao là chuyện đương nhiên, còn chị Thu của nó suốt ngày chỉ lo học nên yếu đuối và hay bị bạn bè bắt nạt.
Sân thể thao của trường Minh Khai này rất rộng, chạy nhanh như Thanh mà cũng còn bị bở cả hơi tai mới hoàn thành xong một vòng huống chi người yếu như chị Thu.
Thanh tự hỏi là sống trong không khí ngột ngạt như thế này, làm sao mà chị ấy chịu được lâu thế nhỉ. Còn nó, nó bắt đầu thấy ngán cái nơi này rồi, chúa ơi, bạn bè gì mà như kẻ thù, luôn tìm cách hại nhau và nói xấu nhau, chả bù ấy đứa bạn ở quê nhà của nó, chúng nó thân nhau và chơi với nhau trong tinh thần hòa đồng và thân ái, tuy hay nghịch ngợm nhưng lúc nào cũng cười tươi vui vẻ.
Thanh là một đứa đơn giản, nó nghĩ sao nói vậy và làm gì nó cũng không dùng cái đầu của mình để suy sét trước sau, xem ra khi ở đây nó sẽ phải chịu khổ nhiều.
Chạy bộ đã làm cho Thanh tỉnh ngủ và mồ hôi ra ướt đẫm cả áo, nhưng nó không muốn vào lớp mà muốn lang thang ở đâu đó cho vui.
Thanh nghe có tiếng hét hò rất vui của mấy tên đàn ông, chắc là bọn họ đang chơi tennis. Thanh tò mò bước lại, thấy họ chơi hăng say quá mà khán giả cũng rất nhiệt tình.
Thanh tìm ình một chỗ đứng để xem. Anh chàng mặc chiếc quần màu xanh và chiếc áo thun chơi giỏi hơn anh chàng mặc quần trắng và chiếc áo ba lỗ màu trắng. Cái nắng làm cho họ lấm tấm mồ hôi ở trên trán nhưng họ không có dấu hiệu dừng lại.
Thanh căng mắt ra để xem từng đường đi của trái cầu lông, nó xem say sưa đến nỗi khi anh chàng mặc quần màu xanh đánh được một quả vào góc của cái vạch kẻ, Thanh hét thật to và hoan hô hết mình, thậm chí nó còn huýt cả sáo nữa.
Tất cả mọi người quay lại nhìn nó như một con hề, chúa ơi, con bé kia là ai mà nó lại hét lên như điên thế kia nhỉ.
Sự xuất hiện của Thanh ở trong ngôi trường này chưa đầy một buổi sáng đã có không biết bao nhiêu chuyện khôi hài xảy ra. Nếu nó mà ở đây lâu dài có lẽ ngôi trường này sẽ biến thành nơi đào tạo diễn viên.
Thanh thấy mọi người cứ nhìn mình mãi mà không thôi, Thanh ngại quá đang định đi thì anh chàng ban nãy hỏi nó.
_Em là học sinh mới ở đây à…??
Thanh cười bảo.
_Không, em đã học ở đây được một năm rồi…!!
Một cô nàng ở đâu bước đến vừa nhìn thấy Thanh, cô ta cười cười bảo.
_Đây không phải cô nàng mà bọn trong lớp gọi là “giẻ lau” đây hay sao…!!