Bạn đang đọc Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình – Chương 19: Bạn Mới
Ăn xong Hạ Dương chuồn đi trước.
Mặc dù Tề Bạch Ân biết cậu đi đâu thế nhưng hắn cũng không ngăn cản.
Bây giờ vẫn còn quá sớm để lật bài ngửa, nếu làm vội vàng quá sẽ dọa cậu ấy sợ hãi mất.
Cứ như bây giờ cũng khá tốt, hắn vẫn muốn xem xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
=========
Hạ Dương thay sang đồng phục nam sinh liền đi vào lớp.
Cậu vừa bước vào đã phải đón nhận hàng loạt ánh nhìn đến từ phía mọi người.
Hạ Dương: “Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi móc mắt các cậu bây giờ.”.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Cậu ra vẻ hung hăng đi về chỗ, bạn cùng bạn của Hạ Dương đã đến từ lâu.
Vì chuyện hôm qua cũng như vụ ăn chực của người ta lúc nãy mà Hạ Dương tạm thời không muốn gây chuyện với Tề Bạch Ân.
Những tưởng hôm nay sẽ là một ngày như mọi ngày, thế nhưng khi cậu vừa ngồi xuống thì có một người đi đến.
Đó là một cậu trai rất đáng yêu, hai má hồng nhuận, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn long lanh mang vẻ ngây thơ.
Cậu ấy có một chiếc đầu tóc xoăn tự nhiên, nhìn rất giống đám bông xù mềm mại.
Lục tìm trong ký ức của nguyên chủ thì Hạ Dương kinh ngạc phát hiện ra, người đến tên là Tiêu Kha, là bạn thân duy nhất của nguyên chủ, cũng học ở lớp 11A1, buổi học đầu tiên do sốt cao nên cậu ấy phải nghỉ học.
Đầu năm lớp mười “Hạ Dương” đang đi dạo trong trường thì tình cờ phát hiện cậu bạn Tiêu Kha này đang bị bắt nạt chỉ vì gương mặt và tính cách quá giống con gái.
Nếu là bình thường thì nguyên chủ sẽ đi qua luôn, nhưng lần đó đám bắt nạt lại là bọn mà “Hạ Dương” ghét cay ghét đắng.
Thế là cậu ra tay nghĩa hiệp cứu Tiêu Kha, cũng giúp đỡ cậu bạn này rất nhiều.
Từ đó Tiêu Kha đem lòng sùng bái “Hạ Dương”, cả hai thành bạn thân.
Tiêu Kha đi đến cạnh Hạ Dương, gương mặt vốn đáng yêu bỗng dưng trở nên giận dữ, cậu ta đánh cậu một cái vào cánh tay: “Tôi mới nghỉ học có một hôm mà cậu đã gặp chuyện rồi hả? Cậu biết tôi lo lắng lắm không?”
À, nhìn yếu đuối vậy thôi chứ khi đối diện với những chuyện liên quan đến Hạ Dương, Tiêu Kha liền trở nên gà mẹ vô đối.
Cậu mỉm cười đáp lại: “Lo cái gì? Chẳng phải tôi vẫn đứng đây trò chuyện với cậu sao?”
“Sao lại không lo cho được? Hôm qua cậu đánh Tề học trưởng đấy.
Ảnh là trò cưng của cô Lệ, tôi còn nghe nói hôm qua cô Lệ còn đánh cậu ba roi nữa cơ.
Bà đó ác nghiệp vậy trời?”
Hạ Dương đang tính đáp lời thì có một tiếng cười từ phía xa truyền đến, người vừa cười là lớp phó học tập Hứa Tình Miên – một cô gái yêu ghét rõ ràng, hoạt bát đáng yêu, thành tích học tập đứng thứ tư toàn khối.
Đứng cùng cô là lớp trưởng Mạc Tồn Văn – một cậu bạn chính trực nghiêm túc, luôn hết lòng vì bạn bè, thành tích đứng thứ ba toàn khối.
Trong nguyên tác có nhắc sơ qua, hai người này là thanh mai trúc mã từ bé, thích thầm nhau hơn mười năm rồi mà vẫn chưa bày tỏ với đối phương.
Hai người đi về phía cậu, Hứa Tình Miên ôm bụng cười lớn: “Haha, Tiêu Kha nói đúng đấy! Tôi cũng ghét bà thím khó tính họ Lệ đó lâu rồi, người gì ác dễ sợ, cứ thích phân biệt đối xử với học sinh dốt.
Mọi người cứ nói bả không quan tâm đến gia thế, mà đâu ai biết bả ăn hối lộ còn nhiều hơn ăn cơm nữa.”
Cô nháy mắt với cậu: “Hôm qua thấy anh Tề, tưởng đâu ảnh đứng đắn lắm, ai dè lại biến thái như vậy.
Người khác nhận không ra nhưng tụi tôi nhận thấy rõ rồi.
Cho nên, Tề Bạch Ân, Hạ Dương à, chúng tôi ở phe các cậu nên đừng lo.”
Mạc Tồn Văn cũng xen vào: “Ừm, tôi đồng ý với Miên Miên.
Hồi đó chúng tôi có những ý nghĩ không hay về hai người các cậu.
Hiểu lầm hai cậu rồi, xin lỗi nhé.
Giờ chúng ta làm bạn được không?”
Tề Bạch Ân đang đọc sách ngước lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn cả đám: “Tôi không thích ồn ào, không cần.”
Hạ Dương: “Vậy tôi cũng không…”
Nhưng không để cậu nói dứt câu thì Tiêu Kha đã chen vào: “Được, cậu ấy đương nhiên chấp nhận kết thêm nhiều bạn mới.
Phải không Hạ Dương?” Nói rồi trao cho cậu một ánh nhìn hung bạo, kiểu như chỉ cần cậu từ chối thì chết với tớ.
Hứa Tình Miên phì cười: “Không sao, không sao.
Đột nhiên tụi tôi đến nói như vậy chắc là cậu bất ngờ lắm.
Mình từ từ làm quen cũng được.” Cô liếc sang Mạc Tồn Văn một cái.
Lớp trưởng phối hợp ăn ý: “Đúng vậy, cậu đừng giả vờ bạo lực nữa.
Chúng tôi biết bản chất của hai cậu không xấu.
Dù Tề Bạch Ân có lạnh lùng và bạn Hạ Dương có thô lỗ đến cỡ nào thì chúng tôi vẫn muốn làm bạn với các cậu.”
“Cậu ăn nói kiểu gì vậy hả?” Hứa Tình Miên đá Mạc Tồn Văn một cái.
Hạ Dương ngạc nhiên nhìn cảnh này.
Vốn dĩ chuyện này không hề xuất hiện trong nguyên tác.
Mạc Tồn Văn và Hứa Tình Miên chỉ là những người qua đường, trong sách họ không chán ghét nhưng cũng chẳng chủ động bắt chuyện với cậu và Tề Bạch Ân.
Vậy việc hôm nay là sao đây?
Có lẽ lại thêm một tình tiết nữa lệch khỏi nguyên tác.
Quyển truyện này sắp bị phá hỏng nội dung rồi.
Mà thôi vậy cũng tốt.
Thông qua việc này, cậu càng thêm hiểu, muốn sống yên ổn thì phải tự mình trưởng thành mạnh mẽ hơn mà không phải cứ để cốt truyện đẩy đi đâu thì đẩy, ai cũng có thể bắt nạt.
Dù số phận đã định sẵn sẽ phải chết, nhưng bây giờ ba tên tra công vẫn chưa đủ lông đủ cánh, cậu phải tranh thủ kết bè kết phái thêm để mở rộng mối quan hệ và nguồn nhân lực.
Hơn nữa cậu còn có một ngón tay vàng siêu to khổng lồ đó là biết trước cốt truyện.
Hạ Dương hoàn toàn có thể thay đổi số mệnh của bản thân và những người mà cậu thương yêu.
Cả đám cứ ồn ào như vậy, thế nhưng Hạ Dương lại không thấy phản cảm.
Ngược lại cậu cảm thấy khá vui và hạnh phúc.
Ngoài Tề Bạch Ân ra thì cuối cùng cậu cũng kết thân được vài người bạn tốt tính ở thế giới này.
Tề Bạch Ân mắt vẫn nhìn vào trang sách, tai lại lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Vốn hắn chán ghét sự ồn ào, thế nhưng kết thêm bạn mới cũng không tệ như vậy.
Những người đến bên cạnh hắn mà không chút vụ lợi.
Chỉ đơn thuần muốn kết bạn với hắn.
Tựa như mặt trời nhỏ ấm áp nào đó, thắp sáng thế giới tối tăm của hắn, tô vẽ lên đó muôn vạn sắc màu đẹp đẽ của nhân gian..