Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính

Chương 7


Bạn đang đọc Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính – Chương 7


Chu Mẫn thấy ông không nói gì mới nói tiếp.

– Con biết Lạc Lạc còn nhỏ, cứng đầu, bướng bĩnh muốn có thứ gì liền phải có được thứ đó ngay, nếu con lấy Tử Hào chẳng phải đến lúc đó Lạc Lạc vừa yêu Tử Hào lại vừa giận con? Nếu ở sau lưng làm ra chuyện gì chẳng phải nhà họ Chu chúng ta ở thành phố này không dám nhìn mặt ai hay sao ba, để con gả cho Tử Minh đi, con yêu chú ấy, còn chuyện Lạc Lạc đợi con kết hôn xong liền cho hai người kia tiếp xúc với nhau, Tử Hào là người thừa kế Tử Gia, nếu hắn yêu Lạc Lạc người bên kia nhất định sẽ có cách sắp xếp ổn thoả.

Ông nghe lời này của Chu Mẫn cảm thấy cũng có lý, con gái nhỏ của ông sau này cũng sẽ thành phu nhân Tử Gia, không lo ăn không lo mặc cũng tốt biết bao nhiêu còn đứa con lớn này nhờ vả được thì tốt không được cũng chẳng sao, vốn dĩ ngay từ đầu ông cũng không đặt tâm tư quá nhiều lên người con lớn này.

– Ba thấy con nói cũng có lý, cứ quyết định như vậy cũng ổn, Tử lão gia có nói khi nào hai đứa bàn chuyện hôn sự hay không?
– Ngày mai bên kia sẽ cho người đến rước con đi làm giấy kết hôn.

– Gấp như vậy?
Chu Mẫn gật đầu, nói thêm vài câu nữa mới rời thư phòng.

Cô mới không ngu ngốc đâm đầu vô cái tên nam chính chết tiệt kia để sau này bản thân bị giết lần nữa, hiếu thảo đến nhu nhược, tàn nhẫn, trên vạn người trong tay nắm hết tập đoàn Tử Thị thì đúng là phong cách của nam chính, Tử Hào với Chu Lạc thành một cặp cũng thật tốt, nếu không chỉ sợ hai người bọn họ làm hại người khác bởi cái tính của mình.

Cứ ở bên nhau giữ nhau chặt một chút.

Chu Mẫn về phòng sắp xếp đồ bỏ vào vali mới kéo khoá lại, dựng lên một góc trong phòng.


Đồ còn lại trong tủ cũng không còn quan trọng nếu Chu Lạc tức giận chuyện lúc nãy đem đi quăng hết cũng không sao, ít ra còn có lý do để Chu Mẫn mua quần áo mới.

Sáng hôm sau gần đến tám giờ có một chiếc xe màu đen nhám dừng trước cổng Chu Gia, Chu Mẫn kéo vali từ bên trong đi ra đưa vali cho tài xế mới leo lên ghế sau.

Cả quảng đường không ai nói với ai tiếng nào, xe lái đến biệt thự hôm qua chỉ khác là trong sân có thêm hai chiếc xe, một chiếc xe bảo mẫu còn xe kia là xe ô tô bình thường.

Tài xế đi theo phía sau kéo vali của cô đưa cho thím Lưu, Tử lão gia tuy bận chuyện công ty không thể đến được, nhưng ông đặc biệt sắp xếp thư ký của ông đến lo liệu mọi chuyện.

– Tôi họ Tình tên là Tình Khang là trợ lý của lão gia.

Chu Mẫn gật đầu theo Tình Khang lên tầng trên, phía trên đang chuẩn bị, phông chụp ảnh kết hôn còn có nhân viên công chứng đã đến đầy đủ vẫn đang sắp xếp chỗ.

Tình Khang:” Lão gia kêu tôi nói nếu cô cần gì cứ đưa ra yêu cầu, hôm nay đã là thành người một nhà.


Tình Khang vừa dứt lời liền thấy bóng dáng Tử Hào xẹt ngang đi đến trước mặt Chu Mẫn đẩy Tình Khang qua một bên.

– Cô thật sự muốn kết hôn với chú tôi? Cô cũng biết chú ấy không đứng dậy được, thừa cơ hội này giành hết tài sản trong tay của chú tôi đúng không?
Chu Mẫn nghe xong liền giật giật mí mắt.

– Tôi yêu chú cậu là thật, tôi không đồng ý kết hôn với cậu vì lý do gì thật sự cậu không biết? Em gái tôi thích cậu.

Mẹ nó, đừng tới đây tìm bà nữa có được không? Đi tìm nữ chính của đời cậu kia kìa.

Tử Hào:” Tôi không biết em gái của cô là ai, cũng không cần biết em gái của cô thích tôi hay không, mối hôn sự này tôi đã đồng ý, cô có quyền gì mà từ chối?”
Cậu trước giờ chưa từng bị sĩ nhục như vậy, thù này Tử Hào mới không nhắm mắt bỏ qua, đến lúc Chu Mẫn làm vợ cậu, xem Tử Hào hành hạ như thế nào.

Vừa nghĩ đến tâm tình liền sảng khoái hẳn.

Tay đột ngột bị nắm lấy, Chu Mẫn cau mày nhìn bàn tay nắm cánh tay mình.

– Tôi không thích, buông tay, tôi sau này chính là thím của cậu.

Tình Khang lúc nãy đã nhanh nhẹn lấy điện thoại ra ghi âm lại, một lát về chắc chắn sẽ báo cáo lại với lão gia, cái tình huống này cũng thật máu chó.


Cháu thích thím? Nhưng thím lại thích cậu của cháu.

Tình Khang muốn lên can ngăn vừa bước lên liền bị Tử Hào đẩy một cái loạng choạng, cũng may có người đỡ nếu không chỉ sợ đã ngã xuống cầu thang.

Ra tay cũng thật độc.

Tử Hào cấp ba có đi nhập ngũ ba năm, nên sức lực đối với bọn họ lớn hơn nhiều, tay Chu Mẫn gần như sắp bị gãy ra làm hai.

Chu Mẫn đau đến nhe răng trợn mắt, cô là diễn viên tuy là diễn viên bị flop nhưng mỗi chỗ trên cơ thể chỗ nào cũng sinh ra tiền đó.

Cô đưa chân nhắm đến đũng quần Tử Hào mà đá tới, Tử Hào bất ngờ bị đá không phòng bị nên không kịp phản ứng lúc nhận ra bản thân bị đá, theo bản năng đưa tay che phía dưới, đau đến trán đổ đầy mồ hôi.

Chu Mẫn xoa xoa cánh tay bị nắm đến hằng một vệt đỏ.

– Bà đây kêu buông ra rồi là cậu bị điếc nên không nghe thấy? biết tôi là diễn viên hay không? Mỗi chỗ trên người tôi đều kiếm ra tiền, ai cho cậu đụng chạm bừa bãi?
Xung quanh hít một ngụm khí lạnh, Tử Hào bị đá nhưng bọn họ cũng đau giùm, đa số người ở đây là con trai nên có chút đồng cảm với nổi đau của cậu.

Tử Hào còn tưởng Chu Mẫn là một đứa con gái nhu nhược, bị đẩy vô đường cùng cũng không dám phản kháng, hoá ra lại thú vị như vậy.

Tử Minh di chuyển xe lăn từ trong phòng ra bên ngoài, thấy đám người tụ tập làm loạn liền cau mày.

Thím Lưu đi bên kia tim đập thịch một cái chạy lên phía trước.


– Cậu chủ đến rồi, mau chụp ảnh rồi làm giấy kết hôn thôi.

Tình Khang biết tính tình Tử Minh không tốt nên giải tán mọi người, tránh cho bọn họ mới đi làm một buổi đã bị thương lao động, nhân viên công chứng nhìn thấy Tử Minh cũng có chút e dè chạy về vị trí của mình bắt đầu buổi chụp ảnh.

Tử Hào thấy Tử Minh liền chuồn đi mất, Tử Hào rất không thích người chú này nhưng lại có chút kính sợ.

Chu Mẫn mặc áo thun trắng tay lửng kéo xuống chỉ che được một chút vệt đỏ ở cánh tay, lúc chụp ảnh vẫn còn thấy một chút nhưng nếu không để ý sẽ không thấy.

Bọn họ ghi hai tờ giấy thông tin của mình xong mới đưa lại cho nhân viên công chứng.

Chu Mẫn len lén đưa mắt nhìn Tử Minh.

Nhan sắc này cũng thật đẹp, tuy hôm qua cô gặp là ở trong bóng tối không thấy rõ cho lắm nhưng vẫn nhìn ra đường nét trên khuôn mặt Tử Minh nhưng không quá rõ, giờ phút này vừa nhìn thấy khiến tim người khác đập không ngừng, như đoá hoa sen chưa kết nụ hoa đã có một đoá hoa nở ở trong lòng, nở chưa được mấy giây đoá hoa sen liền tàn.

Nhan sắc như vậy sau này phải chết cũng thật đáng tiếc, Chu Mẫn không thích làm goá phụ cũng không thích chen ngang vào hạnh phúc của Tử Minh với người vợ sau này của hắn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.