Bạn đang đọc Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!! FULL – Chương 7: Thử Váy Cưới!
*Buổi tối tại nhà riêng của Doãn Đình Nghiêm
Trong tiếng điện thoại phát ra lời nói nóng giận, gay gắt của ông Doãn: “Ngày mai mày đi thẳng đến tiệm váy cưới, vợ sắp cưới của mày cũng sẽ đến! Mày nhất định đừng để con gái nhà người ta một mình thử đồ cưới biết chưa? Nếu không thật mất mặt nhà họ Doãn!!”
Đáp lại lời nói gay gắt của cha mình, Doãn Đình Nghiêm nhíu mày, thể hiện sự khó chịu, không cần quan tâm lời nói của bố, trước khi tắt máy liền nói:
– Con không rảnh, hơn nữa con đã nói con sẽ không bao giờ lấy cô ta đâu.
Bố đừng mong ép được con.
Trước sự cứng đầu của thằng con trai, ông Doãn chỉ biết mắng chửi thành tiếng ở ngoài, cuộc nói chuyện của hai người Du Nhiên ngồi cạnh tất nhiên đã nghe được, mặc dù bên ngoài an ủi ông Doãn bình tĩnh, thông cảm cho Doãn Đình Nghiêm nhưng thực chất cái cô cần đó là không gặp mặt anh lúc này nếu không mọi chuyện từ trước đến giờ đều đổ sông đổ bể hết.
*Ngày hôm sau, biệt thự Paris
Vì Doãn Đình Nghiêm một mực không có ý định đến nên ông Doãn bắt buộc phải đích thân đưa Du Nhiên đi.
Biệt thự Paris này chính là tiệm váy cưới sang trọng cũng như đẹp nhất thành phố A, những mẫu mới nhất, lộng lẫy nhất đều được bày ở đây.
Khi ông Doãn và Du Nhiên bước vào, mặc cho ông Doãn nói chuyện với nhân viên chọn ra bộ váy đẹp và đắt tiền nhất, cô chỉ dám nhìn trước ngó sau xác định rằng Doãn Đình Nghiêm không hề xuất hiện ở đây cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Ông Doãn đã chọn được chiếc váy rất ưng ý, phù hợp với Du Nhiên:
– Đây là bộ váy đặc biệt nhất của tiệm chúng tôi, là nhãn hiệu được nữ hoàng Anh mặc khi kết hôn, toát lên vẻ tao nhã, quý phái nhưng không thiếu lãng mạn, vô cùng hợp với khí chất của mợ chủ Doãn đây ạ!
– Rất tốt! Con dâu nhà họ Doãn đương nhiên phải mặc chiếc váy cưới như vậy!
Đối với lời khen ngợi của nhân viên, Du Nhiên lúc bấy giờ mới nhìn lên chiếc váy, không hề nói sai rằng cô đã bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của nó.
Cô thực sự nghĩ rằng nếu không phải kết hôn với Doãn Đình Nghiêm thì cả đời cô cũng chẳng được mặc lên chiếc váy đắt tiền thế này.
Chiếc váy màu kem trễ vai làm bằng chất liệu vải lụa có đính kèm bông hoa ở giữa ngực làm cho bộ váy dù có đơn giản nhưng vẫn rất tôn lên vẻ cao quý của nó.
Nhân viên của tiệm dẫn cô đi vào phòng thử đồ để lấy số do, vì dáng của Du Nhiên rất đẹp, đẹp đến chuẩn từng centimet nên trước sự khen hết lời của nhân viên, Du Nhiên cũng chỉ biết nói hai từ “Cảm ơn” cho phải lệ.
Không khí đang rất yên tĩnh, bỗng nhiên ở bên ngoài vang vọng tiếng hét của nhân viên làm hai người trong phòng phải chú ý theo:
– Cậu chủ Doãn! Cậu chủ Doãn!
– Xem kìa! Cậu chủ Doãn đến thật kìa!
– Cậu chủ Doãn đẹp trai quá!
Du Nhiên rất nhiên là nghe được hết những tiếng hét của nhân viên, trong đầu cô xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, rõ ràng Doãn Đình Nghiêm nói rằng nhất định sẽ không đến cơ mà, sao giờ này lại xuất hiện ở đây? Và tất nhiên trong một khắc nhìn thấy Du Nhiên, Doãn Đình Nghiêm đã nhận ra cô, anh muốn đi đến xác nhận lại sự việc, “Tại sao cô lại ở đây?”, Du Nhiên hốt hoảng không muốn Doãn Đình Nghiêm phát hiện ra mình liền chột dạ đưa tay kéo rèm trốn ở trong phòng, một bụng lo lắng.
Du Nhiên ở trong vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân của Doãn Đình Nghiêm, nỗi lo sợ lại càng tăng mạnh, trống ngực của cô cứ đập thình thịch, chưa thể bình tĩnh ngay được.
Ở trong cô nghĩ rằng Doãn Đình Nghiêm đã biết cô là vợ chưa cưới của anh, chắc anh sẽ tức giận lắm bởi anh ghét cô như vậy cơ mà!
Doãn Đình Nghiêm ở ngoài cũng mang tâm trạng giống Du Nhiên, anh muốn xác nhận lại việc này rõ ràng, anh đưa tay muốn vén rèm nhưng bất chợt một giọng nói phá tan đi bầu không khí này.
– Cậu chủ! Vừa có tin có manh mối của cô Tô Nhi!
– Được! Cậu đưa tôi đến đó ngay đi! – Doãn Đình Nghiêm không chút do dự liền muốn đi ngay.
Lúc này, Du Nhiên mới dám mở rèm ra nhìn, thở dài một hơi nhẹ nhõm giống như được giải thoát.
Cô phải cảm tạ Doãn Nhất đã cứu lấy cô một mạng! Vì cậu chủ Doãn đã không còn ở đây nên khi nhân viên nhìn thấy Du Nhiên liền muốn hỏi cô có muốn thử váy cưới nữa không? Sau sự ngại ngùng khi nãy, Du Nhiên chợt nhớ ra mục đích của mình đến đây là gì, mắt sáng rực nói với nhân viên:
– Thử! Tất nhiên phải thử! Với lại, anh ấy có việc bận, tôi thử xong chụp ảnh gửi lại cho anh ấy là được.
Cô không cần phải bận tâm đâu.
Ngoài mặt thì vui vẻ nói cười, nhưng sâu trong lòng Du Nhiên luôn có một thắc mắc không biết cô gái tên Tô Nhi này là ai mà có thể khiến Doãn Đình Nghiêm hốt hoảng bỏ đi ngay nhue vậy.
Cô đã nghe thấy tên của cô gái này đến 2 lần rồi.
Thật sự rất tò mò mà!
Sau khi thử váy cưới xong, Du Nhiên vì muốn đến thăm bà nội mà đã khuyên ông Doãn trở về trước.
Đang chạy gần tới bệnh viện thì cô lại bị chặn đường bởi một cánh tay – lại là tên người yêu cũ cặn bã Trình Gia Thụ.
Sao hắn có thể mặt dày suốt ngày bám theo cô như vậy chứ! Phiền chết đi được.
– Du Nhiên, em đừng đi.
Du Nhiên, chúng ta nói chuyện chút đi, anh có rất nhiều lời muốn nói với em.
– Anh muốn nói chuyện với tôi á? Nhưng tôi nghĩ tôi nên báo cho Triệu Di Di một tiếng bảo chị ta cùng đến chứ nhỉ, anh thấy sao?
– Du Nhiên, em đừng như vậy! Anh cũng không muốn giấu em nữa.
Thật ra anh vẫn còn rất yêu em nhưng anh không thể không đầu hàng trước hiện thực.
Di Di là cô chủ của Triệu thị, lấy cô ấy thì anh đã bớt vất vả, bớt khổ cực khi một mình bươn chải hơn 20 năm.
Em biết mà là một người đàn ông thì anh không thể từ chối cám dỗ này được! Huống hồ anh có thể dùng số tiền ấy mua nhà, mua xe cho em, em cũng không cần phải làm việc vất vả nữa, đúng chứ!
– Ý của an là anh muốn tôi làm người tình của anh? Anh bao nuôi tôi à? Trình Gia Thụ, anh làm tôi thấy buồn nôn quá, may cho tôi là Triệu Di Di xuất hiện phát hiện ra bộ mặt thật của anh không thì tôi đã không còn đứng ở đây rồi.
– cô nhíu mày khó chịu.
– Du Nhiên, em đừng lạnh lùng như thế.
Anh biết là bà nội của em đang nằm viện, cần một số tiền lớn để phẫu thuật mà trả viện phí.
Chỉ cần em tiếp tục ở bên cạnh anh, anh sẽ cho em mượn tiền chữa bệnh cho bà mà.
– anh ta bỉ ổi nói trúng điểm yếu của cô.
– Trình Gia Thụ, tôi chỉ xin anh tránh xa tôi ra một chút, càng xa càng tốt!
Nghe những lời xa cách như vậy của Du Nhiên, Trình Gia Thụ không hề lọt tai, hắn tức giận kéo Du Nhiên, bắt ép cô vào trong xe, dù cô có kêu gào, chống cự như nào thì sức cô vẫn không thể nào so với hắn.
– Du Nhiên, anh thấy em rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.
Đừng giãy dụa vô ích nữa, hôm nay em nhất định phải đi theo anh..